Ngày hôm sau Mạnh Dương đến tiểu viện của Lâm Tùng Đài đang giảng dạy, chính thức trở thành học trò của Lâm Tùng Đài, đồng thời cũng gặp gỡ sư huynh sư tỷ của mình.
Sau khi Mạnh Dương giao tiếp với sư huynh sư tỷ, cậu cảm thấy họ rất hòa đồng, về sau đến đây học tập chắc sẽ không có chuyện gì gây phật lòng nhau.
Mạnh Dương cảm thấy đúng như dự đoán những chuyên gia chỉ thích tuyển chọn nhũng học viên có tích cách và phong cách tương tự họ.
Sau khi Lâm Tùng Đài rời khỏi lớp học, Mạnh Dương thu dọn đồ đạt cũng chuẩn bị rời đi.
"Mạnh Dương, hôm nay chúng ta đi ăn, em cũng đi đi." Ngô Phong quay đầu nhìn Mạnh Dương nói.
"Thật xin lỗi sư huynh, hôm nay em đã có hẹn với người khác, để lần sau nhé." Mạnh Dương trả lời, cậu đã ba ngày không gặp Lạc Tu, hôm nay nhất định phải đến văn phòng khiến anh ngoan ngoan ăn cơm nghỉ ngơi.
"Được.
Lần này có chút đột xuất, lần sau anh sẽ báo trước cho em." Ngô Phong nói
"Vâng." Mạnh Dương thu dọn đồ đạt xong đứng dậy nói: "Em đi trước đây, sư huynh."
"Ừ." Ngô Phong gật đầu
Khi Mạnh Dương đi đến bên ngoài khuôn viên học viện, Vu Quân Thần và hai sư huynh của hắn vừa vặn từ trước mặt đi đến.
"Mạnh Dương." Vu Quần Thân tăng nhanh tốc độ đi đến trước mặt Mạnh Dương, nhìn cậu nói: "Buổi tối tớ cùng các sư huynh đi ăn, cậu cũng cùng đi nhé, tớ muốn giới thiệu cậu với các sư huynh."
Mạnh Dương không để ý đến hắn, trực tiếp vòng qua rời đi.
"Mạnh Dương..." Vu Quân Thần thấy cậu phớt lờ mình liền gọi lại, nhưng Mạnh Dương vẫn giả vờ không nghe thấy, Vu Quân Thần chỉ có thể quay đầu lộ vẻ thất vọng.
Văn Viễn lặp tức cau mày vì thái độ của Mạnh Dương, hắn đi đến bên cạnh Vu Quân Thần, cố ý lớn tính nói: "Loại người như vậy em còn mời hắn ta đi làm gì, trong lòng bọn anh hắn còn không có tư cách xách giày cho em, chứ đừng nói cùng nhau ăn bữa cơm, về sau em ít để ý loại người này, miễn hạ thấp tiêu chuẩn của mình."
"Sư huynh, chúng ta nhanh lên lớp, nếu đến muộn thầy sẽ không vui." Vu Quân Thần lo lắng Mạnh Dương sẽ nghe thấy những lời Văn Viễn nói, cho nên nhanh chóng thúc giục Văn Viễn và mọi người đi.
Khi Vu Quân Thần tiếp tục đi về phía trước, vẫn quay đầu nhìn Mạnh Dương, trong lòng chán nản thở dài nếu muốn làm hòa với Mạnh Dương nhất định phải tìm được cơ hội thích hợp.
Thực ra ở kiếp trước, Mạnh Dương đã từng quen biết những người sư huynh của Vu Quân Thần, cũng do chính Vu Quân Thần giới thiệu, nhưng do bởi vì năng lực của cậu không cao, cho nên trong lòng bọn họ vẫn xem thường Mạnh Dương, đối xử lạnh nhạt với cậu cũng chẳng sao cả, nhưng thường xuyên châm chọc cậu, Mạnh Dương lại không ngốc đến mức nghe không hiểu lời họ nói, về sau cũng không gặp mặt bọn họ.
