VỢ NGOAN NGOÃN ĐỂ ANH YÊU! 2


Lúc lễ khúc vang lên, Tô San chiếc váy cưới trắng tinh, chậm rãi bước đi trên tấm thảm đỏ dưới sự hướng dẫn của bố.

Tô San và Tư Vĩ Phàm đứng đối diện nhau, còn chưa đợi đến lúc mục sư đọc lời thề, bỗng nhiên xuất hiện một bé trai béo núc ních khoảng năm tuổi đang đẩy một chiếc xe đẩy em bé, bé gái trên chiếc xe đẩy thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy thì không hề luống cuống mà lại còn rất vui vẻ khoa tay múa chân.

"Bố, bố đúng là người đàn ông xấu xa không có lương tâm, bố không thèm quan đến tâm con và mẹ nữa rồi hả?" Đại Chu đẩy xe của em gái đi trên thảm đỏ, vừa đi vừa la to.

Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Đại Chu bôi một chút nước tiêu lên mặt, khóc lóc như mưa: "Người đàn ông sắp kết hôn này là bố của cháu, ông ấy là một kẻ bạc tình..."
Tư Vĩ Phàm tức điên lên, thằng nhóc chết tiệt này ở đâu ra thế?
Tô San cũng không ngờ được, cô ta vừa nghĩ đến Tư Vĩ Phàm đã có con riêng năm tuổi, trong lòng càng tức giận hơn!
"Cậu bạn nhỏ à, con tên gì thế?" Tô San nén giận, giả vờ dịu dàng hỏi cậu bé.

"Hừ! Kẻ thứ ba không xứng biết tên của tôi!" Đại Chu vô cùng ngang ngược mỉa mai cô ta.


Tô San không xuống nước được, đành phải làm nũng với Tư Vĩ Phàm: "Vĩ Phàm..."
"Mẹ..." Tiểu Chu trèo ra khỏi chiếc xe em bé, tiến lên ôm lấy váy cưới của Tô San: "Mẹ, con muốn uống sữa..."
Cô bé khoảng chừng một tuổi, mập mạp trắng trẻo, cười lên trông vô cùng đáng yêu.

Tư Vĩ Phàm thấy đứa trẻ này lại là con gái của Tô San, thật sự rất muốn chém người phụ nữ này thành trăm mảnh!
Đại Chu cũng lập tức ôm lấy chân của Tư Vĩ Phàm: "Bố à, bố mau xem kìa, người phụ nữ này đã sinh co mà giấu bố, hai mẹ con cô ta cũng giống nhau ghê!"
"Tôi không có..." Tô San vô cùng hoảng sợ, cô ta muốn đá Tiểu Chu ra: "Con không phải con gái cô...!Con không phải..."
Thấy Tiểu Chu sắp bị đá trúng, Mặc Sơ tiến lên ôm Tiểu Chu vào lòng, đứa bé trắng trẻo đáng yêu như vậy, sao Tô San lại độc ác đến thế chứ?
Tô San vừa nhìn thấy Mặc Sơ, cô ta chỉ vào mặt Mặc Sơ: "Chắc chắn là cô tìm đứa bé này đến để hại tôi! Mặc Sơ, cô không muốn thấy tôi và Vĩ Phàm hạnh phúc đầm ấm nên bày ra kế sách này đúng không?"
"Tôi không quen con bé." Mặc Sơ nhìn cô bé một cách chăm chú: "Tôi chỉ là không muốn thấy cô đá con bé!"
"Đưa nó cho tôi!" Tô San giơ tay ra: "Tôi lại muốn xem thử, ai có gan dám đến quấy rối lễ cưới của tôi như vậy?"
Tư Vĩ Phàm cũng nhấc Đại Chu lên: "Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng ra khỏi khách sạn!"

Bỗng nhiên tiếng "bốp bốp" không ngừng vang lên.

Không biết là ai đã châm pháo, trong chốc lát khói đen mù mịt, cả hiện trường lễ cưới lộn xộn kinh khủng, hơn nữa cảnh báo cháy tự động vang lên, dọa mọi người chạy trốn tán loạn.

Đại Chu lập tức trốn khỏi tay Tư Vĩ Phàm, chạy đến trước mặt Mặc Sơ, bế em gái lên, đặt vào trong xe đẩy em bé rồi chạy nhanh ra ngoài.

Đại Chu đẩy em gái chạy ra khỏi khách sạn, Mặc Hi và Mặc Hàm cũng đã đang tiếp ứng cho hai đứa nhóc.

"Nguy hiểm quá!" Đại Chu lấy khăn giấy ướt ra lau mặt: "Vẫn may là Mặc Hi đốt pháo đúng lúc, nếu không bọn họ bắt được em gái tớ thì thảm rồi!"
Mặc Hàm cười nói: "Cậu vẫn còn lời kịch chưa kịp nói hả?"
"Tớ quên lời!" Đại Chu thật thà cười nói: "Tớ căng thẳng quá!"
"Dù thế nào, hôm nay đã làm ầm ĩ khiến bọn họ không yên là được!" Mặc Hàm rất vui vẻ.

"Oa...!oa..." Bỗng nhiên Tiểu Chu khóc nấc lên.

Đại Chu lo lắng không thôi, cậu vội vàng bế em gái lên: "Có phải bị tiếng pháo lúc nãy hù dọa rồi không?".


Bình luận

Truyện đang đọc