VỢ NHỎ! EM ĐỪNG HÒNG CHẠY


“ Tôi nói Chí Thần giấu người đẹp nào trong nhà , hóa ra là cô à ? "
Tô Hồng Yên nhìn Thư Nhiễm , chau mày.

Mắt ngọc mày ngài , dáng người thướt tha , quả nhiên là người đẹp hiếm thấy , trong phạm vi những người nổi tiếng ở thành phố E , diện mạo như thế này , có lẽ là tìm không ra được người thứ hai.

Chẳng trách Chí Thần cứ lưu luyến mãi bốn năm trời .
“ Cô Tô đây biết tôi ? ”
Thư Nhiễm thật sự rất ngạc nhiên , chiếc miệng nhỏ phóng đại lên một chút.

Cô cũng chỉ biết Tô Hồng Yên , dẫu sao thì Tô Hồng Yên là người nổi tiếng số một ở đây , có tiếng tăm ở đây.

Nhưng từ trước đến nay , cô đều chưa từng gặp qua Tô Hồng Yên , mặc dù đều người nổi tiếng ở thành phố E này , nhưng thân phận có sự chênh lệch , cô chưa tiếp cận phạm vi xung quanh Tô Hồng Yên , đương nhiên cũng chưa từng gặp Tô Hồng Yên.

Nhưng Tô Hồng Yên lại biết cô .
Thư Nhiễm mơ hồ quan sát Tô Hồng Yên , trong lòng vẫn ngạc nhiên.

Tô Hồng Yên rất đẹp , nói hẳn ra là vẻ đẹp trong sáng và tự nhiên , là mục tiêu mà người phụ nữ nào cũng hy vọng đạt được , cô cũng không nằm ngoài.

Nhưng điều cô hoài nghi nhất là , cô cảm thấy diện mạo của Tô Hồng Yên như đã gặp trước đó , đặc biệt là đôi mắt và cái mũi , dường như đã gặp ở đâu đó.

Nhưng càng nghĩ càng không nhớ ra.

“ Tôi đã nghe Chí Thần nói về cô ”
Tô Hồng Yên cười , ánh mắt nhìn sang Chí Thần , rất nhanh đã thu lại , tiếp tục quan sát cô.

Nhưng càng quan sát , thì chút ngạc nhiên trong con mắt của Tô Hồng Yên , càng ngày càng ít đi.

Từ nhỏ cô ta đã tiếp nhận sự giảng dạy ưu tú , con mắt nhìn người rất chuẩn.

Người phụ nữ này trước mặt , ngoài vẻ đẹp tuyệt vời , dường như không còn kỹ năng nào khác.

Đó chính là người đẹp vụng về , sao Chí Thần lại có thể nhớ đến tận bốn năm ? Lẽ nào là vì diện mạo xinh đẹp.


Nghĩ đến đây , Tô Hồng Yên nhìn vào mắt Thư Nhiễm , liền thay đổi thành ánh mắt khinh thường , nhưng rất nhanh thì biến mất , ai cũng không phát hiện.

“ Đúng vậy , như thế đó.


Thư Nhiễm cười nhạt , kéo ghế ngồi xuống , vừa hay ngồi đối diện với Tô Hồng Yên.

Đúng là , ngoài Chí Thần ra , Tô Hồng Yên cũng không thể nào biết được cô từ chỗ người khác.

Cho dù là địa vị của cô và Tô Hồng Yên chênh lệch khá nhiều , nếu như không có ai nhắc đến cô , thì Tô Hồng Yên có thể là cả đời cũng sẽ không biết cô là người như nào.

Cô cũng nghĩ rằng , sao Chí Thần lại nói về cô cho Tô Hồng Yên , nhưng sau khi nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Chí Thần , cô liền từ bỏ .
Với cái sự chán ghét của anh dành cho cô , thì có lẽ có nói cũng không nói ra điều gì tốt đẹp cả.

Nghĩ đến đây , Thư Nhiễm cười cay đắng , cầm cốc trà sữa chậm rãi nhâm nhi mà cứ lơ đãng.

