VỢ ƠI ĐỪNG ĐI - LỤC MANH TINH

Qua ngày thứ ba, Lộc Tang Tang phải đến công ty làm việc, nghe nói dạo gần đây Lộc Thừa và Lộc Sương đều bận rộn vì chuyện chi giả, cho nên cô cũng không dám lười biếng, xem hết báo cáo cấp dưới trình lên xong, sau đó cô còn tự mình đến viện phúc lợi một chuyến.

Kỳ thật người tham gia thực nghiệm có rất nhiều, nhưng dù sao Lộc Tang Tang vẫn thiên vị Tiểu Nam.

"Chị, chị đến rồi!" Hôm nay Tiểu Nam không có mang chi giả, thằng bé ngồi xe lăn, ống quần bên chân trái trống rỗng.

Lộc Tang Tang đi lên phía trước, quan sát trước giá vẽ của thằng bé, "Vẽ không tồi."

Nghe Lộc Tang Tang khen, Tiểu Nam lập tức hào hứng không chịu nổi, "Em vẽ còn chưa đủ tốt, còn kém xa chị."

"Luyện thêm vài năm nữa trò sẽ giỏi hơn thầy nha."

Tiểu Nam trưởng thành sớm, biết Lộc Tang Tang chỉ nói lời khách sáo mà thôi, trình độ của cô không phải tùy tiện là có thể bắt kịp được. Nhưng Tiểu Nam vẫn rất vui, cậu thích Lộc Tang Tang, bởi vì chưa từng có ai ngoại trừ dì viện trưởng quan tâm cậu như vậy.

"Tiểu Nam, gần đây chi giả thích ứng như thế nào?"

"Tốt lắm ạ, em đi chậm một chút thì không nhìn ra gì bất thường."

Lộc Tang Tang thật lòng mừng cho thằng bé: "Vậy thì tốt quá, hai ngày nữa chị sẽ cử đội quay phim quay lại video của tất cả những người thực nghiệm, đến lúc đó sẽ quay cảnh em đi lại, em cũng được đi."

"Hay quá." Tiểu Nam nói: "Dì viện trưởng đã nói với em rồi."

Các đối tượng thực nghiệm chi giả miễn phí đều phải ký hợp đồng, phối hợp với công ty sản xuất chi giả quay video quá trình mang chi giả.

Lộc Tang Tang xoa đầu Tiểu Nam, cười nói đùa: "Được, vậy hai ngày tới xem biểu hiện của em, em chính là nam nhân vật chính đó nha."

"Dạ!"

Lộc Tang Tang ở lại dạy Tiểu Nam vẽ tranh, hơn sáu giờ chiều, cô mới gọi điện thoại cho Đoạn Kính Hoài.

Qua điện thoại, biết được lát nữa anh có thể về nhà, cô bèn vội vội vàng vàng lái xe đến bệnh viện. Cô muốn tự mình đến đón Đoạn Kính Hoài, muốn lấy lòng anh.

Nhưng sau khi đến bệnh viện, không ngờ người đi ra ngoài cùng Đoạn Kính Hoài còn có anh cả nhà cô, Lộc Trí Viễn.

Lộc Trí Viễn cùng tuổi với Đoạn Kính Hoài, vì quan hệ thân thiết giữa hai gia đình, hơn nữa còn có thân phận "Em rể" bày ra trước mắt, cho nên ít nhiều gì thỉnh thoảng cũng xuất hiện cùng nhau.

Lúc nhìn thấy Lộc Trí Viễn, Lộc Tang Tang chần chừ không muốn đi qua, có điều trùng hợp là bọn họ nhìn thấy cô rồi.

Lộc Tang Tang không thể trốn thoát, cô đành phải bước lên phía trước chào hỏi cho có lệ, "Sao anh cả lại đến bệnh viện thế?"

Lộc Trí Viễn: "Cổ hơi không thoải mái, đến khám."

"Ồ."

Nếu là người bình thường, có lẽ người làm em gái sẽ quan tâm anh trai mình không khỏe chỗ nào, có vấn đề gì nghiêm trọng hay không, vân vân, nhưng có lẽ Lộc Tang Tang là người máu lạnh, một chút nhiệt tình hỏi han cũng không có.

