VÔ THƯỜNG

Rạng sáng ngày thứ hai, Bảo Nhi và Mộng Nhi theo lệ thường tới hầu hạ Đường Phong rời giường, lúc đi trong phòng liền phát hiện hắn sớm đã tỉnh giấc, chỉ là chăn đệm vẫn chưa xếp gọn.

Bảo Nhi ôn nhu đi tới sửa sang lại chăn đệm, Mộng Nhi đi vào trong sân, phát hiện Đường Phong cúi lưng, trên tay cầm một cái khăn mặt ướt sũng dặt trước mắt, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị lau mặt, nhưng thủy chung vẫn không lau, mày kiếm nhíu chặt, đầu nghiêng qua một bên, đôi mắt nhìn thẳng về phía hư không, ra vẻ trầm tư.

- Phong thiếu gia đang làm gì vậy?

Mộng Nhi tò mò tiến lên hỏi.

Đường Phong nghiêm túc nói:

- Nghe lén!

- Nghe lén cái gì?

Mộng Nhi xoay đầu nhìn xung quanh.

- Nghe lén Tiểu Lại thay quần áo!

Đường Phong nghiêng đầu, một lỗ tay dựng thẳng lên.

- Sao ngài không đi nhìn lén? Nghe lén thì làm được gì?

Mộng Nhi bĩu môi khinh thường nói.

- chỉ dám nghe lén, không dám nhìn lén!

Đường Phong ngây ra một lúc mới quát lên:

- Ngươi coi thiếu gia ta là loại người nào? Những chuyện đê tiện vô sỉ, hạ lưu mạt hạng như vậy thì sao ta làm được?

Mộng Nhi tức giận, xoay đầu qua chỗ khác.

Đường Phong duỗi thẳng thắt lưng, dùng khăn mặt thay thế cây quạt, sau lưng là thái dương vừa ló dạng, trên mặt hiên ngang lâm liệt, lời lẽ chính nghĩa, nói:

- Thiếu gia ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, trung can nghĩa đảm, nhất thân chính khí, cương trực công chính, dứt khoát không thể làm ra những chuyện xấu xa như thế được.

Dừng một chút lại nói:

- Kỳ thật ta chính là tò mò, Tiểu Lại từ sáng tới giờ đã thay mấy bộ y phục rồi, mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, nữ nhân các ngươi rời giường đều rắc rối như vậy sao?

- Phong thiếu gia, lúc ngài nói chuyện nếu không nhìn chằm chằm cửa phòng của Tiểu Lại sư thúc, có lẽ ta sẽ tin ngài!

Mộng Nhi trợn mắt.

-Ê....

Đường Phong quay đầu nhìn về phía Mộng Nhi.

- Sao các ngươi lại gọi cô ta là sư thúc? Thế này chẳng phải khiến bối phận của ta thấp hơn một bậc sao?

- Vốn chính là sư thúc mà.

- Ngươi đoán hôm nay Tiểu Lại sẽ mặc y phục màu gì đi ra?

Đường Phong lại hỏi.

- Sao ta biết được?

- Ta đoán là một bộ màu xanh lá!

Đường Phong dùng khăn mặt quạt hai cái, nói vô cùng quả quyết.

Cửa phòng của Bạch Tiểu Lại bị đẩy ra, một thân lục y hiện ra, tinh thần phấn chấn lạ thường, hơn nữa Bạch Tiểu Lại hôm nay hơi lạ một chút, ngày thường căn bản không trang điểm như nàng hôm nay lại vẽ mắt một chút.

- Thiếu gia làm sao ngài biết được?

Mộng Nhi tức khắc sùng bái Đường Phong.

- nếu như ngươi có được nhãn lực tốt như thiếu gia, nhất định cũng sẽ thấy trên cửa sổ của Bạch Tiểu Lại có một cái lỗ nhỏ, hắc hắc hắc hắc!

Buổi sáng tuy rằng hơi âm u, nhưng trời vẫn không mưa, nhưng sau khi dùng xong điểm tâm thì những hạt mưa lớn như những hạt châu lớn bằng hạt đậu đứt khỏi xâu chuỗi, rào rào rơi xuống đất.

Xem ra hôm nay lại không thể tới Khúc Đình Sơn tu luyện, linh khí bên dưới không thể tốt bằng trên núi, nên Đường Phong cũng không cần lãng phí Bách Linh đan, an vị trên giường tu luyện Vô Thường Quyết tầng thứ hai.

Hôm qua vừa đột phá, Đường Phong tự nhiên không dám lơ là, muốn nhanh chóng củng cố thực lực hiện tại của mình.

Nhưng vừa tu luyện được một lúc, bên tai lại truyền đến tiếng nói cười rôm rả, ríu ra ríu rít như chim sơn ca vui hót của ba nữ nhân kia.

Có câu một nữ nhân như năm trăm con vịt, bây giờ đúng là có một ngàn năm trăm con vịt không ngừng quan quác bên tai Đường Phong.

