VỢ ƠI, YÊU LẠI NHÉ



Diệp Thành nhìn chằm chằm Từ Lạc, trong đôi mắt toàn là hung tợn.

Từ Lạc cười lạnh một cái, đột nhiên bước đến gần Diệp Thành, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, "Diệp tổng, đừng nói là, sau khi ly hôn với tôi rồi, anh mới cảm thấy tôi rất quan trọng, anh hối hận rồi?"

Diệp Thành nhìn Từ Lạc, đầy khinh bỉ " Hối hận? Từ Lạc, cô cũng tự tin quá nhỉ, cô thực cho rằng, cô quan trọng đối với tôi?"

Khóe môi Từ Lạc khẽ cong lên, cười nhẹ : " Diệp Thành, tốt nhất là anh không hối hận, cho dù anh hối hận, thì cũng muộn rồi, bởi vì...."

Âm thanh của cô nhẹ hơn một chút, tuy nhiên lại có mùi vị vô cùng cuốn hút, êm tai " Từ Lạc tôi, không quan trọng với anh, nhưng lại quý giá với người khác đấy."

Dứt lời, cô nhìn sắc mặt phát xanh của Diệp Thành, cô đắc ý nói. "Cho nên, Diệp tổng, chúng ta ly hôn rồi, phiền anh, tránh xa tôi ra, đừng có lúc nào, cũng hở một cái là kêu, hở một cái là gọi tôi."

Diệp Thành nhìn Từ Lạc như thế, hắn tức đến nghiến rang côm cốp.

"Từ Lạc này, sao lại ngang bướng, khó bảo này ở đâu lòi ra, Từ Lạc dễ thương, hay cưng chiều hắn đã đi đâu rồi?"

Hắn tức đến đau gan, tức đến muốn dạy dỗ cô tại nơi đây, để cho cô biết thế nào là lễ độ.

Từ Lạc cực kì thỏa mãn với biểu hiện của cô lúc này, vẻ mặt đầy đắc ý, " Diệp tổng, tôi chính là người như vậy, anh yêu tôi, tôi liền yêu anh, anh ghét tôi, tôi liền ghét anh, anh muốn ly hôn, tôi liền ly hôn với anh. Đơn giản."


Dứt lời, cô đi thẳng ra cửa, dáng người mảnh mai, mê người tiêu sái rời khỏi tầm mắt của Diệp Thành.

Hôm nay, được phen, xả hận, sướng hết cả người.

.....

Tan Tầm, Từ Lạc tắt máy tính, gật đầu với trư vị trợ lý của tổng tài sau đó chuồn trước.

Cùng lắm, cô chỉ còn làm ở Diệp Thị nửa năm nữa thôi, dù gì cô và Hắn cuối cùng cũng đường ai nấy đi.

Tại một siêu thị, Từ Lạc ghé vào mua một ít rau quả tươi để nấu một bữa ngon cho mình.

Về đến Diệp Trạch, cô mới phát hiện, Diệp Thành hôm nay vậy mà cũng đứng giờ tan làm, lại còn về nhà sớm.

Thật hiếm nha.

Kinh ngạc còn chưa hết, lại nhìn đến trong bếp lớn, sáng đèn, trên bếp còn có một nồi nước đang sôi sùng sục. Hình như là nấu cơm thì phải.

Diệp Thành thả máy tính trong tay xuống, cười lạnh với Từ Lạc, " về rồi thì cút tới phòng mình, cô không phải muốn nấu cơm sao? Vậy thì miễn đi, hôm nay Tâm Nhã sẽ tự mình xuống bếp."

Từ Lạc xùy một tiếng, " úi, lưu tiểu thư hóa ra cũng biết vào bếp cơ đấy.?"

Diệp Thành cau mày, "Em ấy muốn học, sau này cũng không cần đến cô nữa, cô xem xem, cô còn thật sự coi mình là thứ gì?"

Từ Lạc hừ lạnh một tiếng, cô xoay người lại nhìn đến phòng bếp, nhíu mày nhưng không nói gì.

Diệp Thành nhìn bộ dạng của Từ Lạc, hắn khó hiểu, "sao thế, cô nhìn cái gì?"

Từ Lạc cười nhạt một cái, cô nói, " nấu cơm mà mở lửa lớn thế kia, anh không nhắc cô ta , tôi nghĩ lát nữa, anh sẽ được ăn cơm than đấy."

Dứt lời, cô ngồi xuống bàn, lôi điện thoại ra, lướt facebook.

Diệp Thành nghe Từ Lạc nói như vậy, vội vàng vào bếp nhìn, không bao lâu, từ phòng bếp kia bay ra một cố mùi khói khét lẹt, dọa tới mức Bác Long cầm cả hai bình chữa cháy chạy vào.

Từ Lạc nhún vai, lắc đầu, thoải mãi xem kịch vui.

Dưới sự giúp đỡ của bác Long, Lưu Tâm Nhã rốt cuộc cũng hoàn thành bữa tối, nhưng mà hình như không giống bữa tối cho lắm.

