VÔ TÂM

Hôm sau tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Cẩn Du phu quân đâu. Ta hỏi Đào Chi, Đào Chi chỉ nói:

“Công tử có việc ra ngoài, hình như muốn đi tìm người ạ.”

“Tìm ai?”

Ta nâng mắt nhìn bóng Đào Chi trong gương đồng.

Đào Chi đang búi mái tóc đen dài của ta, bỗng dưng, nàng dán mắt vào gáy ta. Ta theo bản năng vươn tay ra sờ, cũng không thấy gì lạ, “Sao vậy, Đào Chi?”

Trong mắt nàng như có cái gì đó chợt lóe qua, rồi lập tức lại cụp mắt cúi đầu nói: “Chỉ là hôm nay Đào Chi cảm thấy phu nhân hơi khác ạ.”

“Ồ? Khác gì nào?”

Nàng thấp giọng nói: “Phu nhân đẹp hơn trước ạ.”

Ta soi gương đồng, mắt vẫn là mắt trước đây, mũi cũng vẫn như cũ, cũng không thấy đẹp hơn chút nào. Nhưng nghe thấy người khác khen thì trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoành lại đây bắt mạch giúp ta.

Ta lại sai Đào Chi ra ngoài. Đêm qua ta bài xích cơ thể của Cẩn Du phu quân đã khiến ta nảy sinh nghi hoặc, hôm nay ta muốn biết rõ ràng ta rốt cuộc là Tạ Uyển hay Tiêu Uyển.

Cách trực tiếp nhất chính là đụng chạm cơ thể Thẩm Hoành.

Nếu ta là Tiêu Uyển, thì ta chính là Thái tử phi của Thẩm Hoành. Như vậy, ta sẽ không xa lạ cơ thể của Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành nhắm mắt bắt mạch cho ta, ta nhìn chằm chằm bờ môi của hắn mà nuốt nước miếng, tim cũng bắt đầu nhảy đập thình thịch thình thịch. Ta có tâm nhưng lại không có gan, do dự hồi lâu cũng không dám hôn lên, cùng lúc cảm thấy có lỗi với Cẩn Du phu quân, mặt khác lại cảm thấy sẽ khiến Thẩm Hoành nảy sinh hiểu lầm.

Nhưng...

Ta thật sự không muốn tiếp tục đau đầu nữa, mỗi lần nghĩ đến Tạ Uyển Tiêu Uyển thì đầu ta liền đau.

Nghĩ đến đây, ta cố lấy dũng khí sáp lại, không ngờ vừa có hành động, Thẩm Hoành đã mở mắt ra. Ta hơi chột dạ rụt người lại, cúi mặt xuống, không dám nhìn Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành thật lâu không nói gì.

Ta nghĩ hắn đã phát hiện điều gì đó, trong lòng hơi kinh hãi, hơi ngước mắt nhìn, hắn cũng đang nhìn chằm chằm cổ của ta. Ta nghĩ tới sáng nay Đào Chi cũng nhìn ta chằm chằm như vậy, bèn theo bản năng sờ vào, “Trên cổ ta có gì hả?”

Thẩm Hoành không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói: “Phu nhân hết thảy đều khỏe mạnh.”

Ta càng chắc chắn trên cổ của ta có cái gì đó, may ta luôn mang theo bên người một lăng hoa kính khắc mây tinh xảo, ta giơ kính lên soi. Vừa thấy đã khiến mặt ta đỏ ửng lên, trên cần cổ trắng nõn không biết khi nào đã có thêm một dấu đỏ nho nhỏ đầy mờ ám.

Phàm là người từng cá nước thân mật thì đều biết dấu đỏ này là gì.

Thẩm Hoành quay đầu không nhìn ta, chỉ thấy năm ngón tay của hắn nắm lại thật chặt. Ta nghĩ thầm, nếu ta thật sự là Thái tử phi của Thẩm Hoành, thì bây giờ hắn đang đội cái nón xanh trên đầu rồi.

Giây lát sau, hắn hỏi: “Phu nhân còn chuyện gì không?”

Ta nói: “Có.”

Hắn ngước mắt nhìn ta. Ta lại nuốt nước miếng, “Ta có thể nhờ Ôn đại phu giúp ta một chuyện được không? Yêu cầu này của ta có hơi vô lý, nếu Ôn đại phu không muốn thì thôi vậy.”

Ta nhìn miệng Thẩm Hoành chằm chằm, mắt cũng không thèm chớp.

Ánh mắt Thẩm Hoành lập tức thâm thúy sâu thẳm.

Nhất thời đúng là trong lòng ta có nảy sinh một loại ý định khác, ta cắn chặt răng, hỏi:

“Có thể để ta hôn ngươi một cái không?”