Những người sư huynh này của Vu Quân Thần, hầu như đều giống Hứa Vọng Nhai, luôn kiêu ngạo thanh cao, mặc dù bọn họ có tư cách để kiêu ngạo, nhưng bọn họ thể hiện sự thanh cao bằng cách chế giễu người khác, bất kể kiếp trước hay kiếp này, Mạnh Dương đều xem thường bọn họ.
Vả lại Văn Viễn thích Vu Quân Thần, kiếp trước luôn mập mờ với Vu Quân Thần, trước khi Mạnh Dương biết được việc Vu Quân Thần đã sớm ở bên Lạc Thinh, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Vu Quân Thần sẽ ở bên Văn Viễn.
Mạnh Dương biết cho dù hiện tại Vu Quân Thần đã đính hôn với Lạc Thịnh, thì kiếp này hắn chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục mập mờ với Văn Viễn, đây là tính cách của hắn, cậu sẽ chờ xem kịch hay.
Ngoại việc mỗi ngày tham gia khóa học ở học viện, Mạnh Dương dành phần lớn thời gian trong phòng sách ở nhà, chăm chỉ học tập nghiên cứu sách cổ tổ tiên Mạnh gia để lại, nhưng nếu hơn 3 ngày Lạc Tu không về nhà, Mạnh Dương sẽ đến văn phòng làm phiền anh cho đến khi anh bằng lòng ăn cơm cùng cậu hoặc cùng nhau về nhà mới thôi.
Dựa trên những gì cậu hiểu trong giấc mơ của mình, "thiết lập" của Lạc Tu là kẻ cuồng công việc, không ngừng làm việc không ngừng kiếm tiền, vả lại đã đạt đến trình độ nghiện công việc, rõ ràng có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng nhất định phải tìm việc để làm, sau đó không ngừng mở rộng sản nghiệp của mình, chỉ đến khi đau đầu dữ dội anh mới buông việc trong tay xuống để thả lỏng, cũng chính vì như vậy chứng đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngoại trừ nghiện công việc và bị đau đầu, thì Lạc Tu còn có những tính cách khác hình thành do "thiết lập", Mạnh Dương sẽ từ từ thay đổi anh, kiếp này họ sẽ hạnh phúc.
Sư huynh của Mạnh Dương-Ngô Phong và các sư huynh của Vu Quân Thần đang đứng trong đại sảnh nhà hàng phong cách cổ xưa "Vấn Nguyên" nổi tiếng nhất thành phố, bởi vì thật không dễ mới trống 1 tiểu viện nên không ai chịu nhường ai, thậm chí bắt đầu cãi vả.
Đôi bên vốn đã nhìn nhau không thuận mắt, trong trường học hễ gặp nhau liền lạnh lùng chế giễu, bây giờ vô tình gặp nhau bên ngoài, chắc chắn tranh nhau đến cùng.
Vu Quân Thần đã từng cùng Lạc Thịnh đến đây, Lạc Thịnh nói cho hắn biết, Vấn Nguyên ban đầu do cha hắn và vài người bạn tùy tiện đầu tư, nhưng việc kinh doanh càng lúc càng phát đạt, đến mức chỉ tiếp khách hội viên.
Tần Hồng-bạn trai của Ngô Phong, cha anh ta là hội viên của nhà hàng này, mà sư huynh của Vu Quân Thần-Văn Viễn, cha hắn cũng là hội viên của nhà hàng, nhưng hiện tại chỉ còn trống 1 tiểu viện, bọn họ lại đến cùng lúc, không ai chịu nhường ai, khiến cho nhân viên phục vụ vô cùng khó xử.
Vu Quân Thần nghĩ cha Lạc Thịnh là một trong những ông chủ ở đây, như vậy quản lý nhất định sẽ giữ thể diện cho Lạc Thịnh, thế là gọi điện cho Lạc Thịnh đến.
