VÔ VÀN SỦNG ÁI

"- Tôi rất thắc mắc. 

- Hửm? 

- Sao lần nào tôi ra ngoài cũng gặp anh vậy. 

- Duyên đó. 

- Nghiệt duyên á? 

- ...

- Được rồi. Ngồi xuống đây. Kể xem, có chuyện gì? 

- Tôi có một đứa em gái. 

- Tôi biết. Cái người đang đợi anh. 

- Tôi không biết con bé có còn nhớ tôi không nữa. Chúng tôi rất lâu rồi không gặp nhau. 

- Vậy nên anh không dám đi gặp em gái hả? Thật là, em gái anh đợi bao năm như vậy rồi. Chắc hẳn cũng rất nhớ anh. Không cần quá bồn chồn, cứ để mọi chuyện tự nhiên. Chỉ cần anh tiến một bước đến chỗ con bé, chắc chắc con bé sẽ mở rộng vòng tay ôm chặt lấy anh. Đó là em gái anh mà, sao có thể không nhớ anh cơ chứ."

Bình luận

Truyện đang đọc