"Lúc nào đó hai đứa về nhà ăn cơm đi." Lộc Trí Viễn bày ra vẻ mặt giải quyết công việc chung.

Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh Đoạn Kính Hoài rồi ôm lấy cánh tay anh, "Vậy thì phải xem anh ấy có rảnh không đã, anh biết đấy, bác sĩ tương đối bận rộn."

Lộc Trí Viễn nhìn cô một cái, ánh mắt trầm lắng trước sau như một, "Có rảnh thì liên lạc."

Lộc Tang Tang tươi cười dối trá, "Được."

Lộc Trí Viễn lại hỏi: "Lái xe tới hay sao?"

"Ừm."

"Được, vậy anh đi trước, trở về chú ý an toàn."

Tay còn lại của Lộc Tang Tang vẫy vẫy, Lộc Trí Viễn xoay người rời đi.

Một giây sau khi anh ta quay người đi, Lộc Tang Tang cũng buông bàn tay ôm cánh tay của Đoạn Kính Hoài ra, "Sao anh cùng đi ra với anh ta thế?"

Giọng điệu cực kỳ mất hứng.

Đoạn Kính Hoài: "Anh ấy đến bệnh viện kiểm tra, là tôi khám."

"Ồ, cổ anh ta bị sao vậy?"

Đoạn Kính Hoài: "Cô quan tâm?"

Đột nhiên Lộc Tang Tang cất cao giọng, "Ai nói tôi quan tâm, tôi chỉ muốn biết có phải anh ta có vấn đề gì, có phải sắp chết hay không thôi."

Đoạn Kính Hoài khó hiểu nhìn cô một cái, "Thế thì chưa, chẳng qua chỉ là một vấn đề cực nhỏ mà thôi."

"Dừng --------" Lộc Tang Tang mang vẻ mặt mất mát đi đến bãi đổ xe, "Tôi còn tưởng sắp chết chứ."

Ngập ngừng một lát, cô còn nói thêm: "Chết thì ít đi một người tranh giành tài sản."

**

Lộc Tang Tang nhanh giận cũng nhanh tan, khi về đến nhà, cô lại cười hì hì, mặt mày ngọt ngào đến nỗi có thể nhấn chìm Đoạn Kính Hoài.

"Hôm nay tôi đã nhờ dì giúp việc mua rất nhiều thực phẩm trong tủ lạnh, tối nay tôi sẽ đích thân nấu cơm đó."

Hôm nay Đoạn Kính Hoài có ba ca mổ, trong đó có một ca gãy xương đùi và toàn bộ xương hông dập nát, quá trình xảy ra chút vấn đề cho nên thời gian mổ kéo dài rất lâu. Khoa chỉnh hình không giống với những khoa khác, trong quá trình mổ cần dùng rất nhiều trang thiết nặng tốn công sức, sau khi kết thúc, Đoạn Kính Hoài mệt đến nỗi gần như bị rút hết năng lượng.

Đoạn Kính Hoài hơi nhíu mày, "Cô biết nấu?"

"Tôi... Coi như tàm tạm đi, anh biết à?"

Đoạn Kính Hoài: "Một chút."

"Một chút hả? Không sao không sao, tôi thấy hôm nay anh có vẻ rất mệt, hay là để anh nếm thử tài nấu nướng của tôi đi."

Lộc Tang Tang là đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân, Đoạn Kính Hoài cực kỳ nghi ngờ năng lực nấu ăn của cô.

"Bỏ đi, gọi đồ ăn bên ngoài."

"Đừng mà đừng mà." Lộc Tang Tang đẩy anh ngồi xuống ghế salon, "Anh nghỉ ngơi đi, đọc báo tưới hoa gì đó, tùy anh."

"..."

Thời đại này có người ngồi trong nhà xem báo nữa hả? Đoạn Kính Hoài cảm thấy bất đắc dĩ hết sức, nhưng anh chẳng muốn lên tiếng.

Cho nên anh tựa vào thành ghế chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, có điều vừa nhắm mắt lại anh bỗng mở choàng mắt ra, bởi vì anh nhìn thấy bút vẽ và thuốc màu nằm bừa bãi lộn xộn trên bàn.