Nhưng khi Lạc Thịnh đến, Văn Viễn lại buồn bực, nên cố ý nói Lạc Thịnh, một cái tiểu viện thì tính là gì, Lạc Thịnh nếu có bản lĩnh thì hãy đưa bọn họ đến viện Lưu Hương, địch ý và khinh thường của Văn Viễn, Lạc Thịnh không sao nói rõ được, nhưng bản thân hắn lại là một người vô cùng sĩ diện và kiêu ngạo, cho dù biết Văn Viễn cố ý khích hắn, hắn cũng muốn làm đến cùng cho hắn ta xem.
Nhưng quản lý lại nói với Lạc Thịnh: "Lạc thiếu gia, thật xin lỗi, tôi thực sự không có quyền hạn sắp xếp cậu vào viện Lưu Hương."
Văn Viễn sớm biết quản lý sẽ nói như vậy, nên cố ý cười khinh thường chế nhạo Lạc Thịnh.
Lạc Thịnh không vui nhìn quản lý nói: "Chẳng lẽ khi cha tôi đến, ông đều nói như vậy? Hay là ông muốn cha tôi gọi cho ông, thì tôi mới được phép vào viện Lưu Hương?"
"Cái này..." Quản lý Từ do dự một chút sau đó nói: "Nếu như Lạc tổng đích thân ra lệnh, đương nhiên có thể vào được."
Đương nhiên Lạc Thịnh không thể gọi cho Lạc Tu chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy, hắn trước mặt Lạc Tu cũng không có uy thế như vậy.
Ngay khi Lạc Thinh đang muốn nói vài lời uy hiếp để quản lý đồng ý đưa họ vào, Lạc Tu và Mạnh Dương từ ngoài đi vào.
"Lạc tổng!" Quản lý Từ dường như thấy được cứu tinh, bước nhanh đến chào hỏi Lạc Tu: "Lạc tổng, vừa lúc Lạc thiếu gia và bạn bè cậu ấy cũng ở đây, ngài xem có muốn thu xếp cho họ cùng vào viện Lưu Hương hay không?"
Lạc Tu khẽ cau mày, quản lý Từ ngay lập tức hiểu ý, sau đó nhanh chóng yêu cầu nhân viên đến phục vụ, không hề nhắc lại việc thu xếp cho Lạc Thịnh vào viện Lưu Hương.
Nhìn thấy Lạc Tu đi đến, người hai bên không tự chủ được tự động lùi về sau nhường đường.
Mạnh Dương quay đầu nhìn đám người Ngô Phong, dừng bước hỏi: "Sư huynh, thì ra mọi người dùng bữa tại đây, sao không đi vào?"
Quản lý lập tức giải thích tình huống cho Mạnh Dương nghe.
"Thì ra là vậy." Mạnh Dương nhìn Lạc Tu hỏi: "Lạc thúc thúc, có thể cho sư huynh của em vào viện Lưu Hương ăn tối không?"
Lạc Tu gật đầu.
Lưu Hương là viện lớn nhất của Vấn Nguyên, đương nhiên có nhiều gian phòng, quản lý sau khi nhìn thấy Lạc Tu gật đầu, ngay lập tức yêu cầu nhân viên đi chuẩn bị.
" Đi thôi sư huynh." Mạnh Dương nhìn Ngô Phong nói.
"Em thường xuyên đến đây sao? Ngô Phong hỏi Mạnh Dương.
"Nếu có thời gian, thỉnh thoảng sẽ đến." Mạnh Dương trả lời.
Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong, nhưng Lạc Thịnh bị phớt lờ, sắc mặt đã vô cùng khó xem.
Văn Viễn còn tưởng rằng bản thân Lạc Thịnh đang ở đây, quản lý Từ sẽ cho bọn họ vào theo lệnh của Lạc Tu, dù sao Lạc Thịnh cũng là con trai của Lạc Tu, nhưng không ngờ Lạc Tu vốn không hề để ý Lạc Thịnh, cứ như vậy đi vào, còn Mạnh Dương dẫn đám người Ngô Phong đi vào.
