VÔ SONG KIẾM



Chàng thoáng nghe dấu hiệu bi ai thảm thương của nàng phát ra từ trong hang động, trong lòng đầy kinh hãi, lập tức vọt thẳng vào động, đi sâu vào xa hơn mười trượng bỗng thấy nàng bò lên giẫy giụa trong hang động đen tối, vừa bò vừa rên rỉ như đang bị một chấn thương kịch liệt!



- Điền công... tử, chàng... chàng mau... đến đây...



Chàng liền nhảy đến ôm lấy nàng, phát hiện máu tươi chảy bắn vọt ra đầy trên mặt cô ta, lại thấy hiện tượng mất máu nhiều nên chàng kinh hãi thất sắc, vội vàng hỏi :



- Hắc cô nương, nàng có sao không?



Nàng cố gắng mở đôi mắt đang dàn dụa máu nhìn chàng - Điền công tử - giọng run rẩy thảm thương nói :



- Thiếp trúng... độc... rồi... chàng nhanh... nhanh cứu... cứu thiếp... cứu thiếp với...



Chàng vừa gấp gáp ôm chầm nàng hỏi :



- Nàng trúng độc gì nói nhanh!



Nàng ư hử một tiếng, giọng nói bỗng lại nhanh chóng yếu dần, cứ gắng từng chữ từng chữ một nói ra :



- Thiếp... không... biết... thiếp... thiếp... thiếp.



Lời nói cứ yếu dần, đôi mắt đầy máu từ từ khép lại, đầu từ từ rũ xuống, thân hình run rẩy, đã chết!



Lúc đó trong tay cô ta cầm ba phiến lá cây lục sắc to dày đang lả tả rơi xuống đất.



Chàng ôm lấy cô ta hô hoán, lay động, lòng đau như dao cắt, hai dòng lệ tuôn trào rơi xuống.



Chính là cô ta đã chết! Cô gái non dại này cũng chính tại sự xảo trá nhỏ mọn của ta đã làm mất đi cuộc đời của cô.



Cô ta rốt cuộc trúng độc gì? Sao mà chết nhanh như vậy?



Ngày nào đây ta phải làm thế nào? Ta có chuộc được lỗi ác nghiệt này không?...



Chàng ẵm lấy cô ta, hoang mang trong một hồi lâu, cuối cùng nhè nhẹ đặt xác xuống đất, quỳ gối lại và cúi đầu khấn niệm :



- Hắc cô nương, Hoàng Bác này thành thật xin lỗi nàng, mong nàng hiểu và bỏ qua cho. Nếu như nàng có linh, thì Hoàng Bác này nguyện sẽ chịu lấy bất cứ sự trừng phạt nào của nàng...



Ai thương truy điệu một hồi, chàng ta lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên áo phía ngực phải của cô ta lộ ra một chiếc khăn tay màu hồng, bèn lấy nó ra bỏ vào trong lòng, nhìn lại thì thấy cô ta vừa làm rơi ba lá lục diệp xuống đất, tâm đầu lại quặn đau - Đúng, cái này nhất định là Thiên Niên Lục Linh Chi rồi. Đó là thứ mà đã đánh đổi đi sự hi sinh của một sinh mệnh cao quý của người con gái này!



Chàng thu nhặt ba chiếc lá Thiên Niên Lục Linh Chi trên đất, lạnh lùng bỏ trên tay, mùi hương thoang thoảng tỏa khắp, rồi lấy chiếc khăn tay hồng của nàng ra, gói bọc lại cất vào người, sau đó chàng cúi đầu xuống trên vầng trán của nàng hôn nhẹ một cái và vươn mình đứng dậy.



Cũng tại lúc này, bỗng nghe phía ngoài động có tiếng cười nói ầm ĩ của người con gái truyền vào, và nghe được tiếng của Bạch Mẫu Đơn nói rằng :



- Sư tổ, tôi không có đi bậy ở đâu, tôi một mực không rời nơi này nửa bước.



- Thực sự Mai Côi muội muộ đã nhảy đông chạy tây khắp trời. Cô ta hiện tại cũng không biết hiện tại đã đi đến đó...



Cửu Giá Quả Phụ trở về lại Tuyết Sơn sao?



Hoàng Bác lại kinh hãi, lập tức phóng nhanh ra khỏi động, chạy đến sau giường ở cửa động, lách mình đến ẩn phía sau bức màn bên trái của giường và nghiêng tai lắng nghe. Chính tai đã nghe được giọng cất vang cay cót già nua cười nói :



- Ai cũng chớ nói xấu đổ lỗi cho ai, chỉ không xảy ra sự việc gì thì sư tổ không có gì để trách các ngươi cả! Có đúng vậy không?



Bạch Mẫu Đơn phát ra giọng cười lấy lòng nói :



- Sư tổ, không phải đi tìm Hắc lão tiền bôi, sao đi lại về nhanh đến vậy?



Cửu Giá Quả Phụ than :



- Ôi! Khỏi phải bàn, bàn ra chỉ khiến người ta gây lòng ghét mà thôi...



Một thiếu nữ Phương nhi khác phát giọng cười khanh khách giòn giã nói :



- Mẫu Đơn muội muội, cô không biết chúng tôi đã gặp qua Hắc lão tiền bối ở Nam Lăng rồi. Ai da! Ông ta thật là xấu, da mặt thì lừ nhừ, hàm răng lại vàng quạch, đầu tóc thì vừa dài vừa bẩn. Tôi hồi nào cho đến nay không gặp nam nhân nào mà xấu như ông ta vậy, sư tổ lại nói...



Cửu Giá Quả Phụ cười và tiếp lời :



- Này Phương nhi, ngươi mà lắm lời nữa thì sư phụ sẽ kéo ngươi đó nghe.



Sau một trận cười khanh khách, bèn quay lại nghe Bạch Mẫu Đơn hỏi :



- Sư tổ quí thượng không phải nói Hắc lão tiền bối là một nam tử đẹp trai trong thiên hạ sao? Sao lại nhanh xấu vậy?



Cửu Giá Quả Phụ cười khô khốc đôi tiếng nói :



- Sư tổ cũng chẳng phải ông ta, ngược lại ông ta không phải là người thân thuộc gì đối với sư tổ. Kể ra ông ta xấu thì cũng không xấu lắm!



Thiếu nữ Oanh nhi lại cười tí tách nói :



- Sư tổ... Quý thượng... quý thượng... hi hi...



Cửu Giá Quả Phụ đanh giọng nói :



- Các người, tất cả đều đi hết cho ta, ta muốn được nghỉ ngơi một tí.



Tiếng cười lại vọng theo và tản khắp tứ phía. Tiếp đó là những bước chân nhịp nhàng hướng Cửu Khúc động mà đi.



Có tiếng, thầm thì... thầm thì...



Hoàng Bác biết rằng Cửu Giá Quả Phụ sẽ vào động, chàng ta một động đậy cũng không dám, tim đập thình thịch loạn xạ, vừa gấp vừa sợ. Suy nghĩ của chàng đảo lộn rối bời. Thật là không dễ gì mà đem Thiên Niên Lục Linh Chi ra được. Đúng mà Cửu Giá Quả Phụ về lúc này thì ta phải hành động bằng mọi giá. Đây là lần mình phải tự bảo toàn lại tính mệnh. Toàn thân công lực của hai vị sư phụ cùng với Vô Danh lão nhân không thể khôi phục được. Võ lâm chánh đạo không thể sinh tồn được, cũng phụ thuộc vào ba cái linh chi này. Nếu như công việc đại sự của mình đã đến giây phút sắp thành công rồi mà bị Bà bà phát giác và bắt lại, thì đành rằng không phải trời đã có ý hại người sao?