Sự chú ý của Tô Hồng Yên phía đối diện đã thu lại , sau khi ăn quả cà chua bi một cách tao nhã , thì nói chuyện với Chí Thần.

“ Chí Thần , nghe nói gần đây anh đầu tư tài chính vào mảng mới rồi.


Chí Thần lau khóe miệng , hừ một tiếng :
“ Tuần trước mở rộng , sao , em có hứng thú ? ”
“ Có chứ , vùa đúng lúc bố em chuẩn bị tiếp nhận mảng này , nghe nói anh mở rộng , liền bảo em đến khám phá xu hướng của anh , em mới quay về , bố đúng thật là , một chút cũng không để em rảnh rỗi ? "
Tô Hồng Yên không vui vẻ nói.

Chí Thần đánh vào đầu cô ấy , khuôn mặt chứa đầy sự nuông chiều :
“ Bác Tô vẫn chưa giáo huấn em , em sau này sẽ là người thừa kế của dòng họ Tô.


“ Em biết mà , chỉ là trong một lúc mà tiêu chuẩn của bố cũng chọn qua cao rồi , em vừa mới tốt nghiệp , vậy có thể trong chốc lát tiếp nhận những thứ này , ít nhất cũng nên để am học một chút chứ , nếu đã vậy thì Chí Thần , em đến làm trợ lý của anh nha ? ”

“ Bác Tô đồng ý thì anh cũng đáp ứng ”
Nghe hai người nói chuyện , sắc mặt Thư Nhiễm tái lại.

Cô nhìn Tô Hồng Yên đang cười rất ngọt ngào , rồi lại nhìn sang Chí Thần đang cười , tâm trạng chìm xuống đáy.

Đã bao lâu cô không nhìn thấy nụ cười của anh , cũng bao lâu rồi cô không nghe thấy anh nói kiểu nuông chiều như vậy ?
Bốn năm rồi !
Anh cũng đã từng cười với cô như thế , nói chuyện kiểu nuông chiều với cô.

Nhưng bây giờ , hoàn toàn là chuyển sang một người phụ nữ khác , với cô chỉ là lạnh nhạt và ghê tởm thôi .Trong lòng đột nhiên đau nhói , Thư Nhiễm cũng coi như biết ở trong phòng này trước , khi nghe Tô Hồng Yên , một sự khó chịu trong lòng không thể giải thích rõ sự việc.

Tay cô cầm dao , dĩa không kiềm chế được mà siết chặt , lại để cái dĩa xoẹt ngang qua đ ĩa trắng , phát ra một âm thanh chói tai.

Tiếng nói chuyện cũng im bặt lại , bốn con mắt quay lại nhìn cô.

Tô Hồng Yên ngỡ ngàng , còn Chí Thần lạnh lùng nghiêm nghị , anh đặt cốc cà phê còn đầy lên mặt bàn , giọng nói mất kiên nhẫn :
“ Nếu không muốn ăn thì cút ra ngoài.


“ Xin lỗi , em không cố ý ..


Mặt Thư Nhiễm đổ ửng , xấu hổ cúi đầu.

Cô không ngờ bản thân lại làm ra chuyện này.

Hành động vừa nãy , thật sự rất vô lễ.

Đặc biệt là Tô Hồng Yên , cô càng không thể ngẩng đầu lên được.


"Được rồi Chí Thần , cô Tần cũng không cố ý , anh đừng trách cô ấy , chúng ta tiếp tục nói chuyện ban nãy đi ? ”
Tô Hồng Yên đặt tay sờ lên mu bàn tay Chí Thần , nhìn anh cười dịu dàng.

Chí Thần nhìn Thư Nhiễm giống như một con chim nhỏ sợ cành cong , trong mắt lóe lên chút phiền chán.

Mỗi lần đều như thế , cứ có gì , là lại cúi đầu.

“ Tiếp tục đi.


Anh thu ánh mắt , nói với Tô Hồng Yên.

Thư Nhiễm không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô cảm thấy sau khi anh không nhìn cô nữa , vừa thở phào nhẹ nhõm , trong lòng cũng rất khó chịu.

Một câu của Tô Hồng Yên , anh cũng không ngừng nhìn cô ta.

Dường như vị trí của Tô Hồng Yên trong lòng anh rất quan trọng , vẫn là không giống mọi người.

Thư Nhiễm khó chịu ăn bánh mì , đôi mắt chua xót .Cô yên lặng nghe Tô Hồng Yên và Chí Thần bàn về chuyện tài chính , nói rất nhiều từ chuyên môn mà cô nghe không hiểu.

Cho dù là anh nói sâu xa bao nhiêu , thì Tô Hồng Yên đều cười rất tự nhiên , ung dung trả lời.

Tô Hồng Yên như thế , trong lòng cô lại dâng lên tính khí lạnh lùng.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Yên , không ngờ Tô Hồng Yên cũng vừa lúc nhìn cô :
“ Cô Tần , nghe nói cô là người thừa kế của dòng họ Tần sao ? ”
“ Ừm.


Thư Nhiễm gật đầu , có chút hoài nghi vì sao Tô Hồng Yên lại hòi cô câu này.

“ Vậy tốt quá rồi , vừa nãy tôi và Chí Thần đang nói về một dự án , tôi chuẩn bị tự mình mở rộng một hạng mục , vẫn còn thiếu một người cộng sự , không biết cô Tần đây có hứng thú không ? ”
Tìm cô hợp tác ?
Trong lòng Thư Nhiễm ngạc nhiên , cô vừa mới gặp Tô Hồng Yên lần đầu.

Thì tin tưởng cô như vậy ?
“ Xin lỗi cô Tô , tôi có lẽ làm cô thất vọng rồi.



“ Tại sao vậy ? ”
Tô Hồng Yên nghiêng đầu không hiểu.

“ Bởi vì ...!”
“ Bởi vì cô ta không xứng đáng tham gia vào hạng mục của em , một người học về thời trang , công ty đều yêu cầu quản lý chăm lo , tìm cô ta thì thà đi tìm Khánh Minh còn hơn.


Chí Thần nói cắt lời , khóe miệng nhếch lên khinh thường.

Sự hạ thấp của anh , mặc dù là đúng , nhưng như là đâm một nhát dao mạnh vào tim cô vậy.

Móng tay cô rất nhanh chọc vào lòng bàn tay , nhưng vẻ mặt vẫn cố cười :
“ Ừm , Chí Thần nói rất đúng , đại học của tôi là học về thiết kế trang phục , tôi vẫn học đại học , do đó không có cách nào tham gia vào hạng mục của cô ”
" Hóa ra là vậy , vậy tiếc quá rồi.


Một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Hồng Yên , giọng nói có vẻ thương hại.

Sau đó cô ta lại nói gì đó với Chí Thần , anh đột nhiên đứng lên :
“ Quyển sách lần trước em để ở đây vẫn còn , anh đều nhận rồi , anh vào phòng sách lấy cho em ”
“ Ừm ” Tô Hồng Yên vui vẻ gật đầu.

Sau khi anh đi , Thư Nhiễm nhìn Tô Hồng Yên ngập ngừng nói vài lần :
“ Cô Tô , Chí Thần nói lần trước , là ý gì ? ”
“ Ý là lần trước tôi ở đây ”
Tô Hồng Yên chống vào đầu , cười ha hả :
“ Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã , tình cảm rất tốt , khi tôi không muốn đi , liền đến nhà anh ấy , nhưng chỉ vài tháng này , tôi ra nước ngoài đi khảo sát rồi.


Có lúc , là thường xuyên !
Thư Nhiễm mím môi , không trả lời.

Nhưng Tô Hồng Yên lại thân mật kéo tay cô lại , nói thân mật :
“ Nhân tiện , cô Tần , có hay không có người từng nói hai chúng ta dáng vẻ thực sự giống nhau , đặc biệt là mắt và mũi !"


Bình luận

Truyện đang đọc