Bây giờ đã không còn ai cùng bọn họ tranh giành tiểu viện không dễ gì còn trống, nhưng Lạc Thịnh đã không còn tâm trạng để ăn uống, tức giận xoay người rời đi.
Vu Quân Thần nhất thời không biết phải làm sao, muốn đuổi theo Lạc Thịnh, nhưng lại không thể để lại những người sư huynh tự mình rời đi, sau khi do dự một lúc, Vu Quân Thần không đuổi theo Lạc Thịnh mà ở lại.
Tâm tình Văn Viễn có chút phức tạp, hắn không biến nên vui vì Lạc Thịnh bị mất mặt, hay là nên bực tức vì Ngô Phong bọn họ đã "thắng".
Mạnh Dương cùng Lạc Tu ngồi xếp bằng bên cửa số thấp, bên ngoài cửa sổ có một dòng suối nhỏ, tuy là suối nhân tạo nhưng thiết kế vô cùng tự nhiên, rất nghệ thuật và đẹp mắt, trong nước còn trôi nổi một vài cánh hoa, tiếng nước chảy rất êm tai, dòng nước còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Em chọn cưỡi ngựa làm môn thể thao tự chọn, nhưng em chưa bao giờ học cưỡi ngựa, em muốn luyện tập một chút trước khi khóa học bắt đầu, chú có thể dạy em không?" Mạnh Dương nhìn Lạc Tu nói.
"Đã biết, ngày mai dẫn cậu đi chọn một con ngựa thích hợp, khi lên lớp cũng có thể dùng nó." Lạc Tu nói.
"Cảm ơn chú, Lạc thúc thúc."
Mạnh Dương đi đến bên cạnh Lạc Tu, ôm lấy vai anh bày tỏ lòng biết ơn.
Lạc Tu vỗ vỗ lưng Mạnh Dương, anh nghĩ Mạnh Dương sẽ buông ra ngay lập tức, nhưng Mạnh Dương ôm chặt anh không buông.
"Sao vậy?" Tuy Lạc Tu không nhìn thấy mặt Mạnh Dương, nhưng anh vẫn cảm thấy cảm xúc của cậu có chút lạ.
Mạnh Dương buông Lạc Tu ra, sau đó ôm hai chân ngồi xuống, cụp mắt nói: "Sau khi mẹ em qua đời, ngoại trừ Vân Kinh chân thành đối xử em như bạn bè, thì những năm này không ai thật lòng, tuy lòng em rất rõ ràng, chú cũng vì em đã cứu chú, cho nên mới luôn chiều theo em, nhưng em vẫn cảm thấy cảm động."
Lạc Tu vuốt tóc Mạnh Dương nói: "Tôi cảm ơn cậu vì đã cứu tôi là thật, đối xử tốt với cậu cũng là thật, cũng giống như tôi tin cậu thật lòng vì muốn tốt cho tôi, vẫn luôn muốn tôi phải nghỉ ngơi, cậu cũng có thể tin tôi thật lòng quan tâm cậu, nhưng phải hiểu rõ tình cảm của mình, tôi không hy vộng sau này cậu phải hối hận."
Bình thương Lạc Tu rất bận rộn, nhưng anh ngay lập tức đồng ý đích thân dạy Mạnh Dương học cưỡi ngựa, cho nên Mạnh Dương thật sự cảm động, nhưng những lời Lạc Tu nói rõ rằng cho rằng tình cảm cậu dành cho anh không phải tình yêu, tuy điều này đã nằm trong dự đoán của Mạnh Dương, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút buồn.
Mà Lạc Tu cảm thấy anh và Mạnh Dương rất có duyên phận, trước khi gặp Mạnh Dương, anh chưa từng cảm thấy cô đơn, nhưng sau khi Mạnh Dương ở bên anh, anh cảm thấy có người ở bên cạnh cảm giác cũng không tệ, dường như đã sinh ra mong muốn bảo vệ Mạnh Dương..