Lịch xịch... lịch xịch...



Tiếng bước chân của Cửu Giá Quả Phụ đang tiến vào động!



Nhìn qua bức màn, ước như đã thấy Cửu Giá Quả Phụ đến trước giường rồi ngồi dựa xuống giường. Chàng chỉ thấy bà ta sau một chốc lát ngồi cúi đầu trầm mặc, hốt nhiên lại than dài một tiếng, hậm hực bực tức và tự thầm nói :



- Phác Sa Lâm ngươi thật là một lão già hỗn tạp. Ta ướm muốn mời ngươi đến Khoái Hoạt Tiên Nham cùng với Bạch Đầu Giai lão của ngươi, ai mà biết được rằng ngươi lại thay đổi đến xấu như vậy. Quả là làm cho người ta nhìn thấy cũng phải nôn cả ba ngày...



Ôi, ta đã quá ngây dại, đã xa nhau bốn mươi năm rồi, tâm lý của ông ta nếu muốn cần có mình, sớm nên đến thăm mình...



- Đã nghĩ rồi, chính là ông ta phụ lòng chứ không phải là mình vô tình.



Tự nói đến như vậy, đột nhiên lại nghe một tiếng “ơ” kinh hãi làm giật mình cảnh giác. Bà ta liền bay ra khỏi giường đến cửa động cất cao tiếng gọi :



- Bạch nhi, Bạch nhi



Từ xa Bạch Mẫu Đơn lại lên tiếng đáp lời và chạy đến hỏi :



- Sư tổ có sai bảo gì vậy?



Cửu Giá Quả Phụ lớn tiếng quát :




- Ta hỏi ngươi lúc ta không có ở đây, hai người có đến trong hang động ta không?



Bạch Mẫu Đơn sợ hãi nói :



- Không, sư tổ ạ, tôi một bước cũng không dám đến!



Cửu Giá Quả Phụ đanh giọng ken két :



- Không dám? Hừ! Thế thì hương vị nào lại tỏa ra trong động ta?



Bạch Mẫu Đơn đáp giọng run run :



- Hương vị nào? Sư tổ!



Cửu Giá Quả Phụ giọng nghiêm khắc nói :



- Thiên Niên Lục Linh Chi!



Bạch Mẫu Đơn kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, vội vàng nói :



- Sư tổ, tôi không... tôi không đến...



Cửu Giá Quả Phụ cười lạnh lùng hỏi :



- Hắc nhi, nó rốt cuộc là đã đi đến nơi nào?



Bạch Mẫu Đơn sợ hãi liền trả lời gấp :



- Tôi không biết, cô ta đi từ sáng nay, nói là đi xuống câu dẫn người dưới núi.



Lúc này nghe tiếng bước chân loạn xạ từ cửa động chạy tới, nghe được ba người thiếu nữ Phượng nhi, Oanh nhi và Quyền nhi tất tưởi :



- Sư phụ, sự việc thế nào vậy?



Cửu Giá Quả Phụ đanh giọng kêu gào nói :



- Sự việc thế nào, xem như có người nương theo bước chân của Hồng nhi đấy!



Ba người đều kinh hãi tiếp lời :



- A! Có phải là có người muốn trộm lấy Thiên Niên Lục Linh Chi của sư tổ không?



Cửu Giá Quả Phụ cười gượng nói :



- Muốn ăn trộm à? Hừ, đã lấy đi mất tiêu rồi!



Tiếng của Quyền nhi lại cất lên :



- Sư tổ, có phải là Mai Côi muội muội không?



Cửu Giá Quả Phụ giọng đầy nộ khí nói :



- Không phải là cô ta thì còn có ai nữa! Nhưng ta không tin nó có thể trốn khỏi cái chết được. Đi! Các ngươi phân ra đi các khe núi tìm thi thể cô ta, nếu tìm không có thì hãy nhanh chân về báo lại ta ngay!



Bốn thiếu nữ liền đáp lời và tức tốc phân ra các ngả để tìm kiếm.



Cửu Giá Quả Phụ thân hình tất tưởi đi vào động, xốc tung bức màn sau giường và lật đật thẳng qua Băng Ngân cốc trong động. Hoàng Bác thiết tưởng đến thi thể của Hắc Mai Côi đang nằm gần trong thước tất, tức sẽ bị bà ta phát hiện. Nếu lúc này không dùng phương tam thập lục kế tẩu là thượng sách thì sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Chàng liền tức tốc lách khỏi bức màn, lao nhanh ra cửa động, ngoái đầu nhìn xem bốn cô nương đã đi xa, không dám trì hoãn nữa lập tức thi triển khinh công Tuyết Phiêu Phi thế như truy mây đuổi gió lao về phía dưới núi này là lần thứ nhất dốc hết công lực. Chàng đã dự tính được mình ngậm nhiều Trị độc hoàn trong miệng thì có thể kéo dài thêm được nửa giờ hoặc hơn một ít. Nếu như trong thời điểm ngắn ngủi này mà mình không sớm thoát ra khỏi Tuyết Sơn thì tất trúng phải Tuyết Sơn Câu Hồn phấn mà bỏ xác trong núi.



Bay ra ngoài nghe không có người nào theo đuổi phía sau, trong lòng hơi thanh thản. chàng thầm nghĩ ràng Cửu Giá Quả Phụ sau khi gặp được thi thể của Hắc Mai Côi, tuyệt đối không thể nào tức tối phát giác có người ngoài đột nhật vào được. Nàng Bạch Mẫu Đơn đó cũng không dám nói ra. Đợi đến khi Cửu Giá Quả Phụ phát hiện Thiên Niên Lục Linh Chi trong Băng Ngân cốc bị lấy cắp mà tìm trong thân của Hắc Mai Côi không có thì bà ta sẽ sớm tự mình bay đi lùng soát khắp hay không? Nếu thế thì mình cũng có thể khó thoát ra khỏi cảnh hiểm trở của Tuyết Sơn này...



Nghĩ đến như vậy, chàng lại càng nhanh chân, một nhảy dài đến cả bốn trượng, nhanh như sa băng chạy bạt mạng.



Sau nửa giờ, chàng dự tính một lộ trình để ra khỏi Tuyết Sơn. Nhưng lại có những dãy núi trùng trùng cao chót vót đang nằm ngang trước mắt.



Tâm trí chàng lại hoang mang, nghĩ lại hôm qua lúc hai cô nữ lên núi tuy đi trong hai tiếng nhưng kỳ thực là chưa đi qua con đường dài này. Hay là mình nhìn sai phương hướng sao? Hoặc là trong núi này lại có tà môn?



Trong lòng đang sợ dược tính Trị độc hoàn ngậm trong miệng sẽ hết, liền cấp tốc vận công hô hấp. Xong chàng không cần định hướng đại khái gì về địa thế của núi non, liền đâm thẳng một hướng băng rừng vượt núi mà chạy.



Chạy được nửa giờ như vậy thì trước mắt y nhiên là núi chót vót, nhìn không thấy một chút bóng bình nguyên.



