VÕ LÂM NGŨ BÁ

Bọn thôn dân nghe Châu Bá Thông nói hăm he như thế đều cả kinh thất sắc, vì lúc nãy đã tận mắt nhìn thấy sơ qua bản lãnh ném người của Châu Bá Thông, hiểu rõ chàng ta hễ nói là làm, vạn nhất bị chàng thả hết rắn độc của mọi người bắt được ra thì thật là uổng công.

Bọn họ không khỏi bối rối nhìn nhau rồi lên tiếng lia lịa:

- Quan nhân đừng vội ra tay. Chúng tôi nói ngay. Chúng tôi nói ngay.

Một lão thôn dân sợ quá, bèn vội vàng tiếp lời:

- Thật chẳng dấu gì quan nhân, chúng tôi kéo nhau vào rừng bắt rắn hoàn toàn vì một món tiền thưởng lớn lao, cho nên dân làng chúng tôi bỏ cả việc rẫy bái mà theo nghề bắt rắn.

- Có người chịu bỏ tiền ra cho các người vào núi bắt rắn hử? Họ cho được bao nhiêu, mà các ngươi dám liều mạng thế?

Lão thôn dân đáp:

- Độ một tháng trước đây có một người đột ngột đến làng chúng tôi. Người ấy là một lão gìa sồn sồn, lùn tịt mặc áo vải vàng.

Ngừng một chút lão thôn dân gật đầu nói tiếp:

- Phải đấy. Lão lùn ấy mặt mũi chẳng có gì khác thường, chỉ có đôi mắt sáng lạ kỳ nhìn thấy phải phát sợ. Lão vừa đến làng đã lên giọng hỏi ngay trong làng có người nào biết bắt rắn không?

Lão lùn ấy tự xưng là một vị lái buôn dược liệu, cần mua một số lượng khá nhiều độc xà để chế thuốc ngâm rượu, nên mướn chúng tôi bắt rắn cho y, giá của y mua rất cao mỗi con rắn độc còn sống trị giá là ba phân bạc, mười con là được ba lượng.

Còn nếu bắt được loại rắn độc đặc biệt thì gía cả còn cao hơn nữa.

Châu Bá Thông lại hỏi tiếp:

- Ngọn núi trước mặt nhiều rắn lắm phải không? Các người dùng cách nào để bắt?

Lão nông dân nói:

- Nói chung người đi bắt rắn, hầu hết dùng lưu hoàng chế thành thuốc trừ rắn. Lấy thuốc đó bôi vào tay để mà bắt rắn. Lưu hoàng là một chất độc hạng nhất đối với rắn, chúng nó gặp phải lập tức thân thể như tê dại mềm nhũn ra.

Song lão lùn mướn chúng tôi đến bắt rắn ấy, không bằng lòng dùng lưu hoàng, mà lại bảo chúng tôi phải dùng vật này. Đây ngài xem!

Vừa nói y vừa đưa tay lên.

Trùng Dương nhìn thấy đó là một cây trúc ngắn, trước đầu cây trúc có làm một cái vòng.

Lão nông dân nói tiếp:

- Cái ông lùn ấy dạy chúng tôi cái này để bắt rắn. Chỉ cần tìm đến hang rắn, bốn năm người cầm cái này vây ở miệng hang rồi lấy lá cây đun khói thổi vào hang cho rắn phải bò ra, lúc ấy vòng cổ rắn bỏ vào lồng tre.

Châu Bá Thống chu mỏ:

- Úi cha! Như thế thì nguy hiểm lắm, sẩy một chút rắn cắn rồi sao?

Lão nông dân thở dài:

- Cũng không còn cách nào hơn nữa! "Người vì của mà chết, chim vì ăn mà vong", trường hợp của Lưu nhị lão mà ngài mới cứu vừa rồi, là một cái gương cho chúng tôi.

Châu Bá Thông sa sầm mặt xuống:

- Bắt đầu từ nay, các người đừng có đi làm cái chuyện ghê rợn đó nữa nghe không. Cái tên đó nó muốn giết hết dân trông làng này đó. Các người ngu quá bị người ta lợi dụng chết đến cẳng rồi mà không biết! Chu cha!

Mấy lời nói của Châu Bá Thông, làm cho đám nông dân lạ lùng buột miệng kêu lên.

Trùng Dương cũng cảm thấy anh chàng họ Châu nói chẳng e dè vừa muốn mở lời, thì Châu Bá Thông đã nhướng cặp mắt trắng dã lên nói:

- Tôi nói thế các anh không tin à? Bây giờ tôi hỏi các anh một câu, vậy chớ người ta sống trên đời này, tiền bạc là cần, hay tính mạng là cần?

Loading...

Những người nông dân thấy Bá Thông nói giọng trẻ con quá cũng bật cười:

- Tất nhiên tính mạng là cần hơn rồi Nếu như không có tính mạng thì trăm vạn gia đình cũng chẳng dùng vào đâu được.

Châu Bá Thông hỉnh mũi:

- Các người biết như vậy, tốt lắm! Nè cái lão lùn đó đã mang tiền đến mua lấy tính mạng của các ngươi đấy. Cứ suy nghĩ đi, bắt sống một con rắn độc hắn trả cho các người được mấy đồng tiền!

Hắn mua rắn để làm gì? Làm thuốc để ngâm rượu à? Các người biết thuốc và rượu đó bán bao nhiêu không?

Các người vô núi bắt rắn hơn một tháng kiếm được mấy đồng tiền? Bị rắn độc cắn chết bao nhiêu người? Nói đi! Thử coi?

Thôn dân nghe Châu Bá Thông nói nột hồi lặng thinh suy nghĩ. Những lời lẽ của họ Châu thật là đúng lắm.

Dân trong làng tuy có kiếm chút ít tiền của lão lùn đó, nhưng mấy tháng nay đã có mấy người bị rắn cắn chết. Nếu cứ như vậy năm này qua tháng nọ, sẽ không biết phải chôn bao nhiêu mạng người thật là một điều dễ sợ!

Châu Bá Thông quan sát sắc diện, biết lời nói của mình đã đánh trúng vào tâm lý của họ. Chàng càng đắc ý nói thêm:

- Bọn ngươi thật là một đám người khờ dại, ta nói thật cho mà biết, cái tên lùn đó bảo các người bắt rắn độc cho hắn đem đi luyện phép yêu để giết người đấy.

Những lời nói bịa đặt trái tai đó, vậy mà các thôn dân lại tin rầm lên, vội vã hỏi dồn:

- Rắn độc lại có thể luyện được phép yêu sao? Lão gia không đùa với chúng tôi đấy chứ? Gớm cái thứ như vậy mà luyện thành phép yêu nhỉ?

Châu Bá Thông lại làm ra vẽ thần bí:

- Ý! Cho các nói biết nhé: Có giống dân ở miền núi, có một pháp thuật dị kỳ, pháp thuật đó, họ dùng rắn rít, bò cạp luyện thành.

Họ bỏ thứ đó vào vật ăn thức uống, người nhiểm phải là chết liền không kịp ngáp. Vậy nó không phải một thứ phép yêu sao? Nó còn một cái lợi hại nữa là...

Chàng vừa nói tới đó, bỗng phía sau đám thôn dân có tiếng xôn xao:

- Đó, lão gìa lùn đến đó!

Trùng Dương nghe nói nghĩ thầm:

- Hừ! Nói tới kẻ gian thì kẻ gian đến liền. Quả là đúng dịp may, để xem hắn là một nhân vật ra sao?

Châu Bá không nhướng mắt:

- Hắn tới đấy à? Này, các ngươi hãy lại lấy tiền đi. Mà lấy tiền chứ đừng bắt rắn cho hắn nữa đa.

Dám thôn dân dạ rân lên.

Quả nhiên ngược lại theo đường núi một gả xồn xồn lùn xịt, mặc chiếc áo xám vàng, tay phe phẩy chiếc quạt ba tiêu xâm xâm đi tới.

Hắn nhìn thấy Trùng Dương và Châu Bá Thông đứng lộn trong đám thôn dân thì hơi có ý ngạc nhiên. Nhưng lại tỏ ra vẻ bình thường, lắc lắc chiếc quạt hỏi với giọng người trên:

- Này, bữa nay việc bắt rắn ra sao? Có thứ rắn độc đặc biệt không?

Thôn dân nói:

- Lão gia chúng tôi bửa nay cộng chung là bắt rắn được mười bảy con. Toàn là rắn Thanh Trúc và rắn Ô Tiêu, chứ không có thứ rắn độc đặc biệt.

Lão lùn nghe nói, mặt có vẻ không bằng lòng:

- Hừ! Không có rắn đỏ à?

Mấy người thôn dân nói:

- Thứ rắn đó nguy hiểm lắm, nó cắn một cái thì tức khắc chết liền. Chúng tôi gặp nó cũng không dám bắt. Xin lão gia thứ mạng cho vậy!

Lão lùn hừ một tiếng:

- Đâu? Đem lại đây coi.

Thôn dân lần lượt mang lồng tre lại.

Lão lùn với dáng điệu chậm rãi, rút trong lưng ra một cái túi vải, và mở từng cái nắp lồng, lập tức rắn độc phóng vọt ra ngoài.

Lão ta nhanh như cắt chỉa hai ngón tay kẹp lấy mình con rắn, rắn độc tức thì như mềm nhũn không cựa quậy gì cả. Cứ như vậy lão lượm hết bỏ vào trong túi.

Châu Bá Thông trố mắt nghĩ thầm:

- Tài! Cách bắt rắn của lão này thật là thuần thục, thế mà tại sao hắn không tự đi bắt lấy mà lại biểu thôn dân? Thật là kỳ hé!

Lão lùn bắt hết rắn xong cột túi lại, đoạn móc tiền ra:

- Được rồi! Cho tiền đây!

Lão ta lấy ra một đỉnh rưỡi bạc tính chung quanh mười bảy con rắn, trao cho dám thôn dân và nói:

- Mấy hôm nay bắt rắn ít quá! Các người phải ráng lên, bắt được nhiều con mới có được nhiều tiền chứ.

Một người thôn dân vụt nói:

- Lão gia! Chúng tôi lo bắt rắn cho lão gia ruộng vườn trong thôn đều bị bỏ hoang tất cả, đã vậy mà có tám người lại còn bị rắn độc cắn chết. Tiền tuy rằng quý, nhưng mạng người lại còn quý hơn. Chúng tôi định từ hôm nay, không dám bắt rắn cho lão gia nữa.

Lão lùn bỗng sa sầm mặt lại:

- Tên nào xúi biểu trừng bắt rắn? Nói mau!

Thôn dân không dè lão lùn hỏi như thế cho nên ấm ức không biết nói sao.

Lão lùn cười lạt:

- Hừ, ngươi tưởng ta chưa biết kẻ nào đã xúi dục các người à. Cái tên ấy quả là gan hùm. Lại đây! Lại đây, ta sẽ cho cho ngươi xem sơ sơ cái này, và cũng nhân tiện cho cái tên đó biết bản lãnh của gia gia.

Hắn vừa nói vừa liếc xéo Trùng Dương và Bá Thông một cái, rồi thình lình đưa tay lên đập vào phiến đá to ở dựa vào mé đường.

Tay và đá vừa chạm vào nhau, doi lên một tiếng "bùng!" thật lớn, bột đá và lửa nháng tứ tung.

Các thôn dân nhìn kỹ, thấy đều le lưỡi lắc đầu.

Thì ra, lão lùn vừa đánh xuống một chưởng trên một phiến đá đã in rành nguyên một bàn tay, lún sâu vào quá năm phân.

Châu Bá Thông cao giọng:

- Hay! Thật là kinh khủng, bản lãnh lợi hại của đậu hũ chưởng!

Lão lùn nghe Châu Bá Thông gọi chưởng pháp của mình là "đậu hũ chưởng" thì đùng đùng nổi giận bước tới quát lớn:

- Chết bầm! Tại làm sao gọi là đậu hũ chưởng? Hãy nói ra mau. Ngươi là kẻ lớn tài cao phải không?

Châu Bá Thông cười hì hì:

- Không dám! Không dám! Đây chỉ là kẻ nhỏ, mà tài thì cũng là thấp quá đi thôi!

Lão lùn thì đối phương nói móc mình, khí giận càng nổi lên dử tợn:

- Tên chó chết! Có phải ngươi là kẻ đã xúi dục họ đừng bắt rắn cho ta đó không?

Châu Bá Thông vốn là một con người kỳ cục, đối diện với kẻ nào giận thì chàng lại càng cố chọc tức thêm.

Nghe lão lùn nói thế chàng ngữa mặt cười ha hả:

- Đúng vậy! Chính ta đã bảo họ đấy! Ngươi ỷ có mấy đồng bạc mục, nói là đi mua rắn nhưng thực thì đi mua mạng của con người. Ngươi có biết không, họ bắt rắn cho ngươi, trong vòng tháng nay đã chết mất tám người rồi đó. Ngươi có bảo bọc cho họ không?

Lão lùn thực tức lên cực độ:

- Ta bảo bọc hay không bảo bọc thì lại mắc mớ gì đến ngươi? Ngày nay không gió ngươi lại muốn làm cho có sóng. Lại đây! Lại đây! Chúng ta thử nhau chơi.

Vừa nói vừa đưa cả hai tay ngoắc lia ngoắc lịa Châu Bá Thông.

Trùng Dương lập tức bước xéo lên tới trước, vòng tay đối diện với lão lùn:

- Sư đệ của bần đạo, mạo phạm đến tôn giá vì từ trước nay y vốn có tính trẻ con đùa cợt xin tôn giá không nên lấy đó làm thật. Thiết chưởng của tôn giá vừa rồi bần đạo lấy làm khâm phục, ấy chẳng hay lệnh tôn sư là ai có thể cho biết được cùng chăng?

Lão lùn nghe hỏi, thầm kinh hãi:

- Thiết chưởng công phu là một môn tuyệt kỹ võ lâm ít có người biết, thế mà đạo sĩ này mới nhìn qua đã biết thật quả lạ kỳ!

Lão ta bèn vội vàng hỏi lại:

- Đạo trưởng pháp hiệu là gì? Xin cho được biết?

Châu Bá Thông hớt nói:

- Sư huynh ta danh gọi là tổ sư gia ngón đậu hũ chưởng của ngươi đó, sư huynh ta không có xem ra cái cóc gì đâu!

Lão lùn cả giận quát to:

- Không xem ra cóc gì! Được ta với ngươi hãy thử xem.

Vừa nói lão lùn vừa tung ra một chưởng.

Châu Bá Thông né qua một bên, cười khè:

- Châu Bá Thông không thích đụng chưởng vào kẻ vô danh tiểu tốt, hãy xưng tên ra đây.

Lão lùn gầm lên:

- Lão gia họ Cầu, thiên hạ tôn là Cầu Thiết Chưởng. Còn ngươi là họ Châu hả? Hay lắm! Ăn một chưởng rồi sẽ nói!

Dứt tiếng, nhắm Bá Thông đẩy ra một chưởng.

Châu Bá Thông nhãy lùi lại đàng sau bật cười ha hả.

Cầu Thiết Chưởng thấy họ Châu cười rất là cổ quái, lấy làm lạ dừng lại hét lên:

- Chết bầm! Ngươi cười cái gì?

Châu Bá Thông cười ngất:

- Lão gia cười cái chưởng pháp của ngươi thiết là luôn cả đậu hủ cũng không làm bể được mà tự xưng là thiết chưởng. Cái xấu hổ nhất trong thiên hạ chắc cũng chỉ cỡ đó mà thôi. Hà hà!

Cầu Thiết Chưởng giận ói mật xanh:

- Ngươi nói chưởng của ta là chưởng đậu hũ vậy thân thể của con người là đá chắc. Nếu ngươi chịu thử nổi một chưởng mà không ói máu ra thì mới hay chứ.

Trùng Dương biết ý của Châu Bá Thông, giá như bình thường, thì ông đã bước lên ngăn cản, nhưng trường hợp này thấy Cầu Thiết Chưởng lời lẽ quá hỗn láo kiêu căng, nghĩ rằng để cho sư đệ mình trừng trị hắn một phen âu cũng là việc hay. Bèn tảng lờ không nói.

Châu Bá Thống ứng tiếng đáp liền:

- Được lắm! Ngươi đã đem cái đậu hũ chưởng của mình mà thổi phồng lên lợi hại, vậy thì lão gia đứng tại chỗ này chịu cho, ba chưởng của ngươi quả đập chết được lão gia, lão gia sẽ không bẩm báo với Diêm vương gì cả. Bằng như lão gia qua ba chưởng mà vẫn sống nhăn, thì hì hì! Ngươi hãy chịu khó học cách thức của con rùa đen, mà bò lăn xuống núi, biết chưa?

Cầu Thiết Chưởng như lửa cháy thêm dầu, rít lên:

- Cần gì ba chưởng, chỉ một chưởng cũng đủ kết liễu tính mệnh của mi rồi.

Châu Bá Thông ưỡn ngực:

- Thử xem!

Cầu Thiết Chưởng gầm lên một tiếng, tung thân nhãy tới vung cánh tay với trọn vẹn thiết chưởng công phu, nhắm đúng vào Hoa Cái huyệt ở giữa ngực của Châu Bá Thông đập tới, với công lực bẩy thành kình khí.

Châu Bá Thông không chút chi giao động, hé miệng rít đầy chân khí, vận xuất Thái Ất Thần công là một công phu niên đẳng của toàn thân sinh mạng.

Loại thần công này, một khi vận đầy chân khí, có thể làm cho các bộ phận trong thân thể mềm xốp như bông gòn, mà cũng có thể làm cho các bộ phận trong thân thể cứng như gang sắt.

Cầu Thiết Chưởng làm sao biết được.

Chưởng phong vừa ập tới, chợt thấy ngực của đối phương hóp sâu vào, mà nơi chịu chưởng thì như cái gối bông xốp xộp, da thịt Châu Bá Thông không bị hề hấn chút gì cả.

Cầu Thiết Chưởng kinh hoảng, vội vàng dụng sức thu hồi kình lực.

Bất ngờ, vừa mới triệt thu, chợt thấy da thịt đối phương thình lình bung ra như sợi dây cung trả lại, tiếp theo một loạt kình phong đùa ra như vũ bão.

Cầu Thiết Chưởng bị sức dội đẩy lùi ra xa năm sáu bước.

Châu Bá Thông ngữa mặt cười ngất:

- Họ Cầu! Ta bảo chưởng của ngươi là chưởng đậu hũ, có đúng hay không? Hãy mau bước tới cúi đầu gọi ta gia gia, ba tiếng ta sẽ miễn cho khỏi làm thân con rùa đen.

Cầu Thiết Chưởng quát lên:

- Bản lãnh khá lắm! Nhưng hãy còn hai chưởng nữa. Đó là do ngươi giao ước. Đỡ này!

Vừa dứt tiếng, liền quăng mình tới, nhầm ngay mỏ ác của Châu Bá Thông phát ra một chưởng.

Châu Bá Thông nhích nhẹ đầu qua một bên, chưởng phong trúng ngay lên mỏm xương vai.

Song, bây giờ không phải mềm như bông nữa. Mà da thịt trái lại như có một lớp sắt bao bọc bên ngoài.

Chưởng lực của Cầu Thiết Chưởng vừa chạm đến, không một chút lay động.

Châu Bá Thông ngữa mặt cười sặc sụa.

Cầu Thiết Chưởng lui lại sau hậm hực:

- Họ Châu! Đừng vội nghênh mặt!

Châu Bá Thông cười ha hả.

- Đậu hũ chưởng! Tại sao lại không nghênh mặt! Chớ mặt lão gia không phải ở đằng trước đây sao?

Cầu Thiết Chưởng lý sự:

- Người đã giao ta ba chưởng, thế tại sao chưởng của ta vừa tới, người lại né đầu tránh đi, không dám chịu? Lại còn dám xưng là anh hùng hảo hán nữa à?

Bình luận

Truyện đang đọc