Anh biết Lộc Tang Tang thích vẽ tranh, cũng biết cô sẽ vẽ tranh ở nhà, nhưng mà khoảng thời gian trước anh đã nói với cô không được bày mấy loại đồ vật màu sắc sặc sỡ này trong phòng khách.

Rất rõ ràng, cô đã quên nữa rồi.

"Lộc Tang Tang."

Lộc Tang Tang từ phòng bếp chạy đến, trên người là chiếc tạp dề buộc lỏng lẻo, "Có chuyện gì thế?"

Đoạn Kính Hoài há hốc mồm: "Được rồi, không có chuyện gì."

"Ơ, chưa tới hai phút đã gọi tôi lên nhìn mặt, anh nhớ tôi đến thế à?"

Cô gái đứng trước cửa phòng bếp cười đắc ý, mặt mày xinh đẹp láu lỉnh, rõ ràng là đang đùa giỡn người ta.

Đoạn Kính Hoài lạnh mặt, kiềm chế không được mà dạy dỗ cô: "Có phải lời nói của tôi vào tai này ra tai kia không? Phòng khách không được bày biện mấy loại màu vẽ này."

Lộc Tang Tang ồ lên một tiếng, "Tôi quên mất, tôi không có kinh nghiệm chung sống với đàn ông, có lỗi, có lỗi."

Cái này có liên quan gì? Đoạn Kính Hoài không phản bác được.

"Tôi đang chuẩn bị nấu ăn rồi, anh dọn giúp tôi chút đi, tùy tiện để lên giá vẽ bên cạnh là được rồi." Nói xong, cô đủng đỉnh xoay lưng trở lại phòng bếp.

Đoạn Kính Hoài trầm mặc ngồi tại chỗ, có điều không thể chịu nổi khi nhìn thấy mớ ngổn ngang kia, anh đành đứng dậy thu dọn một chút, mang bút vẽ và màu vẽ đến cất ở thư phòng.

Vị trí gần cửa sổ trong thư phòng là nơi Lộc Tang Tang để tất cả dụng cụ vẽ tranh, sau khi trả những thứ đó về vị trí cũ, ánh mắt anh rơi vào bức tranh vẫn chưa hoàn thiện trên giá vẽ.

Là tranh màu nước, bên trong là một cô gái nhỏ và một con chó, cô gái nhỏ và con chó nương tựa lẫn nhau dưới bầu trời đêm đầy sao, rất ấm áp, cũng có chút cô đơn.

Có người nói, hội họa phản ánh nội tâm người vẽ.

Nguyên nhân vì sao Lộc Tang Tang vẽ bức tranh này anh không biết, anh chỉ biết rằng, lúc Lộc Tang Tang hơn mười tuổi, cô cực kỳ yêu thích chó.

**

Hơn một giờ sau, ba món mặn một món canh đơn giản được dọn lên, hình thức không tệ, nhưng khi bắt đầu ăn... Thật sự không được ngon lắm.

"Thế nào thế nào?" Lộc Tang Tang chờ mong nhìn anh.

"Tạm được."

Tính tình Đoạn Kính Hoài hơi lạnh lùng, bình thường không hay giao tiếp với người khác. Song từ nhỏ anh đã tiếp nhận nền giáo dục nghiêm khắc, càng lớn lên nhân phẩm càng đúng mực, cho nên đồ ăn người ta cực khổ nấu xong, anh không thể vừa ăn vừa chê người ta nấu dở."

Ngược lại là Lộc Tang Tang có chút bất mãn với bản thân mình, "Thật sao... Sao tôi lại cảm thấy mặn quá vậy nhỉ?"

Đoạn Kính Hoài rũ mắt ăn cơm: "Sau này bỏ ít muối thôi, ăn mặn không tốt cho sức khỏe."

"Ha... Sau này nhất định sẽ tiến bộ."

"Ừ."

"Canh đỡ hơn, anh nếm thử đi."

"Còn có món này, món này..."

"À, món thịt này tuy hơi mặt nhưng ăn ngon lắm đó, vừa rồi trong phòng bếp tôi đã ăn rất nhiều." Lộc Tang Tang vừa nói không ngừng nghỉ, vừa ân cần đưa cho anh đĩa rau, "Thật ra đây là lần đầu tiên tôi nấu món này, tra công thức trên baidu đó, giỏi không?"