Yên Liễu các cũng chỉ lớn như vậy mà thôi, thanh âm của các nàng cũng vang dội rất mạnh, cho dù Đường Phong không muốn nghe cũng không được. nếu chỉ có như vậy, Đường Phong cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng chỉ một lát sau lại có tiếng đàn tranh cùng dao cầm truyền tới, các nàng cư nhiên vừa đàn vừa hát ngay trong này.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhẫn! Đường Phong trong lòng tức giận, gan cũng lớn hơn vài phần, hùng hổ đi tim ba nữ nhân kia tính sổ.

Một cược đá văng cửa phòng của các nàng, Đường Phong tư thái uy hùng, bày ra tư thế oai phong lẫm lẫm, trầm giọng quát:

- Các ngươi....

Mộng Nhi vừa thấy Đường Phong đến, lập tức nhảy dựng lên, chạy tới nắm lấy tay hắn ôm vào lòng, vui vẻ nói:

- Ta đã nói Phong thiếu gia nghe được tiếng đàn nhất định sẽ tới mà, trước kia ngài rất thích tiếng đàn tranh cùng dao cầm kia mà, hát cũng đặc biệt dễ nghe, dư âm còn văng vẳng bên tai đến ba ngày, mỗi lần đều khiến các sư tỷ cam bái hạ phong, rất nhiều người khen ngợi giọng hát của ngài không dứt luôn kia.

Đường Phong nói:

-Ta....

Bảo Nhi đứng một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:

- Đúng vậy, đúng vậy, Phong thiếu gia chỉ cần nghe được tiếng nhạc khí sẽ không kiềm lòng nổi, xướng lên còn hay hơn cả nữ nhân, dáng múa cũng rất tuyệt vời, chúng nô tỳ đã lâu không nghe Phong thiếu gia hát, cũng không thấy Phong thiếu gia múa, nô tỳ và Mộng Nhi rất nhớ đó.

Nói xong liền chớp đôi mắt to nhìn Đường Phong.

Đường Phong:

- Thế này....

Bạch Tiểu Lại cố nhịn cười, ở một bên phụ họa:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói là mình không biết hát? Theo ta được biết thì giọng hát và dáng múa của Phong thiếu gia ngươi là Thiên Tú nhất tuyệt, khó khăn lắm mới có cơ hội thưởng thức, Phong thiếu gia ngươi nhất định - nhất định - nhất định không được từ chối đâu nha. Phải nhớ rằng, quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo đó.

Sau đó liền trừng mắt nhìn Đường Phong.

Mộng Nhi lay lay cánh tay của Đường Phong, nũng nịu nói:

- Phong thiếu gia hát một lần đi mà!

Đường Phong dở khóc dở cười, thầm nghĩ các ngươi thế này chính là dùng sắc cưỡng bức dụ dỗ ta mà! Lão tử từ khi bước vào chỉ mới nói được vài chữ, đã bị các ngươi liên thủ gây khó dễ, áp đặt vào chuyện đã rồi.

Đường Phong trước kia là một tên ẻo lả thích giả gái, đối với âm luật cũng có tìm hiểu đôi chút, bất quá khả năng đàn hát của hắn cũng không tuyệt vời như Bảo Nhi và Mộng Nhi đã khen, giọng nói của Đường Phong trước kia cũng như vẻ ngoài của hắn, khiến ai nghe thấy cũng nổi da gà. Hai nha đầu mặc dù đang ra sức ca ngợi Đường Phong, nhưng nói gần nói xa đều vì có ý xấu, muốn thấy hắn làm trò cười.

Chuyện hôm nay chín phần mười là do Bạch Tiểu Lại sai khiến, hai nha đầu thuần khiết thiện lương như thế chắc chắn sẽ không muốn làm khó dễ hắn. chỉ có Bạch Tiểu Lại mấy hôm nay bị Đường Phong làm cho kinh hãi quá nhiều, muốn gỡ lại chút mặt mũi mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đường Phong cũng cảm thấy cần phải thay đổi triệt để hình tượng của mình trước mặt mọi người, Đường Phong trước kia thuộc dạng gì thì mặc kệ hắn, hiện tại mình không thể để người khác nghĩ mình là kẻ ẻo lả.

- Được!

Đường Phong hít sâu một cái, vỗ đùi nói:

- Hôm nay sẽ cho các ngươi biết thực lực của bổn thiếu gia!

Nói xong đưa tay vịn cổ họng “Aaaaa a” một tiếng thông họng.

Bảo Nhi và Mộng Nhi chỉ sợ thiên hạ không loạn, đứng một bên vỗ tay khen ngợi không ngớt lời, Bạch Tiểu Lại ung dung nhìn Đường Phong, khóe mói nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt.

Bảo Nhi xoay người ngồi xuống trước cây đàn, ôn nhu nói:

- Phong thiếu gia, ngài cứ hát đi, nô tỳ đệm đàn cho ngài!

Đường Phong gật gật đầu, xoay người nhìn xuyên qua màn mưa, chuẩn bị một chút, giọng hát âm vang hữu lực, tang thương trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

"Giang hồ cười ngạo ân oán kết thúc, người xuất chiêu, nụ cười ẩn chứa gươm đao.

Hồng trần cười ngạo đầy cô tịch, tâm cao ngời, không sao chạm tới."

Tiếng hát vừa vang lên, Bạch Tiểu Lại nguyên bản chuẩn bị chế giễu liền nghiêm nét mặt, nàng thật sự không ngờ tới, loại mặt trắng thoạt nhìn yếu đuối như Đường Phong, cư nhiên lại có thể hát ra giọng hát hiu quạnh tới mức này. Bảo Nhi im lặng lắng nghe một lát, ngọc thủ thon dài lướt qua dây đàn, tiếng đàn tranh réo rắt liền vang lên, hòa theo nhịp điệu trong tiếng ca của Đường Phong, nhịp nhàng ăn khớp.

"Ánh trăng chiếu rọi nẻo đường xa, người có thể già, tâm không hề lão!

Yêu không được, bỏ không đành, quên sao được nét đẹp của người."

Trong vẻ tịch mịch lại lộ ra phong tình vô hạn, tác động đến nơi sâu nhất trong nội tâm, trước mặt mỗi người như hiện lên một bức họa, anh hùng tráng chí chưa thành, giục ngựa tunh hoàng thiên hạ đều vì nữ nhân mình yêu thương nhất.

"Trông như hoa nhưng không phải hoa cũng chẳng là sương, nước sông cuồn cuộn lưu không được.

Một thân hào tinh tráng chí như sắt thép, tự cổ anh hùng đều cô độc."

Bạch Tiểu Lại trong lòng bỗng nhiên đau nhói, suýt nữa đã rơi lệ. Nhìn bóng lưng không quá rộng lớn của Đường Phong, giống như thấy được người cô độc nhất trong thiên hạ.

Vì sao lại cô độc? Luận thân tình, bên cạnh ngươi có Bảo Nhi và Mộng Nhi bầu bạn, còn có một cô cô quan tâm yêu thương ngươi hết mực.

Luận tư chất, ngươi ở Luyện Cương nhất phẩm đã có Cương Tâm, thiên hạ sau này chính là hoa viên cho ngươi phóng ngựa dạo chơi. Ngươi rốt cuộc vì sao lại cô độc? Vì sao bên trong tiếng hát hào tình vạn trượng này lại lộ ra một cỗ thê lương khiến lòng người chua xót chứ?

"Giang hồ cười ngạo, tình ái tiêu dao, cầm tiêu hợp tấu, chung rượu rót đầy.

Ngửa mặt lên trời cười quên tất thảy, tiêu sái như gió nhẹ nhàng bay!"

Tiếng hát mạnh mẽ xuyên thấu màn mưa, truyền đi thật xa. Bên ngoài Yên Liễu các, một bạch y nữ tử dáng điệu thướt tha đang cầm chiếc dù màu vàng, lẳng lặng đứng trong màn mưa, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía Yên Liễu các, dù mưa to gió lớn, nhưng bất luận thế nào cũng không lấn át được tiếng ca cô đơn hiu quạnh này.

Không ai biết nàng đã đứng đó bao lâu, đến tận khi tiếng hát dần dần biến mất, nàng mới giật mình định thần lại, cúi đầu lẩm bẩm nói:

- Không ngờ hắn cũng có thể hát được thế này, chẳng lẽ trước kia là mình nhìn lầm hắn?

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm ôn hòa vang lên:

- Mạc nha đầu, con đứng ở đây làm gì?

Mạc Lưu Tô xoay người lại, nhìn thấy Lâm Nhược Diên đứng cạnh mình mỉm cười, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ, đệ tử vừa từ dược phòng trở về.

- ừ, bên ngoài mưa lớn, cẩn thận kẻo ướt người.

Lâm Nhược Diên yêu chiều giúp Mạc Lưu Tô vuốt nhẹ mấy lọn tóc ướt trên trán.

- Sư phụ, người muốn làm gì sao?

- Cũng mấy ngày rồi không gặp Phong Nhi, thừa dịp trời mưa không có việc gì phải làm nên đến thăm hắn một chút, con muốn đi cùng không?

- Thưa không.

Mạc Lưu Tô nói:

- Đệ tử muốn trở về tu luyện.

- cũng tốt.

Lâm Nhược Diên gật gật đầu,

- Con mới tấn chức Hoàng Giai không lâu, hiện tại cũng nên củng cố tu vi của bản thân.

- Sư phó từ từ đi, đệ tử xin cáo lui trước.

Mạc Lưu Tô thi lễ xong liền che dù rời khỏi Yên Liễu các.

Bình luận

Truyện đang đọc