Chàng biết mình đã đi sai phương hướng, lại không phải trong núi này có những cái huyền diệu như thế, mà mình đã đi sai phương hướng rồi?



Có phải là trong núi khẩn trương quá độ đang chạy nên vô tình không phát giác ra mình đang chạy sai đường? Hiện tại biết làm sao bây giờ? Đúng! Duy chỉ một biện pháp là đi thẳng một mực xuống vậy. Chỉ cần không trở lại hướng Khoái Hoạt Tiên Nham là được. Lúc này chỉ có chạy ra khỏi Tuyết Sơn thôi.



Chàng ta vừa suy nghĩ mà chân không dám bước chậm đi chút nào, nhân vì trong việc trốn chạy không có biện pháp để hội tụ trí lực nên chàng cảm thấy đã đến lúc không thay đổi khẩu khí cũng không được.



Lúc này trời đã rơi vào hoàng hôn, trong núi khí mờ đã kéo khắp tứ phía, núi non đã mù mịt, tiếng quạ kêu buồn bã, chàng đưa mắt nhìn đầy thê lương, khiến cho người cảm thấy như đang ở trong miền đầy sương quạnh hiu. Chàng gắng chạy thêm hai ba dặm đường nữa, rồi leo lên một ngọn núi cao nhất, phóng mắt nhìn xa chợt phát hiện ra phía nam như có một dải đồng bằng. Chàng không khỏi vui mừng cuồng nhiệt, thở hổn hển.



Biết đâu rằng trong một hơi hít vào thật sâu, đột nhiên chàng cảm thấy trong đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt lập tức chao đảo, toàn thân từ từ mềm nhũn vô lực, biết được tình thế là đã bị ngửi Tuyết Sơn Câu Hồn phấn làm tâm đầu quay cuồng ngay, khí hội tụ trong người đã thất thoát, chàng dùng hết sức nhào tới mấy bước, cuối cùng thân hình không đứng vững nổi trên đôi chân, liền bị quỵ xuống và lăn ngửa trên đất.



Trong lúc thần trí hốt hoảng, chao đảo bỗng thấy phía trước xuất hiện một hình người màu trắng nhỏ bé đang đi nhanh về hướng mình.



“Ơ” một tiếng gọi yếu ớt, rồi đầu óc lại chao đảo trong một thoáng đã mất đi tri giác.



Hình ảnh người màu trắng đang chạy đến gần, vốn là một thiếu nữ tuổi độ mười sáu mười bảy, thân khoác một chiếc áo màu trắng đầy mỹ lệ. Cô đến gần cạnh bên mình Hoàng Bác, chợt thấy vậy cô liền nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt thanh tú lại bừng đỏ lên, tức thì liền ôm chầm lấy chàng và kinh hãi gọi :



- Bác ca ca! Bác ca chàng bị sao thế?



Mặc dù cho nàng kêu oán ngàn lời, lệ rơi như mưa, chỉ thấy Bác ca ca sắc mặt từ hồng biến thành trắng, toàn thân từ nóng trở thành lạnh, thân hình trông tựa như từ từ chết đi.



Nàng khóc than một hồi, đột nhiên ôm xốc chàng chạy vào trong dãy rừng tùng để chàng nằm thẳng trên lớp cỏ, liền đưa tay vào trong người chàng tìm kiếm, lấy ra một chiếc bình sành nhỏ, đồng thời cũng lấy thêm một bảo nhỏ được bọc bằng khăn tay hồng. Da mặt nàng lại hồng lên, liền tức tốc đêm nó bỏ lại vào trong. Hốt nhiên nghe đến một khí vị thơm mát đến sảng người phát xuất từ trong chiếc khăn tay hồng. Trong lòng ngạc nhiên, một sự nghi ngờ bèn mạnh dạn mở nó ra, chỉ thấy trong chiếc khăn có ba chiếc lá màu xanh to dày.



Nàng cầm lên một chiếc đưa vào mũi ngửi, lập tức có cảm giác hương khí ngấm vào trong lòng làm tinh thần phấn chấn hơn. Bỗng nhiên nàng vừa sợ vừa vui nói :



- A, Thiên Niên Lục Linh Chi, đây nhất định là Thiên Niên Lục Linh Chi! Sau một chốc vừa sợ vừa vui, nàng không trì nghi gì nữa, liền đưa tấm lá trong tay bỏ vào miệng nhai sau đó lại mở miệng đang ngậm kín hai hàm răng của chàng ta ra. Khó khăn lắm mới cúi đầu được xuống nhai cho linh chi hòa với nước bọt rồi miệng đối miệng cẩn thận từ từ mớm vào trong miệng của chàng. Mớm xong nước linh chi, nàng ngẩng che khuôn mặt đầy lệ tràn khắp nơi trên làn da trắng hồng, ngưng thần và chăm chú nhìn thấp thỏm không yên đợi một hồi, thấy Hoàng Bác không hề động tỉnh, lòng nàng lại quá khẩn cấp, liền đem một phiến lá nữa nhai và mớm tiếp. Đợi một hồi nữa thấy không đổi sắc. Lúc đó lấy lá cuối cùng mớm và...



Đang tại lúc này bỗng nghe có tiếng gọi to của một thiếu nữ từ xa truyền đến :



- Mai Côi muội muội, Mai Côi muội muội, muội ở tại nơi nào...



Rồi nghe tiếng bước chân từ hướng này chạy đến...



Nàng thất kinh hốt hoảng, liền nhanh tay quơ lấy một ôm cỏ khô lớn phủ lên thân Hoàng Bác và mình nàng, không hề một chút động đậy, chỉ nghe tiếng bước chân từ xa đang tiến đến gần. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài dãy tùng, thấy một thiếu nữ kiều lệ thân mặc tấm bạch y giống hệt như mình vậy, đang chạy cách bên mình khoảng hai trượng.



Chạy qua chưa đến ba trượng bỗng thấy sắc khi trên mặt Hoàng Bác chuyển đổi không ít, bờ mi chớp chớp mấy cái và từ từ mở ra.



Nàng vui mừng khôn xiết, lại sợ chàng ta lên tiếng trong lúc này sẽ làm cho kẻ địch tới, nàng vội vàng đưa bàn tay nhỏ nhắn bưng miệng chàng.



Lúc Hoàng Bác tỉnh dậy, đầu tiên chàng nhìn thấy một khoảng không gian mờ mịt, sau đó phát giác ra là mình đang nằm ngửa thân trong một dãy tùng, trên mình phủ một lớp cỏ khô. Định thần suy nghĩ, mình đã ngửi trúng Tuyết Sơn câu khồn phấn hôn mê bất tỉnh, nhưng sao lại không chết mà nằm ở trong lớp cỏ tùng này?



Vừa suy nghĩ vừa chuyển thân ngồi dậy, bên mình đột nhiên có một bàn tay mềm mại trắng và nhỏ nhắn bưng lấy miệng. Ngoái đầu nhìn, chàng không khỏi hô một tiếng kinh ngạc muốn thoát ra khỏi miệng, lại thấy cô ta mặt đầy sợ hãi, tức tốc liền khiến cho ánh mắt tỏ rõ ý với mình là không thể phát lên tiếng được. Lập tức bình khí định thần để nghe kỹ, nghe ra ngoài nửa dặm có một lần bước chân chạy nhẹ dần dần xa. Dự đoán không còn trở ngại gì nữa, liền đưa tay nắm lấy cổ tay mềm mại của nàng, vươn mình ôm chầm lấy nàng vui mừng cất tiếng :



- Thu Tuyền! Thu Tuyền! Nàng sao lại đến được đây?



Thu Tuyền đôi má phấn ửng hồng lên. Nàng ngồi đây âm thầm cúi khuôn mặt duyên dáng xuống như có ngàn vạn lời muốn nói ra nhưng rồi lại thôi. Trong lòng đau khổ triền miên, liên lụy theo.



Thật là khó quên được ân của người đẹp, Hoàng Bác nghĩ nàng vốn cùng với mình đi Tuyết Sơn, sau đó đến giữa đường thì gặp Tiểu Bình, hai người thường không gặp nhau. Sau trường hợp như vậy nàng liền giận dữ bỏ đi hai người hai đường. Thế mà giờ đây nàng trở lại bên mình. Thật nàng đã có một tình cảm thật sâu nặng với mình. Thế mà mình lại một mực dự định bỏ nàng ta. Đây là một điều đáng sỉ nhục, không có gì bằng.



Chàng không kiềm chế được trong lòng, liền duỗi vai ôm lấy nàng, đau khổ nói :



- Thu Tuyền, tôi, tôi xin lỗi nàng...



Thu Tuyền ngã mình vào lòng Hoàng Bác cúi đầu khóc thút thít một hồi, rồi từ từ ngẩng mặt ngọc đầy nước mắt dàn dụa nói :



- Thiếp cũng không muốn đến đây, nhưng thiếp không khống chế nổi mình, thiếp... thiếp cầu... cầu chàng... Bác ca ca... xin chàng, xin chàng đừng bỏ thiếp được không...



Hoàng Bác than một tiếng, tha thiết ôm lấy nàng tiếp lời :



- Không, tôi không thể bỏ nàng đâu.



Nhưng lại lập tức cúi mặt và lắc đầu, giọng nói đượm buồn :



- Không! Không! Thiếp đã biết chàng, thiếp vừa mới... vừa mới...



Hoàng Bác đầu lại biến động, lay nhẹ nàng và nói gấp gáp :



- Đúng, ta vừa mới trúng độc bị hôn mê bất tỉnh, nàng làm sao mà cứu được ta?



Thu Tuyền hốt nhiên bưng mặt khóc đáp :



- Thiếp thấy chàng bị hôn mê nằm bất tỉnh, đã... đã nghĩ đến Tuyết Sơn Câu Hồn phấn mà tổ phụ nói, thiếp... thiếp sợ chàng...



Hoàng Bác thấy cô ta ấp a ấp úng, trong lòng lại nghi hoặc vội vàng hỏi :



- Tôi bị trúng độc Tuyết Sơn Câu Hồn phấn, nàng cuối cùng cứu tôi như thế nào?



Thu Tuyền khóc than nói :



- Thiếp thề rằng thiếp không phải là có ý. Thiếp đang trong tình huống gấp gáp nên chỉ muốn lấy Tuyết tinh hoàn trên người chàng ra để cứu thử...



Hoàng Bác kinh ngạc tiếp lời :



- Tuyết tinh hoàn làm sao cóthể trị được độc?



Thu Tuyền quay mình sang hướng chàng khóc và nói :



- Thiếp biết, nhưng thiếp không muốn nói ra phương pháp của ông ta...



Hoàng Bác ngỡ ngàng tiếp lời :



- Lẽ nhiên là Tuyết tinh hoàn cũng có thể trị được độc, mà chúng nó lại cũng không có tác dụng!



Thu Tuyền lắc đầu lia lịa rồi nói tiếp :



- Không! Không, chàng hãy nghe thiếp nói, thiếp lấy từ trong người chàng ra một thứ không khác gì...



Hoàng Bác toát nỗi kinh ngạc, đưa tay tìm trong người, bỗng nhiên nét mặt biến sắc, liền ôm chầm lấy cô ta nói :



- Thế nào? Nàng cho tôi uống ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi đó rồi sao?



Thu Tuyền toàn thân run lẩy bẩy, khóc gào lên đáp :



- Thiếp không có phương pháp gì, thiếp sợ chàng sẽ chết đi, chàng muốn đánh đập thì cứ đánh...



Hoàng Bác phải nén lòng như “nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên”, nghiến răng kiềm chế cả nửa ngày mới lắng dịu được nộ khị, ngửa mặt lên trời mà than dài một tiếng buồn bã, mặt như khóc nói :



- Được! Lần này về sau hoàn toàn đều không có gì nữa! Nàng quả là...



Thu Tuyền chợt nhiên quay người sang ôm chầm chàng, ngửa khuôn mặt đầy lệ tiếp lời :



- Chàng cứ đánh đi, chỉ cầu mong chàng đừng phải chửi mắng thiếp, đừng phải xa rời thiếp...



Hoàng Bác liền dịu lòng, cầm nước mắt lắc đầu đáp :



- Không! Nàng không làm gì sai, ta không nghĩ khác gì về nàng!



Thu Tuyền vẫn không tin, ngửa mặt nhìn chàng một hồi lâu với vẻ không yên lòng, dúi nhẹ vào ngực chàng nói :



- Chàng bỏ thiếp, chàng trong lòng nhất định bỏ thiếp...



Hoàng Bác cười gượng đáp :



- Nàng đã cứu mạng sống của ta, mà ta lại sinh ra ý nghĩ bỏ nàng, thì thật không xứng là một trang nam nhi.



Thu Tuyền lấy khă tay lau nước mắt nói :



- Nhưng công lực của hai vị sư phụ chàng lại bị thiếp làm mất đi cơ hội rồi!



Hoàng Bác phiền lòng chán ý, từ từ đứng dậy than :



- Đây là ý trời, chứ còn biện pháp gì nữa đâu...



Thu Tuyền cũng đứng theo dậy, đưa tay hất những mảng cỏ trên người chàng, e lệ nhìn chàng nói :



- Bây giờ chúng mình đi nơi nào?



Hoàng Bác nghĩ là không thể lấy cắp Thiên Niên Lục Linh Chi lại được nữa, vì thế cũng vào ngày mười lăm tháng tám, ngũ đại danh phái võ lâm sẽ giao chiến với Vô Song bảo ở đỉnh Liên Tâm núi Cửu Hoa, dự định muốn nói ra ý Tứ Cơ để đoạt lại Tiên Cơ Võ Khố trước sau đó lại cười nói :



- Hiện tại đến Trung thu còn một tháng, chúng mình khả dĩ vừa đi vừa tham quan du ngoạn.



Thu Tuyền tỏa ánh mắt đầy vẻ vui mừng, nở một nụ cười nồng thắm nói :



- Tốt, thiếp sẽ được cùng chàng đi đến đó, thiếp bất kể những hành động gì của chàng, chàng chớ nên hỏi về sự việc của thành Vô Song bảo đối với thiếp.



Hoàng Bác mỉm cười gật đầu, ngửa lên nhìn bầu trời đang dần dần đen tối, chàng liền níu lấy cổ tay mềm mại của nàng và nói :



- Đi thôi! Nàng biết đường nào để ra khỏi núi không?



Thu Tuyền vừa gật đầu muốn đáp, bỗng nghe có tiếng cười kha khả của một người cách xa ngoài mấy trượng nói đùa :



- Đường ra khỏi núi thế nào? Hỏi lão đó thì biết!



Hoàng Bác nghe thất kinh, kéo cô ta lùi nhanh lại phía sau. Một bước thoái lần này lại xa hơn cả năm trượng, trong lòng chàng lại mừng thầm biết rằng mình sau khi đã uống ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi công lực đã tăng gấp bội. Lúc này chàng ngoảnh đầu lại nhìn bỗng phát hiện thấy Cửu Giá Quả Phụ đang đứng trên một phiến nham thạch, mái tóc hoa râm bay múa theo gió, hai mắt sáng rực như đèn nằm sâu trong vành mắt, nét mặt đầy tức giận, giống như một loài yêu quái muốn giết luôn cả người.



Hoàng Bác ngưng tựu khí trấn tĩnh tâm thần, chàng chấp tay hướng về phía bà ta cười nói :




- Lão tiền bối, lần ở phủ Lâm An...



Bỗng phát giác ra là mình nói không đúng, liền kịp thời ngậm miệng lại, nghĩ rằng mình ngày đó vốn đã hóa trang thành một người Huyết Thủy lão nhân, bà ta cũng không biết, vậy sao mình lại đảo ngược những tình tiết ban đầu.



Nghỉ ngơi giây lát chàng bèn đổi lời lại: chỉ không thấy Cửu Giá Quả Phụ với mái tóc hoa râm đứng lên đầy tức giận, đanh giọng cười ken két và bước đến, đầy sự kích động chỉ vào Hoàng Bác quát :



- Tiểu tử! Vốn dĩ Huyết Thủy lão nhân đó là ngươi!



Hoàng Bác đã ước lượng được công lực của mình tăng lên nhiều, bèn sẵn sàng giao chiến, không có điều gì mà lo sợ, chàng mỉm cười nói :



- Đúng! Soát lão tiền bối bây giờ mới biết thiệt sao?



Cửu Giá Quả Phụ trừng đôi mắt nghiêm giọng nói :



- Tiểu tử, không nói về quá khứ, ngươi hôm nay lại dám trộm lấy Thiên Niên Lục Linh Chi của lão thân, giờ nên phải chịu tội gì?



Hoàng Bác mỉm cười đáp :



- Lão tiền bối đã lấy cắp Hoàng Long kiếm của tiểu khả trước, xin hỏi giờ nên chịu tội gì?



Cửu Giá Quả Phụ bỡ ngỡ một hồi và cau đôi mày nhỏ, sắc giọng nói :



- Ngươi hoàn ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi đó cho lão thân, lão thân sẽ trả lại Hoàng Long kiếm cho ngươi!



Hoàng Bác không chịu, liền khua tay trả lời :



- Khỏi phải hoàn! Đây và đó đều khỏi phải hoàn, sẽ cho là lấy vật đổi vật đi!



Cửu Giá Quả Phụ quát :



- Ai với ngươi lấy vật đổi vật, thanh Hoàng Long kiếm của ngươi không có giá trị đối với một lá Thiên Niên Lục Linh Chi của lão thân.



Hoàng Bác ngửa tay cười gượng nói :



- Giờ biết làm thế nào được? Ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi đó tiểu khả vừa mới uống hết xong!



Cửu Giá Quả Phụ lại nghiến răng trợn mắt kinh ngạc hét lên :



- Thế nào? Lão thân này một lá cũng không dám uống lấy, ngươi ngược giọng nói đã uống ba lá?



Hoàng Bác gật đầu cười nói :



- Những cái đó đã uống rồi, không uống thì giữ làm gì?



Cửu Giá Quả Phụ lại nghiến răng trợn mắt gào lên một tiếng dữ tợn, đột nhiên dương tay xuất một chiêu tạc thẳng sang hướng hai người phía Hoàng Bác. Chưởng phong nhanh như bão táp, bén nhạy như chớp thể hiện ra một sự phẫn nộ cùng cực.



Hoàng Bác biết sau khi mình đã uống ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi đó, công lực sẽ tăng tiến đến một trình độ tột cùng biết dường nào, vậy mà cũng không thể không tránh, rồi tức thì bước ngược chân trái đến phía trước nửa bước, tay phải đảo lại tu tịnh hối khí quật ra một chiêu Bắc Phong Khởi Hề đánh một chiêu âm hàn chưởng phong nhằm thẳng vào đối phương.



Hai người cách nhau khoảng ba trượng, hai chưởng lực âm dương sáp vào nhau phát ra một tiếng “Sầm” kinh rền, tức thì phát ra những làn gió mạnh tạo ra tứ phía, đá cụm cỏ cây bay lên tung tóe trên mặt đất. Thân hình Cửu Giá Quả Phụ bị chao đảo rồi dừng lại, còn Hoàng Bác cũng chỉ dao động nhẹ. Vậy là công lực đối địch nhau cũng không phân biệt được cao hạ.



Hoàng Bác trong lòng vui mừng, nghĩ rằng công lực của Cửu Giá Quả Phụ này có thể nói là đương kim trong nhóm Ngũ kỳ ở Bá Trọng. Chưởng này của bà ta tuy chưa dốc hết toàn lực nhưng mình cũng không khỏi xuất tám thành lực đạo. Như vậy nhìn lại, nội công của mình đâu phải là không tăng tiến đến ngang hàng với Ngũ kỳ rồi sao? Đây thật là sự tình đến bất ngờ không tưởng!



Cửu Giá Quả Phụ hầu như cặp mắt muốn nảy lửa ra, giậm chân gắt giọng nói :



- Được! Quả như mà ngươi đã uống Thiên Niên Lục Linh Chi của lão thân, thì hôm nay lão thân không lột được da của ngươi thì khó mà quên đi nỗi hận trong lòng ta.



Hoàng Bác nghĩ bà ta là chị của Vô Danh lão nhân, không biết được lời nói ác nghiệt đó, liền vội vàng hướng sang bà ta cung kính vái và nói: nếu lão chấp nhận tặng cho tiểu khả, tiểu khả cũng rất có lòng biết ơn.



Cửu Giá Quả Phụ nghe lạt tai như vậy lại vung lời lăng mạ :



- Tiểu tử kia, lão thân chỉ cần mạng sống của ngươi, không cần lời cảm tạ của ngươi.



Tức thời song chưởng cùng phát ra cuồng bạo, Âm Hàn Triệt Cốt như bão táp vụt mạnh đến.



Hoàng Bác đang nghĩ xuất chưởng để chống trả, chợt nhiên lại nghĩ đến Tiên Thiên Vô Cực chân thừa của tối thượng thừa môn phái võ lâm mình đang có. Trước mắt công lực đang bội tăng, sao lại không xuất cho bà ta một chiêu Thái Âm độc chưởng, nó đạt được cảnh giới tối cao của Ngự Khí Tạ Lực đấy!



Quyết định xong, Hoàng Bác liền nhảy sang nửa bước để cản cho Thu Tuyền, rồi rít vào một hơi vận kình khí lực Vô Cực chân khí chạy khắp toàn thân, xong chàng mỉm cười và chống tay đứng dậy. Mặc cho Thái Âm độc chưởng của Cửu Giá Quả Phụ đang vụt đến mình. Chưởng phong đánh đến chỉ biết toàn thân bị một cú chấn động kịch liệt.



Bình - bình - bình - làm thân thoái lui phía sau mấy bước. Chàng tức tốc hô hấp vận khí một hồi. Thấy trong mình chưa bị chấn thương, lúc đó tâm trí mới bình thản được.



Cửu Giá Quả Phụ trong mong tưởng không ngờ Hoàng Bác tuổi nhỏ lại không trở tay mà đã hứng chịu được cú đánh toàn lực của mình như vậy. Bà ta đôi mắt sáng trừng lên, thu nhục chưởng thế thoái lùi trong tầm thước, chỉ Hoàng Bác kinh ngạc hỏi :



- Tiểu quỷ đầu, tà thuật này của ngươi là môn phái nào?



Hoàng Bác mặt tươi cười vái đáp :



- Đây được bái hưởng vật tặng Thiên Niên Lục Linh Chi của lão tiền bối, tà thuật là trong đó.



Cửu Giá Quả Phụ nghi hoặc một hồi, trừng mắt hỏi :



- Cái gì? Uống Thiên Niên Lục Linh Chi của lão thân vào khả dĩ lại không sợ bất cứ chưởng lực nào à?



Hoàng Bác cười thầm trong bụng, bèn gật đầu trả lời :



- Đúng vậy, lão tiền bối lại không biết đến điều đó sao?



Cửu Giá Quả Phụ ánh mắt lại bừng sáng lên một sự mừng rỡ, liền nói :



- Được, lão thân lại nhượng cho ngươi sống thêm vài ngày nữa. Một ngày lại đây ta sẽ tìm ngươi để thanh toán món nợ này!



Nói xong liền vươn hai vai phi thân bay thẳng vào phía trong núi.



Hoàng Bác không liệu được lại gặp trường hợp phiền phức đến như vậy, liền nói rõ ra toàn bộ sự việc, mắt ngước nhìn bà ta đã đi xa mất hút, chàng không kìm được liền phá lên cười lớn.



Thu Tuyền vừa mừng vừa mê hoặc, liền đi đến kéo tay áo của chàng cất giọng hỏi :



- Bác ca ca, chàng xem thường bà ta phải không?



Hoàng Bác mỉm cười nói :



- Đúng, không ngờ rằng bà ta tầm thường như vậy, thật là ngoài ý muốn.



Thu Tuyền nhã nhặn tiếp lời :



- Thế thì chưởng lực mà chàng vừa mới ra tay đối với bà ta, công phu của nó là như thế nào?



Hoàng Bác hưng phấn nói :



- Đó là Tiên Thiên Vô Cực chân khí của Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch, vậy nàng chưa nghe nói qua sao?



Thu Tuyền “À” một tiếng bừng tỉnh lên, bỗng cau mày nói :



- Chàng, bà ta như vậy, bà ta đi uống Thiên Niên Lục Linh Chi. Hai vị sư phụ của chàng muốn khôi phục lại công lực há không phải là vô vọng sao?



Hoàng Bác nghĩ lại không sai, lập tức có băng giá ở trên đầu, khắp mình lạnh buốt nói :



- Đúng vậy, đúng vậy, tôi làm sao mà rõ được? Ôi! Tôi đi nói với bà ta...



Nói chưa xong đã chuyển thân muốn đi, Thu Tuyền liền vội vàng níu kéo chàng lại cười nói :



- Chớ có đi, tiện thiếp này xem thường chàng đấy!



Hoàng Bác không hiểu, kinh ngạc hỏi :



- Xem thường tôi? Điều này rất có khả năng lắm đấy!



Thu Tuyền bưng miệng cười nói :



- Bà ta tóm lại cũng không đến nỗi uống hết Thiên Niên Lục Linh Chi, không đúng sao?



Hoàng Bác nghĩ lại cũng đúng, bất giác chàng đưa tay gõ vào đầu nói :



- Kỳ quái thật, đầu não tôi sao lại đần độn thế này?



Thu Tuyền mỉm cười tiếp lời :



- Sự việc đó đừng có quan tâm đến làm gì, quan tâm tất phải loạn đầu... Chàng nói chúng mình hiện bây giờ nên làm gì?



Hoàng Bác ngạc nhiên hỏi :



- Làm gì?



Thu Tuyền cười khanh khách nói :



- Bà ta sau khi uống Thiên Niên Lục Linh Chi nhất định sẽ vận dụng công lực tìm đến chàng. Bây giờ lại không trốn thoát, đợi một chút thì sẽ không thoát khỏi đâu!



Hoàng Bác bỗng nghe có lý, gật đầu lia lịa nói :



- Đúng! Chúng mình phải trốn nhanh.



Lúc này bầu trời đã tối, bốn bề đều một màu mờ mịt. May nhờ Thu Tuyền nhớ được đường tắt ra khỏi núi, nàng liền dắt chàng xuyên rừng băng núi, hướng về dưới chân núi mà vượt trốn nhanh.



* * * * *



Ngày mười bốn tháng tám, còn cách đến ngày ước chiến vô song của Ngũ đại danh phái võ lâm ở đỉnh Liên Tâm núi Cửu Hoa chỉ một ngày nữa thôi. Trong thành phủ Từ Châu, suốt ngày xuất hiện không ít nhân vật võ lâm ở trong đó. Những người mà có kẻ trọ lại, có kẻ vãng lai, lui tới tấp nập khiến cho tòa cổ thành này vốn yên tĩnh bỗng trở thành một nơi đầy những không khí thần bí quá mức bình thường.



Đây là vào lúc sáng sớm, trong gian phòng được trang trí thanh nhã ở phía sau hậu viện Lưu Phương khách sạn, lúc này rèm không được phủ xuống, trong phòng có hai người ngồi trầm mặc đối diện nhau.



Người nam tuổi chưa đến hai mươi, mắt sáng như sao, mày sắc như gươm, mũi cao môi đỏ son, mình mặc áo lam, thần thái hào phóng, lộ rõ một con người khí khái anh tài.



Người nữ độ tuổi mười sáu mười bảy, làn da trắng mịn như tuyết, mặt như đóa hoa phù dung, mày như núi đầy sắc xuân, mắt trong như làn nước mùa thu. Thân khoác chiếc áo màu trắng, cử chỉ ôn hòa thùy mị, nét ngọc yểu điệu như dáng Hằng Nga trong ánh nguyệt.



Tiếng đánh cờ lách cách, khoảng một hồi sau, thiếu nữ áo trắng bỗng đưa tay xóa loạn thế cờ, nét mặt ửng hồng lên và nàng mở miệng cười giòn giã nói :



- Chán chết đi được, đừng đánh nữa.



Chàng thiếu niên bỗng bối rối, nắm lấy cổ tay ngọc ngà trắng như tuyết của nàng nói :



- Xạo! Xạo! Ván cờ đã thua trước mắt rồi đấy, cuộc cờ này phải thừa nhận là ta thắng chứ.



Thiếu nữ áo trắng cười ngất ngưởng nói :



- Thiếp không đánh nữa.



Chàng thiếu niên liền đứng dậy vòng quanh sang ôm lấy nàng cười và nói :



- Nàng đã đáp ứng rồi thì không còn cách gì nữa, bây giờ ta muốn...



Chàng liền mỉm cười và ngừng lại, rồi rời thiếu nữ, đi đến lấy tấm vải khoác vàng ở bờ tường nói :



- Được, ta phải đi.



Thiếu nữ mở hai tay ra ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi :



- Chàng muốn đi nơi nào?



Chàng khoác tấm vải vàng rồi đi đến gần thiếu nữ trầm giọng trả lời :



- Ngày mai sẽ là ngày Ngũ phái tham dự nội chiến ở Vô Song bảo, ta muốn đến đó để xem mọi người nhu thế nào!



Thiếu nữ nghe vậy liền đứng dậy tiếp lời :



- Thế thì thiếp đi cùng với chàng.



Thấy Thu Tuyền đòi theo, Hoàng Bác nhíu mày nói :



- Không được, muội đừng đi, ở đó nguy hiểm lắm. Biết đâu Vô Song bảo cũng đã lảng vảng quanh đó rồi.



Thu Tuyền liền dậm chân nũng nịu nói :



- Cho thiếp đi đi mà, ở lại một mình thiếp buồn lắm, hơn nữa chàng đi một mình thiếp lại càng không yên tâm...



Nói đến đây Hoàng Bác chận lại, tiếp lời :



- Muội đừng nói vậy, huynh đi một mình có gì dễ xoay xở hơn. Vả lại võ công của huynh cũng đã tăng tiến nhiều rồi.



Biết không thể cãi được lời chàng, Thu Tuyền liền nhảy xổ vào lòng chàng ôm chặt rồi nói :



- Huynh đi nhanh về nghe! Thiếp trông lắm.



Hoàng Bác cúi xuống hôn vào mái tóc mướt như nhung của nàng rồi lên tiếng khẽ đáp :



- Muội yên tâm, huynh sẽ về ngay.



Nói xong liền buông tay nàng ra với vẻ lưu luyến, rồi chuyển mình ra cửa.



Hoàng Bác vừa xuống lầu thì nghe có tiếng kêu khẽ sau lưng :



- Có phải Hoàng Bác đó không?



Chàng quay lại thì nhìn thấy Long Tuyền ẩn sĩ đang đưa tay vẫy mình.



Liền chấp tay vái chào :




- Ồ! Tiền bối đi với ai vậy?



Long Tuyền ẩn sĩ cười nói :



- Ngươi hãy đến đây, ta cùng với ba vị huynh đệ đang có mặt trong phòng.



Chàng thiếu niên mặc áo xanh lam không ngờ được ngoài ý định của mình, chàng liền “A” một tiếng, vừa mừng vừa sợ, cúi mình vái chào dưới đất nói :



- Vốn dĩ đã có đủ ba vị tiền bối, tôi đây không biết các lão tiền bối tá túc nơi này. Vậy nên có lời được thứ tội.



Long Tuyền ẩn sĩ Nghiêm Lục Sở mỉm cười, quay mình nghiêm túc nói :



- Hoàng lão đệ, hãy miễn đi lời khách sáo, xin mời vào phòng để bàn bạc.



Hoàng Bác cất bước vào phòng thấy bốn người đang tọa lạc. Tiểu Di Lặc đang ngồi nghiêm nghị cất tiếng cười hi hi nói :



- Lão đệ ngươi ngày mai cũng đi dự hội ở Cửu Hoa sơn sao?



Hoàng Bác gật đầu mỉm cười trả lời :



- Vâng! Vậy ba vị tiền bối cũng không đi đến đó được sao?



Tái Hoa Đà Trầm Cửu lão tử tằng hắng một tiếng, nét mặt đầy sự cảm thương mà lại nghiêm nghị liên tiếp trả lời :



- Đúng! Nghiêm lão và ta không thể đi giao đấu ở Mạc Thiên sơn được, đấu trường này đương nhiên không thể thi thố nổi!



Hoàng Bác muốn mở miệng nhưng Tiếu Di Lặc đã cười và nói :



- Tuy nói như vậy, nhưng lần này tuyệt đối đến không phải là để “Ung dung mà hy sinh”, mình chỉ muốn lấy những vật dụng tiện nghi. Điểm này lão đệ không phản đối chứ?



Hoàng Bác mỉm cười đáp :



- Chỉ muốn không làm những hành động không có ý nghĩa, hậu bối này cũng tán thành một điều như vậy!



Tái Hoa Đà đưa mắt nhìn Tiếu Di Lặc, bèn cười nhạt :



- Quản Gia Ba, ngươi sợ lão phu liều mạng có phải không?



Tiếu Di Lặc vội vàng khua hai tay trả lời :



- Không, không, tôi xét thấy lần đi ở Mạc Thiên sơn, lão phu đã lãng phí đưa Bách Linh Phản Hồn hoàn cho Hàng lão đệ, trong lòng cũng đáng tiếc. Nhân vật mà quyết định không đến Bao Điển Thiên Vật còn việc lão muốn bỏ mạng thì có liên quan gì đến việc của tôi? Tôi cũng không cản được lão đâu!



Hai bên sau khi trải qua một hồi đàm luận, lại cảm động nhìn nhau không thôi. Long Tuyền ẩn sĩ liền thân mật nói nhẹ, đưa mắt nhìn Hoàng Bác cười nói :



- Lão đệ, ngươi đối với cuộc chiến ngày mai xem có phương pháp gì không?



Hoàng Bác hơi ngỡ ngàng hỏi :



- Vậy thực lực của lão tiền bối là chỉ song phương sao?



Long Tuyền ẩn sĩ gật đầu trả lời :



- Vâng. Đây là một vấn đề tối hiện thực của mỗi người!



Hoàng Bác cúi đầu trầm tư giây lát rồi ngẩng mắt nhìn nói :



- Đúng ra mà nói, Vô Song bảo hiển nhiên là chiếm ưu thế tuyệt đối. Tuy năm phái bọn họ như thể đồng tâm hiệp lực, nhưng cũng không biết bao nhiêu người chưa từng không thất bại sao?



Long Tuyền ẩn sĩ lắc đầu thở ngắn than dài nói :



- Lời nói này của lão hủ tuy không phản đối, nhưng chỉ có vị Huệ Tâm Thượng Nhân của Thiếu Lâm trong Ngũ phái là một đối thủ mạnh với cha con Đông Kiếm và Hắc Bạch song ma. Nếu như hôm nay muốn để những tay trong Ngũ phái Chưởng môn lấy hai địch một, quả thật là cũng khiến cho họ có phần khó khăn đấy...



Long Tuyền ẩn sĩ lại lắc đầu nói :



- Không! Lão hủ rất an tâm Ngũ đại danh phái họ không thể nhất tề đến đầy đủ như đã định ước đâu!



Hoàng Bác chợt nghe trong lời nói của lao ta có gì khác lạ, ngạc nhiên hỏi :



- Ngũ phái họ đã nói rõ rồi, có lẽ nào lại không đến?



Long Tuyền ẩn sĩ ngước mắt nhìn hai vị huynh đệ, sau đó quay sang nhìn Hoàng Bác cười gượng nói :



- Ba người chúng ta đến đây đã ba ngày, cho đến hôm nay chỉ mới thấy hai phái Chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang đến, còn bai phái kia đều chưa có mặt người lộ diện, hiện tượng như thế này là rất khác thường. Nhân vậy lão hủ hoài nghi về hội chiến ngày mai tất sẽ không cử hành thuận lợi...