Cuối cùng cũng nói ra được, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy Thẩm Hoành kinh ngạc nhìn ta, ta lại hoảng hốt, vội giải thích:

“Ta không có ý gì khác, ta chỉ là... chỉ là...”

Ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, trán cũng đổ hết mồ hôi.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Hoành bỗng nhiên nói: “Ta biết rồi.”

Ta còn chưa phản ứng lại thì hắn đã cúi người đặt lên môi ta. Môi của hắn hơi lạnh, nhưng ta đúng là không cảm thấy xa lạ chút nào. Khi đầu lưỡi Thẩm Hoành dịu dàng bơi vào miệng ta, ta rất quen thuộc cuốn lấy lưỡi hắn.

Ta rất rõ ràng ý thức được một chuyện.

Ta sẽ bài xích cơ thể của Cẩn Du phu quân, nhưng ta lại không bài xích Thẩm Hoành, mà còn khá ỷ lại, thậm chí còn muốn đòi lấy nhiều hơn.

Bỗng dưng, Thẩm Hoành ngừng lại.

Hắn thả ta ra, ta nhìn hắn bằng đôi mắt đọng nước.

Hắn nói với ta: “A Uyển, nàng đã đoán được rồi.”

Giọng này là của Thẩm Hoành, mà không phải Ôn đại phu. Hắn lại hỏi: “Nàng đã biết ta là ai, đúng không?”

Ta gật đầu.

Giờ phút này ta khá áy náy, cảm thấy mình có lỗi vì phụ sự tín nhiệm của Cẩn Du phu quân. Nhưng đồng thời, ta lại cảm thấy Cẩn Du phu quân đang lừa ta.

Ta phải là Tiêu Uyển, là Thái tử phi của Thẩm Hoành, mà không phải Tạ Uyển.

Nhưng... nhưng ta cũng biết người ta yêu là Cẩn Du.

Khi ta còn đang cực kỳ mâu thuẫn thì Thẩm Hoành lại nói: “Ta biết bây giờ nàng chưa thể tin ta hoàn toàn, nhưng A Uyển à, nàng có muốn biết chân tướng không?”

Ta tất nhiên muốn biết chân tướng, nhưng nghĩ đến việc Cẩn Du phu quân thật sự lừa ta, lòng ta liền không thoải mái. Ta do dự hồi lâu, mới nói:

“Muốn.”

Hắn đột nhiên nói: “Đào Chi vừa nhìn thấy chuyện lúc nãy.”

Ta giật mình, “Cái gì?”

Thẩm Hoành nói: “Nếu ta đoán không sai thì Đào Chi cũng biết chuyện này, hơn nữa đêm nay Đào Chi chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi tìm Tư Mã Cẩn Du.”

Ta hỏi: “Đào Chi rốt cuộc là ai?”

Thẩm Hoành nhìn ta, “Nàng ta từng là nha hoàn bên người nàng, sau lại vì Tư Mã Cẩn Du mà phản bội nàng.”



Trong đầu ta luôn nghĩ đến những lời Thẩm Hoành đã nói, khi Cẩn Du phu quân trở về, ta có hơi khẩn trương, sợ Đào Chi sẽ báo cho Cẩn Du phu quân biết chuyện sáng nay. Nhưng Đào Chi lại biểu hiện giống mọi ngày, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ta giả vờ không để ý tới Đào Chi, chỉ hỏi Cẩn Du phu quân: “Hôm nay phu quân đi gặp ai vậy?”

Cẩn Du phu quân nói: “Là Mãn Kỳ nàng từng gặp qua.”

Ta nhớ rõ cô nương này, tướng mạo bình thường, nhưng lại có đôi mắt khiến lòng người rét lạnh. Ta nhân tiện nói:

“Phu quân mệt nhọc cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi. Sáng nay thiếp đã nhờ Ôn đại phu bắt mạch rồi, tối nay cũng đừng gọi hắn qua nữa.”

Ban đêm sau khi lên giường, ta vẫn không ngủ được. Ta đang chờ Đào Chi đến tìm Cẩn Du phu quân. Khi ta đang đếm tiếng ve kêu thứ ba trăm năm mươi thì Cẩn Du phu quân trở mình một cái, ta mở hí mắt, thấy Cẩn Du phu quân đang khẽ bước xuống giường.

Chàng quay đầu liếc nhìn ta một cái, sau đó mới im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, ta cũng đứng dậy theo sau, đỡ lưng đi theo ra ngoài.

Ta sợ Cẩn Du phu quân sẽ biết ta đang theo dõi chàng, nên đành đi cách một đoạn xa. Chàng đi một hồi lâu, ta mới nhìn thấy chàng vào một cái viện. Ta biết, đó là nơi ở của Đào Chi.

Ta không biết cảm giác trong lòng mình là gì.