"Món trứng xào cà chua này thì tôi đã từng làm, trước kia học đại học lén nấu trong ký túc xá, thú vị lắm, lúc ấy chúng tôi..."

"Lộc Tang Tang." Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài cau lại, cắt ngang lời cô.

"Hả?"

"Cô không ăn à?"

"Vừa rồi tôi nếm thử trong phòng bếp đến no luôn rồi."

"..."

"Anh không cần lo lắng cho tôi đâu... Anh đi làm mệt hơn tôi, anh ăn no là được rồi, tôi ăn ít chút có thể giảm béo, anh không biết đâu, gần đây tôi nặng lắm..."

"Được rồi." Đoạn Kính Hoài có chút đau đầu, "Không cần đưa đĩa rau cho tôi, cô để ăn đi."

"Không sao đâu mà, phục vụ chu đáo."

Đoạn Kính Hoài nhịn rồi lại nhịn, "Tôi không cần."

"Nhưng mà -------"

"Im lặng." Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô, sắc mặt uy nghiêm, "Ăn cơm không cần nói nhiều lời như vậy."

Lộc Tang Tang lập tức mím môi, chán nản thất vọng giơ tay tạo dáng OK.

Rốt cuộc yên tĩnh rồi.

Đoạn Kính Hoài thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm.

Tuy nhiên, rõ ràng anh đã xem nhẹ cảm giác tồn tại của Lộc Tang Tang, tiếp theo đó quả thật cô không đưa đĩa rau cho anh nữa, nhưng cả quá trình cô đều ngồi ngay bên cạnh, nhìn anh chằm chằm, mắt không thèm chớp một cái.

Bị nhìn như vậy, thật sự Đoạn Kính Hoài nuốt không trôi nữa.

"Cô làm gì thế."

Lộc Tang Tang lắc đầu.

"Tôi hỏi cô đấy."

Lộc Tang Tang mở to hai mắt, chỉ vào hai cánh môi đóng chặt của mình.

Đoạn Kính Hoài híp mắt, trầm giọng nói: "Bây giờ có thể nói chuyện."

Lộc Tang Tang thở hắt ra, như trút được gánh nặng, "Tôi muốn nói là, mấy ngày nay chúng tôi cho người ghi chép số liệu của người thử nghiệm chi giả, hai ngày nữa còn quay video chứng minh chất lượng sản phẩm của chúng tôi tốt như thế nào. Ngày đó tôi tới viện phúc lợi xem Tiểu Nam tập, anh phải tới xem đó."

Đoạn Kính Hoài từ chối không nể nang, "Không đi."

"Đừng mà." Lộc Tang Tang duỗi hai ngón tay kéo ống tay áo của anh, "Xem thử đi mà, có ý nghĩa lắm đó."

"Không rảnh."

"Vậy rảnh thì tới được không?"

Đoạn Kính Hoài giữ im lặng, tỏ vẻ không hứng thú.

Lộc Tang Tang dịch người ra xa anh, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng mà anh đã ăn cơm tôi nấu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm."

Đoạn Kính Hoài lườm cô, quả thật không thể tưởng tượng.

"Hứa rồi nha, rảnh thì đến xem." Lộc Tang Tang ngửa đầu nhìn anh, giọng nói đột nhiên nhẹ như gió thoảng, "Bằng không thì, anh ói đồ ăn tôi nấu ra đi."

Đoạn Kính Hoài buông đũa, im lặng sau nửa ngày mới nói: "Lộc Tang Tang, da mặt cô làm bằng sắt à?"

Lộc Tang Tang chọt chọt lên lồng ngực anh, cười tươi rói, "Vậy tim anh làm bằng thép rồi."

Đoạn Kính Hoài hừ lạnh, anh đứng lên muốn rời khỏi phòng ăn.

"Này, sao anh khó nói chuyện quá vậy?" Lộc Tang Tang giữ chặt tay anh lại rồi trêu đùa: "Hay là tôi cược thêm một ván nữa?"

Đoạn Kính Hoài rũ mi nhìn cô.

Lộc Tang Tang nhỏ giọng dụ dỗ: "Chồng à, tối nay em không khóa cửa phòng đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc