Chương 394:
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô cảm thấy có đôi khi Tư Mộ Hàn làm ra những chuyện rất ngây thơ.
Cô thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhanh chóng nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
“Sao anh lại cứ đi theo sau xe bus thế!” Một tay Nguyễn Tri Hạ che lấy điện thoại, nhỏ giọng hỏi anh.
Tư Mộ Hàn dừng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Bởi vì xe bus đi ở phía trước, xe của anh chỉ có thể đi ở phía sau.”
“Anh…” Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức cúp máy.
Ngày mai cô không đi xe bus nữa, cô đi làm bằng tàu điện ngầm, để xem anh đi theo sau bằng cách nào!
Cô vừa đến công ty liền có người dẫn cô đi làm thủ tục nhận công việc.
Khoảng hai năm gần đây, thị trường của phim truyền hình có tốc độ mở rộng hơn, nhu cầu về kịch bản là rất lớn.
Một biên kịch giỏi luôn được thị trường săn đón, ngoại trừ một số ít công ty truyền hình lớn, các công ty nhỏ muốn tìm một biên kịch nổi danh để hợp tác, đúng là có chút khó khăn.
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là một công ty lớn, chiếm nhiều ưu thế, thế nhưng ở trên phương diện này vẫn còn khiếm khuyết nhân tài.
Lúc Nguyễn Tri Hạ còn đi học, cô đã từng viết qua kịch bản, xem như là có chút kinh nghiệm, thế nhưng khi đi vào công ty, cô vẫn cần phải học tập lại từ đầu.
Thịnh Hải thiếu rất nhiều biên kịch trong lĩnh vực phim truyền hình, cho dù là ngày đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đi làm, cô được phân công rất nhiều công việc.
Giữa trưa, lúc Tư Mộ Hàn hẹn cô ăn cơm, cô vừa đi vào phòng của anh liền ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Em mệt mỏi thế à?” Tư Mộ Hàn rót cho cô một cốc nước.
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy cốc nước, một hơi uống sạch.
“Trong công ty của anh, mảng biên kịch truyền hình quá thiếu người, làm không ngơi tay.” Sở dĩ cô bận rộn như thế, không phải là do ma cũ bắt nạt ma mới, mà quả thật rất bận rộn.
Tư Mộ Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên rất nhiều người không chịu được, xin nghỉ việc.”
Nguyễn Tri Hạ: “… Vậy anh phải tăng thêm tiền lương chứ?”
Anh liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ một chút: “Trong giới giải trí, không có công ty nào trả lương cho tổ biên kịch cao hơn Thịnh Hải.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Tư Mộ Hàn nói như thế cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ở trong giới giải trí, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có tiếng là nhiều tiền.
Chẳng qua hiện tại cô còn không biết tiền lương của mình là bao nhiêu.
Cô hiếu kỳ hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiền lương thực tập của em là bao nhiêu?”
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh đột nhiên nheo mắt, đến gần cô, ý tứ sâu xa nói: “Mỗi ngày ông chủ của công ty tự mình phục vụ em còn chưa đủ, em còn muốn tiền lương à?”
Người đàn ông này thật đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể tán tỉnh cô.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn lên tiếng, Cố Tri Dân đã xách theo mấy túi đồ ăn đi đến.
“Ăn cơm thôi!” Cố Tri Dân liếc thoáng qua bọn họ Tưt chút liền thu hồi tầm mắt.
Ôi, cả ngày đều phải nhìn hai người đó tình cảm, thời gian này thật đúng là không cách nào sống nổi.
Nguyễn Tri Hạ giúp anh ta lấy thức ăn ra, Cố Tri Dân không nhịn được nói mấy lời: “May mà mấy ngày nữa Mộ Hàn sẽ quay về Tư thị, nếu không, mỗi ngày tôi không cần phải ăn cơm, ăn thức ăn cho chó của hai người phát cũng đủ để cho tôi no vỡ bụng rồi!”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, ánh mắt cô rơi và trên người Tư Mộ Hàn: “Khi nào thì anh quay về Tư thị thế?”
“Hai ngày nữa.” Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống, tiếng nói nhỏ hơn mấy phần, nghe không ra tâm trạng của anh.
Nguyễn Tri Hạ sắp quên mất chuyện này.