Hoàng Bác nghe nói điều này lông mày lại dựng đứng lên, trong lòng nghĩ rằng sự nghi hoặc của lão này cũng có thể xảy ra, nhưng nếu nói rằng cứ liệt tất cả những người Ngũ đại môn phái đều bội tín nuốt lời, lâm trận thối lui, nói như vậy thì thật là khiến cho mọi người không dám tin tưởng. Chàng trầm ngâm nói :



- Vãn bối xem tình hình mấy ngày trước đây, thì không đến nỗi gì có sự bất trắc lắm đâu!



Tái Hoa Đà nghe thế liền cười nhạt tiếp lời :



- Căn cứ vào lời nói liên hợp Ngũ phái lần này mà ngươi có nhận định hay sao?



Hoàng Bác mỉm cười đáp :



- Vâng! Cũng dựa vào việc về bức Tiên Cơ Võ Khố.



Rồi chàng nói qua tình hình một lượt, Tái Hoa Đà nghe xong nét mặt lạnh lùng lại tiếp lời :



- Nói như vậy, mục đích của họ là chỉ tại hai trượng Tiên Cơ Võ Khố tự nhiên vô cớ mà phải liều mạng!



Hoàng Bác hoài nghi nói :



- Vô Song bảo mà không tiêu diệt thì họ làm sao có thể đến Tiên Cơ Võ Khố được?



Tái Hoa Đà hừ một tiếng lạnh lùng :



- Cha con Đông Kiếm lại không biết rằng đã đem hai trượng Tiên Cơ Võ Khố đến nơi này sao?



Hoàng Bác tâm trí hơi chấn động, dựng đứng đôi mày đáp :



- Điều này đương nhiên là không biết, nhưng bây giờ lại hoài nghi là ba phái họ có mưu đồ giảo quyệt khác.



Long Tuyền ẩn sĩ than rằng :



- Không, lão hủ hôm nay đã đối diện với Ngô Liễu đại sư, căn cứ vào lời nói của họ với ý định rằng vào giờ ngọ ngày mai sẽ qua hội họp với các sư tại bổn thành, kết quả chỉ đến được hai vị Bạch Vũ chân nhân thuộc Võ Đang chưởng môn và Bạch Vân chân nhân sư đệ, ngoài ra đều chưa thấy đến.



Hoàng Bác giương đôi mày phẫn nộ nói :



- Hừ! Chẳng lẽ họ muốn thừa cơ hội trước khi Vô Song bảo đến ứng chiến, lại đột nhập vào bảo trộm lấy hay sao?



Long Tuyền ẩn sĩ gật đầu đáp :



- Lẽ dĩ nhiên là họ chỉ vì Tiên Cơ Võ Khố.



Hoàng Bác giương tay đánh “Bình” một cái xuống mặt bàn nói :



- Quả thật như vậy thế thì quá thấp hèn!



Tiếu Di Lặc cười hi hi tiếp lời :



- Hi hi, nếu như dự đoán không sai, thì hội chiến ở đỉnh Liên Tâm núi Cửu Hoa ngày mai sẽ lại diễn ra màn kịch như ở Mạc Thiên sơn trước đây!



Hoàng Bác bị kích động, chàng đứng dậy nói :



- Ngày mai ba phái họ quả thật không đến, thì lần sau trổ tài nhất định đích thân đến hỏi họ xem sao!



Bốn vị đều trầm mặc một hồi, Long Tuyền ẩn sĩ lại thán một tiếng thâm trầm, đưa mắt nhìn Hoàng Bác hỏi :



- Nghe nói hai vị sư phụ ngươi nhân vì cứu ngươi mà bị Đông Kiếm phế đi toàn bộ công lực, thực phải như vậy không?



Hoàng Bác ngồi trầm mặc ủ rũ, đôi dòng lệ rơi, chàng cúi đầu không nói.



Tái Hoa Đà lại hỏi :



- Có phải là hai mạch Thiếu Dương, Tâm (...) bị điểm không?



Hoàng Bác lại nghĩ đến ông ta là thần y của võ lâm, tức thì trong lòng bỗng phát sinh ra một điều mong muốn. Chàng liền đứng phắt dậy nói :



- Đúng vậy! Lão tiền bối có thể có phương pháp gì trị liệu được không? Xin hãy nói cho vãn bối...



Tái Hoa Đà vuốt năm chòm râu trầm ngâm trả lời :



- Tâm mạch thụ thương, chỉ có một loại có thể trị...



Hoàng Bác vội vã tiếp lời :



- Không biết có phải là Thiên Niên Lục Linh Chi không?



Tái Hoa Đà đầy vẻ kinh ngạc, liền gật đầu đáp :



- Đúng là Thiên Niên Lục Linh Chi, lão đệ ngươi đã nghe người ta nói rồi sao?



Hoàng Bác than thầm trong lòng, tự mình đã biết ở Cửu Giá Quả Phụ vùng Tuyết Sơn có một cây Thiên Niên Lục Linh Chi, trước đây mình đã đến trộm lấy. Rồi kết quả lại là như vậy, chàng bèn nói ra tất cả sự việc này.



Long Tuyền ẩn sĩ nghe được Hoàng Bác uống ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi lại vểnh râu cười kha khả nói :



- Xem ra ngày hủy diệt của Vô Song bảo đã gần đến rồi đấy!



Những câu nói khiêm tốn đối với Hoàng Bác, Tiếu Di Lặc liền tiếp lời :



- Lão đệ mình đã khoác tấm vải rồi, vậy không dự tính xuất môn sao?



Hoàng Bác đang nghĩ đến việc đi đến đỉnh Liên Tâm ở núi Cửu Hoa để xem Tiểu Bình có đến không. Thừa dịp nghe nói vậy, chàng liền đứng dậy chắp tay nói :



- Được! Hậu bối có hẹn ước với một người bạn, giờ chỉ tạm thời xin thất lễ.



Ba vị đều đứng dậy đưa tiễn ra khỏi phòng, Long Tuyền ẩn sĩ vừa đi vừa mỉm cười nói :



- Lão đệ, vị cô nương đó rất đẹp, cô ta là (...) báu ngàn vàng nhà ai vậy?



Hoàng Bác sắc mặt ửng hồng, mỉm cười trả lời :



- Cô ta là cháu gái của Đông Kiếm, trước đây mấy tháng đã thoát ly khỏi Vô Song bảo. Hiện là nghĩa tôn tử Thiên Diện Quái Tú.



Long Tuyền ẩn sĩ vuốt ve chòm râu cười và nói :



- Người con gái này xuất thân từ chốn bùn lầy mà không bị tạp nhiễm, lại khiến cả ngoại hình thanh tú, tư chất trong sáng. Lão đệ xem lúc nào để cho các lão hủ này uống rượu mừng nhỉ?



Hoàng Bác vội vàng chấp vái trả lời :



- Lão tiền bối chớ nên nhìn nhận lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.



Tiếu Di Lặc cười hi hi nói :



- Không rời nhau như hình với bóng, thế mà lại nói bạn bè bình thường. Sư đệ biểu hiện vấn đề này có phần quá đáng đấy!



Hoàng Bác không biết trả lời thế nào hơn, chỉ biết mỉm cười và hướng sang mọi người vái chào tạm biệt, chàng chuyển mình và rảo bước ra đi...


Bình luận

Truyện đang đọc