Lúc này, chợt có người vỗ vỗ vai ta, ta hoảng sợ quay đầu nhìn, là Thẩm Hoành. Ta khẽ thở ra, “Ngươi tự nhiên xuất hiện suýt dọa chết ta rồi.”

Thẩm Hoành nói: “Bây giờ nàng đi qua đó, lấy thính lực của Tư Mã Cẩn Du thì hắn sẽ biết nàng ở đó. Nàng đi theo ta, ta dắt nàng tới một nơi hắn không phát hiện được nàng.”

Ta nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được.”

Thẩm Hoành dắt ta vào trong mật đạo của sơn trang, ta thấy hiếu kỳ, “Sao ngươi biết sơn trang này có mật đạo?”

“Sau khi ta đến nơi này, liền thăm dò địa hình ở đây, tìm mọi gốc gác cũng tìm được mật đạo này.”

Thẩm Hoành ngừng lại, “Trên chỗ này là phòng của Đào Chi, nàng nghe ——”

Ta dựng tai nghe, quả thực có giọng từ trên truyền xuống.

“... Dù công tử có bày trò như thế nào thì tâm của phu nhân cũng không ở trên người ngài đâu. Người trong lòng nàng vẫn chỉ có Thẩm công tử thôi.” Là giọng của Đào Chi.

“Đào Chi, ta tới nơi này không phải để nghe ngươi nói bậy, Mãn Kỳ nói ngươi đã biết, ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu?”

“Tôi cái gì cũng biết!”

Ta ngừng thở.

Chỉ nghe Đào Chi lại nói: “Ngài nhờ Mãn Kỳ hạ bí thuật xoá trí nhớ của phu nhân, khiến nàng lầm rằng người nàng yêu là ngài. Tôi còn biết mấu chốt giải bí thuật ở trên người Dịch Phong công tử, chỉ cần Dịch Phong công tử không...”

“Câm miệng.” Tư Mã Cẩn Du gầm lên.

Ta mở to mắt không dám tin.

Đây... Đây là chân tướng?

“Công tử, ngài cưỡng cầu lòng nàng có ích gì? Dù bây giờ nàng cho rằng người nàng là yêu là ngài, nhưng sáng nay tôi lại chính mắt nhìn thấy nàng đang hôn Ôn đại phu! Tôi biết Ôn đại phu kỳ thật là ai. Công tử, ngài cưỡng cầu nàng hai kiếp, nàng không yêu ngài chính là không yêu ngài, dù mười kiếp sau nàng cũng sẽ không yêu ngài. Người nàng yêu vĩnh viễn chỉ có Thẩm công tử. Trên đời này còn nhiều người tốt đẹp mà, sao công tử không thể dời tầm mắt khỏi người nàng chứ? Không chỉ có tôi cảm thấy như vậy, Mãn Kỳ cô nương cũng nghĩ như thế, công tử thật sự yêu Tiêu Uyển ư? Ngài yêu chính là hai kiếp không chiếm được mà thôi! Ngài...”

Đang nói thì đột nhiên ngừng lại.

Bỗng dưng, ta chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ, sau đó chỉ còn sự yên tĩnh chết chóc.

Ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Đào Chi đã bị hắn giết chết.”



Ta vội trở về phòng trước Cẩn Du phu quân.

Ta run rẩy toàn thân, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày người mình yêu chỉ là giả, thì ra từ đầu tới cuối đều là một âm mưu. Nghĩ đến Cẩn Du phu quân đã giết Đào Chi, ta lại thấy lạnh trong lòng.

Cửa “cót két” một tiếng mở ra, ta run hết người, vội nhắm mắt thật chặt, làm bộ như đang ngủ say.

Tiếng bước chân dừng lại bên giường, nhưng Cẩn Du phu quân lại mãi không có động tĩnh gì.

Trái tim của ta đập bình bịch bình bịch.

Lúc lâu sau chàng mới nằm xuống bên cạnh ta, sau đó cầm tay ta, cầm rất chặt.

Chàng gọi ta một tiếng.

Ta giả vờ không nghe thấy.

Chàng lại gọi ta một tiếng, còn xiết chặt tay ta. Lúc này ta mới làm bộ vừa tỉnh dậy, còn đang ngái ngủ:

“Phu... quân?”

Chàng hỏi ta: “A Uyển, nàng có yêu ta không?”

Ta trả lời gần như vô ý thức: “Yêu chứ, chàng là phu quân của thiếp, không yêu chàng thì yêu ai?”

Chàng cười thành tiếng, “Cũng phải.”

Ta lại nhắm hai mắt lại.

Rất lâu sau, chàng mới nói rất nhỏ: “A Uyển, kiếp này nàng là của ta, vĩnh viễn đều là của ta. Ta chết cũng sẽ không buông tay, kiếp này đã vậy, kiếp sau cũng vậy. Ta sẽ tìm nàng đời đời kiếp kiếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc