Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cổ Dụ Phàm vất vả lắm mới đuổi ra tới cửa công ty, lúc này Cố Chi vừa mới chui vào xe ô tô, sau đó Tạ Dư đã liền đạp ga mà chạy mất, chớp mắt đã không thấy xe đâu nữa.
Thấy người đi mất rồi, Cổ Dụ Phàm ảo não ôm đầu, sau đó đành tự an ủi bản thân là chuyện cái xưởng dệt này, Hoắc thị có nhiều sản nghiệp như thế, Hoắc Đình Sâm mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, chắc là anh cũng không quan tâm lắm đâu.
Cổ Dụ Phàm ngồi tưởng tượng, nếu một Cố Chi có mấy đồng tiền gặp một Hoắc Đình Sâm kia, chắc là cô còn không biết số tiền cô đang có chẳng là gì so với gia sản của anh, sau đó lại còn chỉ thẳng vào mặt Hoắc Đình Sâm, ra vẻ chị đại kiêu căng ngạo mạn lắm tiền, muốn mua lại cả sản nghiệp nhà anh, ôi cái cảnh tượng này...
Cổ Dụ Phàm tự nghĩ tự rùng mình, chỉ sợ hôm nay sẽ là lần cuối cùng ông nhìn thấy Cố Chi tung tăng nhảy nhót. Sau đó, ông liền điên cuồng cầu nguyện đến các đấng trên cao đừng để Cố Chi chạy tới trước mặt Hoắc Đình Sâm.
......
Cố Chi ngồi ở trên xe chạy tới xưởng dệt Hoa Thành, sau đó mới biết được chuyện xưởng dệt này là trực thuộc một công ty gia đình.
Cô trình bày lại ý định của mình một cách ngắn gọn, người tiếp đón cô lúc này là giám đốc của công ty dệt, họ Triệu, cũng là người định cướp tiệm may từ tay Cố Chi.
"Cố tiểu thư", giám đốc Triệu rót cà phê vào ly của Cố Chi, "Tôi có nghe qua bài hát của cô rồi, giọng ca của cô vô cùng êm tai."
Cố Chi nhận lấy tách cà phê, cười cười: "Cảm ơn."
Giám đốc Triệu ngồi trước mặt Cố Chi: "Cố tiểu thư, cô cùng với công ty của chúng tôi cùng để ý một cửa hàng, âu cũng là duyên phận. Vậy để thể hiện tấm lòng cùng lời xin lỗi của chúng tôi, cô cứ việc gợi ý, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường về mặt kinh tế một cách đầy đủ."
Cố Chi "Hừ" một tiếng: "Giám đốc Triệu , bộ nhìn tôi thiếu tiền lắm hả?"
Giám đốc Triệu: "Cố tiểu thư thật biết nói đùa."
Trong lòng gã ta không ngừng rủa bản thân thật quá khách khí rồi. Không ngờ rằng đối thủ của gã lại là một ngôi sao ca nhạc. Dù có đang vô cùng nổi tiếng đi chăng nữa thì cũng chỉ là một ca sĩ thôi mà, một tháng tiền lương có một ngàn đồng chứ bao nhiêu đâu, tiền thì ít mà khẩu khí có vẻ lớn ghê.
Nói đi nói lại cũng phải nghĩ, một ngôi sao chẳng có bao nhiêu tiền, vậy mà sẵn sàng ra một cái giá cao để mua lại cửa hàng may kia, chắc là dùng hết tiền tích cóp bấy lâu nay ra mua, thảo nào hùng hùng hổ hổ như muốn giết người mà kéo tới đây.
Cố Chi mặc kệ giám đốc nghĩ gì, nói: "Tôi biết mọi người đều là người làm ăn, lợi nhuận là trên hết. Nhưng dù có làm ăn kiểu gì, hợp đồng đã ký rồi, phải biết chú ý thứ tự trước sau chứ." Cố Chi cũng không nghĩ bản thân là dân kinh doanh gì, nhưng ít nhất cô biết, một công ty mà suốt ngày chỉ biết lợi dụng thủ đoạn để làm ăn, gây thù chuốc oán khắp mọi nơi thì chắc chắn sẽ không tồn tại được lâu.
Giám đốc Triệu: "Cố tiểu thư nói quá đúng."
Nhưng mà gã chỉ lo nói miệng thôi, cũng không có chủ động đề cập đến chuyện kia. Cố Chi nhìn ra được là người này đã khinh thường cô, đáp lời cho có lệ, muốn tuỳ ý lừa cô đây mà.
Cố Chi tức tối trong lòng, nhớ kỹ lý do hôm nay tới đây, nghĩ trong lòng sau khi mua được chỗ này rồi sẽ lập tức cho tên giám đốc này ra chuồng gà chơi: "Giám đốc Triệu, có thể giúp tôi liên hệ với ông chủ của các người được không?"
Giám đốc Triệu nghĩ trong lòng, cỡ mấy người mà cũng đòi gặp ông chủ ư, bộ không tự coi lại xem bản thân địa vị thế nào hả, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Có chuyện gì Cố tiểu thư cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết tốt nhất có thể."
"Vậy được." Cố Chi gác một chân lên chân còn lại, ngẩng đầu nhìn khắp văn phòng, "Tôi thấy công ty của các người cũng ổn, muốn mua lại cái công ty dệt may này, mua luôn cả công nhân, có thể thông báo với ông chủ của các người được không?"
Cố Chi nghĩ đã mua công ty thì nên mua luôn nhân viên, sau đó tự mình đá bay tên giám đốc Triệu này đi.
Giám đốc Triệu câm nín.
Gã cảm thấy ngôi sao ca nhạc đang ngồi đối diện mình thật sự là không biết trời cao đất dày rồi, thậm chí còn ảo tưởng mua trên đầu Hoắc thị cơ đấy: "Cố tiểu thư, cô có biết ông chủ của chúng tôi họ gì không?"
Cố Chi: "Họ gì?"
Giám đốc Triệu cười lạnh một tiếng, không nói gì cả, định hù doạ cô một chút, liền tìm một mảnh giấy, dùng bút máy viết lên một chữ thật to trên đó ---
Hoắc.
Giám đốc Triệu viết xong, đóng bút máy lại, thấy Cố Chi ngồi đơ ra nhìn chữ trên tờ giấy, khịt mũi coi thường, nghĩ chắc là cô bị doạ sợ rồi, nhướng mày nói: "Nói vậy chắc Cố tiểu thư cũng thấy rõ ràng thông suốt rồi nhỉ?"
Cả cái Thượng Hải này, chỉ có duy nhất một nhà họ Hoắc ở trong giới thượng lưu.
Cố Chi nhìn cái chữ giun bò mà giám đốc Triệu viết trên giấy: ".........."
Nếu là người khác, giống như hồi mới gặp Cổ Dụ Phàm lần đầu tiên, Cố Chi sẽ trực tiếp nói ra chuyện cô không biết chữ. Nhưng hôm nay gặp thấy tên trời đánh giám nẫng tay trên của cô rồi lại còn dám xem thường cô, Cố Chi không thèm nói cho gã nghe, đỡ mắc công lại bị cười nhạo tiếp.
Giám đốc Triệu nghĩ bản thân đã thành công doạ sợ Cố Chi, cảm thấy vô cùng sung sướng, dứt khoát mà châm chọc mỉa mai tiếp: "Cố tiểu thư nếu đã ra tay hào phóng, đã mua thì thôi đừng mua mỗi cái xưởng dệt nhỏ bé này làm gì. Hay cô mua lại cả sản nghiệp của ông chủ chúng tôi đi."
Cố Chi lúc này vẫn còn đang đau não nghĩ xem chữ trên giấy là chữ gì, ông chủ của mấy người này họ gì. Đáng tiếc là, kiến thức của cô hạn hẹp, chưa có học tới chữ này, cô biết hôm nay có bổ não ra cũng không thể biết nổi đây là chữ gì.
Cố Chi tự dặn lòng dù có không biết cũng tuyệt đối không được để tên giám đốc này nhận ra, vì thế liền ngồi thẳng người, nhìn cái chữ đó rồi gật đầu. Cô nghĩ bản thân mình chính là người duy nhất trúng một vạn nhân dân tệ, sau đó tiền của ào ào chạy vào túi của cô, tài sản của cô càng ngày càng nhiều, vậy mà tên này thấy cô là phụ nữ là đã khinh khi rồi, chắc chắn đây cũng chả phải gia đình giàu có gì đâu.
Vốn ban đầu không định mua nhiều thế, nhưng nếu đã muốn cô mua thì cô chơi tới luôn, coi như mua sản nghiệp cho bản thân vậy đó.
Cố Chi liền ra quyết định, nghĩ thời gian sắp tới lại phải bù đầu làm việc, thở dài một hơi: "Gọi ông chủ của mấy người tới đây, tôi mua."
Biểu cảm gian trá như đông cứng lại trên mặt giám đốc Triệu.
Gã không thể tin vào tai mình, liền hỏi lại: "Cố tiểu thư, chúng tôi không có nói đùa."
Cố Chi cũng vô cùng nghiêm túc: "Nãy giờ tôi cũng không có giỡn chơi."
Giám đốc Triệu nghiến răng. Nếu là người khác, gã đã trực tiếp đánh người rồi đó. Nhưng hôm nay, gã muốn giữ gìn chút thể diện trước người đẹp.
Giám đốc Triệu thở dốc: "Được, được, để tôi đi hỏi."
Giám đốc Triệu nào có tư cách gọi điện trực tiếp cho Hoắc Đình Sâm, chỉ có thể gọi điện cho Trần Gia Minh thôi.
Gã không né đi chỗ khác mà gọi điện trước mặt Cố Chi luôn. Gã muốn cho ca sĩ nhỏ bé này chống mắt ra xem, để thư ký của Hoắc Đình Sâm xử lý cô, cho cô nhìn rõ thế nào là bị rắn độc nuốt chửng.
Điện thoại được kết nối, giám đốc Triệu liếc qua nhìn Cố Chi ngồi bên cạnh, cong môi, ngay lúc đó Trần Gia Minh bắt điện thoại, gã lại giởi giọng nịnh nọt: "A lô, thư ký Trần đúng không? Tôi là tiểu Triệu ở bên Hoa Thành đây, vâng, vâng, là tôi."
Tiểu Triệu?
Cố Chi nhìn bộ dạng nịnh nọt của giám đốc Triệu mà cười khẩy.
Giám đốc Triệu cố tình nói chuyện rất to: "Có một vị tiểu thư Cố Chi đến xưởng dệt Hoa Thành của chúng ta, ngài có biết Cố Chi không? Cô ấy đến muốn mua lại công ty này của chúng ta đấy."
Giám đốc Triệu tưởng rằng Trần Gia Minh khi nghe tới đó sẽ lập tức dập diện thoại, sau đó Cố Chi sẽ liền nhận ra bản thân suy nghĩ hồ đồ rồi, ai dè, Trần Gia Minh ở bên kia vừa nghe xong, không những không dập máy, mà còn im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp lời: "Chuyện đó .... Để tôi đi hỏi Hoắc tổng."
Giám đốc Triệu: ".................."
Gã nắm chặt ống nghe, chậm rãi quay đầu, trợn mắt há mồn nhìn Cố Chi.
Cố Chi nhún vai.
Ủa có chuyện gì hả?
——
Tại Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm cũng đang xem báo cáo tài vụ quý này của xưởng dệt Hoa Thành cùng mấy xưởng dệt trực thuộc khác.
Xưởng tơ lụa chủ yếu sản xuất để xuất khẩu, doanh số đợt này so với cùng kỳ năm ngoái tăng lên không ít. Bên phía xưởng dệt còn có kế hoạch mở rộng kinh doanh qua ngành hàng quần áo, trang sức này nọ, gần đây có tuyển dụng trên thị trường không ít thợ may cùng nhà thiết kế.
Hoắc Đình Sâm xem xong cảm thấy khá hài lòng, bắt đầu mở ra xem bản đề xuất chi phí.
Trần Gia Minh đến gõ cửa: "Hoắc tổng."
Hoắc Đình Sâm: "Vào đi."
Trần Gia Minh vào cửa, thấy Hoắc Đình Sâm đang xem báo cáo, nửa muốn nói nửa lại thôi, không biết phải mở miệng như thế nào.
Hoắc Đình Sâm ký xuống một bản báo cáo, vừa ký xong ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Có chuyện gì, nói đi."
Trần Gia Minh nghĩ đến việc Hoắc tổng vĩ đại trong lòng anh ta, vì thất tình mà buồn bã chạy xe về Nam Tĩnh công quán để hồi tưởng quá khứ, mặc kệ bố mẹ đợi cơm ở nhà, rồi mỗi ngày đều vùi đầu vào làm việc để thôi nhớ nhung, liền cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng quyết định nói lên vấn đề trọng tâm.
"Là thế này thưa Hoắc tổng. Vừa rồi ở bên xưởng dệt Hoa Thành cho người gọi điện tới, nói có tiểu thư Cố Chi..."
Hoắc Đình Sâm nhanh chóng nghe được hai chữ Cố Chi trong miệng Trần Gia Minh, tự động lược bỏ mấy chữ trước đó, cây bút trong tay cũng dừng lại.
Sau đó lại tiếp tục lật lật hợp đồng mà ký tiếp.
Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm vào hợp đồng trên bàn, nhưng mà hình như chẳng thể nhìn nổi những con chữ trên đó nữa.
Anh đã dặn bản thân mình, không được quản việc sống chết của tình cũ nữa, chuyện của cô đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi. Anh hết lần này đến lần khác trao cho cô cơ hội, nhưng cô chưa một lần biết quý trọng chúng.
Anh là Hoắc Đình Sâm, kiêu ngạo, ưu tú, thậm chí còn tự phụ nữa, là con trai độc nhất của Hoắc gia.
Hoắc Đình Sâm anh tuyệt đối không thể vì một người phụ nữ mà tuỳ ý đắn đo, càng không thể chấp nhận được việc bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Anh không cho người đi truy cứu chuyện cô mạo phạm anh đã là rộng lượng cực kỳ rồi.
Một người phụ nữ tham lam, đã bỏ đi rồi còn phải đem theo đồ trong nhà bán lấy tiền, anh không thèm.
Nhưng mà, thật sự là không để ý sao?
Cây bút trong tay anh vẫn cứ dừng lại mãi.
Anh ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, mắt hơi khép hờ, nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Chi, mặt học sinh mà bày đặt trang điểm như phụ huynh, ôm chặt lấy cánh tay anh, muốn anh thu nhận cô.
Bàn tay của anh nắm chặt thành quyền, tựa như muốn siết lấy cái gì đấy, sau đó lại chậm rãi thả lỏng.
Hoắc Đình Sâm không nhìn Trần Gia Minh, nhắm hai mắt lại, nói: "Nếu là Cố Chi đến nhận sai, nói với cô ấy, đã chậm rồi."
"Tôi không truy cứu chuyện trước đây của cô ấy chính là khoan dung nhất có thể rồi, những chuyện còn lại cô ấy tự giải quyết."
"Nếu về sau cô ấy có đến tìm cậu nữa, còn dây dưa nữa, cậu liền ... không cần để ý đến cô ấy."
Hoắc Đình Sâm nói xong, nghĩ là bản thân sẽ phải cảm thấy vui sướng, kết quả không biết vì sao, trong ngực nặng trĩu như bông ngấm nước, khiến cho anh thở không nổi.
Thật sự là kết thúc rồi.
Trần Gia Minh nghe Hoắc Đình Sâm nói ra mấy lời tuyệt tình, anh ta nghe được hẳn ông chủ mình cũng đau khổ lắm, càng không thể nói ra chuyện định nói, biểu cảm khuôn mặt vô cùng đặc sắc: "Chuyện đó, thật ra là, Hoắc tổng, cái đó..."
Vì thế, Hoắc Đình Sâm trợn mắt lên, nhìn Trần Gia Minh đứng đó ấp a ấp úng "Chuyện đó, cái kia" cả một lúc lâu, sau đó anh ta nhìn vào mắt Hoắc Đình Sâm, cắn răng mà nói thẳng:
"Tiểu thư Cố Chi lần này không phải là trở về nhận lỗi!"
"Là cô ấy muốn mua lại công ty của ngài."
~ Hoàn chương 23 ~