Trứng xào cà chua, cháy...


Tôm rim đường....sống nhăn..

Từ Lạc trong phút chốc cảm thấy cô vẫn giỏi hơn bảo bối của hắn, trước đây cơm cô nấu, chỉ có một từ diễn tả, "ngon..."

Còn tối nay bữa cơm Lưu Tâm Nhã chuẩn bị, nhìn thôi đã hết dám ăn...

Diệp Thành nhìn đám đồ ăn trên bàn, ngược lại không có biểu tình gì. Đưa cho Từ Lạc một đôi đũa, " Cô cũng nếm thử một chút."

Từ Lạc lắc đầu như trống bỏi, " Không, không, tôi không ăn, bụng tôi không tốt như vậy."

Sắc mặt Lưu Tâm Nhã cứng đờ, đưa tay dụi dụi mắt, vẻ mặt tội nghiệp, " Xem ra là em nấu không được ngon rồi."

Diệp Thành vỗ vỗ mu bàn tay cô ả, " Không sao, em nếu thật muốn học nấu cơm, bác Long sẽ chỉ cho em là được."

Từ Lạc nhìn đĩa đồ ăn, cuối cùng cô cũng bê lên, " Cái này...?"

Lưu Tâm Nhã cười một tiếng, " Đây là cá chép chưng tương."

Diệp Thành gật đầu. " Là Tâm Nhã tự làm đấy."

Từ Lạc nhìn dĩa cá hấp đen thui một nửa, nửa còn lại trắng hếu, cô liền do dự...

Lưu Tâm Nhã trước mặt Diệp Thành luôn bày ra bộ dáng biết điều, lúc này cô ả, cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát của Từ Lạc, " chị Lạc, chị nếm thử, rồi cho em ý kiến nha."

Từ Lạc trực tiếp đẩy bát ra, " tôi không ăn."

Lưu Tâm Nhã nhất thời có chút lúng túng, khuôn mặt khẽ đỏ lên, " Chị Lạc, chị thử một miếng được không, em cố gắng cả một buổi chiều."

Từ Lạc cau mày, cô mắng thầm trong lòng, " mẹ nó, còn ra kiểu oan ức, tội nghiệp cho ai nhìn chứ?"

Diệp Thành nghiêm giọng với Từ Lạc." Cho Tâm Nhã mặt mũi một chút, nếm thử đi."

Từ Lạc nhíu mày, nhìn miếng cá trong bát, Mùi cá kia bay vọt lên, tự nhiên ập vào mũi cô, lập tức một cơn buồn nôn kéo tới...

Ôi không, đừng nói là..

"Mình ốm nghén..."

Ọe....Từ Lạc đưa tay bụm miệng.

Sắc mặt Lưu Tâm Nhã trở nên trắng xanh, " Chị Lạc, cho dù không ngon, chị cũng không cần nhục nhã em thế chứ? Em đã cố gắng cả buổi mà..hức hức.."


Từ Lạc bụm miệng thật chặt, sợ phun luôn ra ngoài...

Lưu Tâm Nhã cắn chặt môi, quay sang Diệp Thành khóc lóc, " Thành à, đồ em làm đúng là dở tệ, nên chị Lạc mới nhịn không được mà buồn ói."

Từ Lạc chán ghét nhìn cô ả, " quả nhiên đủ tâm cơ, nhõng nhẽo level max."

Cô không nói lời nào, sợ mở miệng sẽ phun ra tức thì.

Diệp Thành vỗ vỗ lưng Cô ả, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Từ Lạc. " Cho Tâm Nhã mặt mũi đi, cô không nghe tôi nói sao? Ăn cá đi."

Từ Lạc vẫn như cũ, thờ ơ.

Ánh mắt Diệp Thành u ám, trực tiếp gắp miếng cá trong bát đưa tới trước mặt cô, " Há miệng, ăn!"

Lưu Tâm Nhã giả bộ kéo tay hắn," Thành, đừng ép chị ấy."

"Em không cần quản." Âm Thanh Diệp Thành vẫn nguội lạnh như cũ.

Hiện tại, ở trong lòng hắn, tình huống bây giờ đã không còn là Từ Lạc xỉ nhục Lưu Tâm Nhã.

Mà là Từ Lạc dám khiêu khích hắn.

Hắn không quan tâm cô ả Tâm nhã kia có ủy khuất hay không, hắn chỉ muốn dạy dỗ lại Từ Lạc. Cô hiện tại đã khônh còn đối với hắn ngoan ngoãn như trước kia, cô trở nên khó trị, khiến hắn vài phen tức muốn nổ phổi.

Từ Lạc lắc đầu, cắn răng nói, " biến đi, lấy cá ra, tôi không ăn."

Diệp Thành vẫn không từ bỏ ý định, " mở miệng ăn cho tôi!!! "






Bình luận

Truyện đang đọc