VỢ YÊU CỦA TRÙM PHẢN DIỆN

Nguyễn Kiều Kiều thực sự không hiểu nổi Tô Tầm, đến lúc này rồi mà anh còn bướng bỉnh cho rằng đây là lỗi của một mình cô ư?

Thực tế, cô muốn rời đi thật, nhưng luyến tiếc anh cũng là thật.

Quan trọng nhất là bọn họ chơi không nổi với vận mệnh. Tô Tầm làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Chẳng biết anh dùng biện pháp nào, dù sao đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều mở mắt lần nữa, cô lại trở về căn phòng tối nhỏ lúc trước.

“Tô Tầm?”

cô ở trên hư không kêu nhiều lần, Tô Tầm đều không trả lời.

cô có chút nóng nảy, anh đang nhốt cô ở chỗ nào?

“Tô Tầm! Tô Tầm! anh đang ở đâu?”

Bỗng nhiên, căn phòng tối nhỏ chợt chuyển động, giọng nói đành chịu của tiến sĩ Gấu vang lên trong bóng đêm.

“Tôi nói này cô Mèo, cô có thể đừng nhúc nhích không? Tôi đâu phải đại nhân, tôi chịu không nổi sự giày vò như thế đâu.”

“Tô Tầm đâu?”

Tiến sĩ Gấu không trả lời.

Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, “Nếu ông không nói, tôi sẽ nhảy nhót lung tung.”

Tiến sĩ Gấu thở dài một cái, “cô Mèo à, đại nhân đi giết Tô tướng quân rồi.”

“anh ấy sẽ chết đó!”

“Tôi biết!”

“đã biết mà ông còn cho anh ấy đi!”

Giọng tiến sĩ Gấu càng thêm bất đắc dĩ, “cô cho rằng tôi muốn sao! Nhưng ngài không tìm đường chết không được. Dù không phải lần này thì lần sau còn chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ hơn... Mẹ ơi, sao trước đó tôi chả phát hiện ra ngài là một kẻ điên chứ...”

Tô Tầm là một kẻ điên, đây là sự thật phải công nhận, song rất nhiều người đều từ chối tin tưởng sự thật này, kể cả Tô tướng quân.

Bị dẫn đến cuối khu mỏ, khi ông ta nhìn chung quanh chỉ có mỗi mình Tô Tầm, mới giật mình phát hiện mình bị lừa.

Song vẫn muốn quay đầu lại, mà đường đã bị Tô Tầm cho người phá hỏng.

“Mày điên rồi! Mày dẫn tao tới đây, bản thân mày cũng chẳng ra được!”

“Vốn dĩ đâu có ý định ra ngoài.”

Tô Tầm ho ra một ngụm máu, linh hồn phản phệ khiến cơ thể anh mệt mỏi rã rời, hơn nữa mẹ anh liên tục làm loạn trong thân thể anh, anh thực sự cảm thấy cực kỳ mệt.

Tô tướng quân như con ruồi không đầu đâm loạn, chạm lung tung cuối khu mỏ, cuối cùng chỉ dẫn ra một đống thuốc nổ.

“Thằng điên này! Mày sẽ hại chết chúng ta! Rốt cuộc mày đang nghĩ gì hả? Giết tao có chỗ nào tốt? Đừng quên rằng tao là ông già mày!”

Tô Tầm lau vệt máu nơi khóe miệng, rồi lạnh lùng nở một nụ cười, “Tôi luôn nhớ mà.”

Chính vì nhớ kỹ, nên mới muốn giết ông.

Thuộc hạ của Tô tướng quân đi qua đều nổ tung, chết cũng gần hết. Ông ta chống kiếm, lảo đảo tới bên cạnh Tô Tầm.

“Mày nói đi, nơi này có phải lối ra không? Mày nói mau!”

một kiếm đâm vào, Tô Tầm nhíu mày. anh vươn tay, rút trường kiếm của Tô tướng quân ra. Hơi sức của anh tiêu tan rất nhanh, vết thương chảy máu róc rách, năng lực tự lành trước đó chẳng còn tác dụng nào với anh nữa.

Giống như đã trù tính ban đầu, anh thực sự sắp chết rồi.

Chết, đối với anh cũng không đáng sợ. anh phải thừa nhận tiến sĩ Gấu nói đúng, từ đầu đến đuôi anh là một người tiêu cực.

anh hận đời, bi quan, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống.

anh quá sớm đạt được thứ anh cần, nên chả quý trọng. anh cho rằng đời này cứ thế ngơ ngơ ngác ngác trôi qua, anh tìm rất nhiều chuyện để làm hòng tiêu bớt thời gian nhàm chán.

Có điều, anh có được quá nhiều, anh đều chưa hề nghĩ tới cho đến khi mất đi.

Khi Nguyễn Kiều Kiều chết trước mặt anh, anh rất kinh ngạc. anh không ngờ rằng Nguyễn Kiều Kiều sẽ chết, ở trong lòng anh, cô chính là nhu yếu phẩm bầu bạn với anh, theo anh cùng nhau sinh hoạt.

cô biết làm cơm, còn biết làm ấm giường, ở bên cô, anh có thể cảm giác được cuộc sống bắt đầu có chút lạc thú, không còn nhàm chán như trước đây.

Thậm chí thỉnh thoảng anh còn có thể cảm giác được ánh nắng tươi sáng.

Hóa ra, anh tưởng rằng cuộc sống chỉ có như thế, đời người vốn như vậy. Nhưng về sau, Nguyễn Kiều Kiều chết.

Ở trước mặt anh chẳng hề có điềm báo trước không còn sự sống nữa.

anh bắt đầu ngủ không yên, ăn không vô, trước đây anh có dục vọng phá hoại rất mạnh, nhưng sau khi Nguyễn Kiều Kiều ra đi, bỗng nhiên anh mất hết sức lực toàn thân.

anh ôm thi thể của cô nằm ba ngày. Ba ngày sau, anh tỉnh táo lại.

anh muốn cô sống lại. Cuộc đời không có cô thực sự quá buồn chán, buồn chán đến nỗi anh chả muốn làm chuyện gì.

anh không muốn cuộc sống như vậy!

Vốn dĩ giữ lại hồn phách của mẹ anh chỉ vì buồn chán, song không ngờ bà ta lại giúp anh tìm được Nguyễn Kiều Kiều.

cô trở về thế giới cũ của cô, mà anh trở thành cô hồn của thế giới này.

anh không thích như thế! anh muốn cô ở bên anh, cho dù làm hồn phách!

Có thể cứu sống Nguyễn Kiều Kiều hay không, thật ra anh chẳng nắm chắc 100%. Song trong từ điển của cuộc đời anh, không hề có hai chữ từ bỏ.

anh quá nhàm chán mà, cũng quá cô đơn. anh chẳng dám nghĩ tới nếu quãng đời còn lại không có cô bên cạnh, thì cuộc đời anh sẽ có quang cảnh gì.

Trong lúc khu mỏ bắt đầu nổ tung, Tô Tầm mơ hồ suy nghĩ một chuyện.

Có lẽ chết như vậy cũng tốt. không ai quan tâm anh, cho dù là Nguyễn Kiều Kiều cũng chỉ vì bị anh ép buộc.

Nếu anh chết đi, tiến sĩ Gấu không thể cứu sống cô, thì để cô trở lại thế giới cũ đi.

Dù sao chuyện anh có thể làm, đều làm hết rồi. Chuyện không thể làm, vĩnh viễn cũng không làm được. Biết rõ chuyện đó không có cách nào thực hiện, nhưng anh vẫn kiềm không được đi làm.

Đây chính là số phận của anh.

Nguyễn Kiều Kiều liên tục nhảy nhót ở phòng tối của tiến sĩ Gấu, cô muốn gặp Tô Tầm.

Tiến sĩ Gấu khó lòng chống đỡ, thổ huyết ọe ọe.

“Bà cô ơi, cô đừng cử động nữa có được không? Tôi sắp chết rồi.” Sớm biết vậy đã từ chối Tô Tầm, tại sao phải lấy thân thể mình ra trấn áp cô Mèo chứ!

“Tô Tầm! Tôi muốn đi tìm Tô Tầm!”

“Còn tìm Tô Tầm cái gì! cô lấy cái gì tìm? cô chỉ là một hồn phách!”

“...”

Tiến sĩ Gấu che ngực, trước mắt biến thành màu đen, khi trong lòng thầm hận không nên đồng ý cho Tô Tầm làm chuyện này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Cẩu Bất Lý khiêng một người sải bước tiến vào.

“Cẩu Bất Lý?”

Tiến sĩ Gấu kinh ngạc, “không phải cậu ở núi Tuyết trông chừng mẹ cậu hả?”

Cẩu Bất Lý ném người đó xuống, “Tôi khiêng Liễu Như Yên tới rồi, chúng ta đi thôi.”

“Nhưng, đại nhân bên kia...”

Tiến sĩ Gấu do dự, Cẩu Bất Lý mặt không đổi sắc nhìn ông, “Ông ta đã chết, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã, Cẩu Bất Lý... Cậu có ý gì? Mặc kệ thế nào thì ngài cũng là cha cậu!”

“Đúng.” Cẩu Bất Lý kéo tiến sĩ Gấu ra ngoài, vừa xách Liễu Như Yên trên mặt đất chẳng biết đang hôn mê hay ra sao nữa, dù gì cũng không thể động đậy, “Ông ta đúng là cha tôi, nhưng thế thì sao? Chính vì ông ta mà mẹ chết. Lẽ nào tôi phải chăm sóc ông ta cả đời? Chăm sóc kẻ thù giết mẹ tôi cả đời?”

“...”

Tiến sĩ Gấu bị kéo ra cửa, ngay cửa có một người đeo một cái balo thật to, rõ ràng là Tiểu Bạch bị mất một tay.

“Tiểu Bạch, sao cô ở đây?”

Tiến sĩ Gấu híp mắt, “Hai người đừng nói...”

Cẩu Bất Lý ném Liễu Như Yên xuống, sau đó tìm vài chai lọ trong túi mình, “Đồ của Liễu Như Yên, tôi đều lấy đi rồi. Kể cả di cốt của con trai chết yểu của cô ta, ông xem còn cần gì nữa không?”

“Khoan, Cẩu Bất Lý, rốt cuộc cậu đang làm gì?”

“không có gì.” Cẩu Bất Lý nhét toàn bộ đồ vật vào balo, “Tôi chỉ làm chuyện một đứa con phải làm.”

“...” Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng ngừng lại ở phòng tối nhỏ của tiến sĩ Gấu.

hiện tại cô chỉ có thể giao lưu với tiến sĩ Gấu, “Tôi không nghe lầm chứ, hình như Cẩu Bất Lý đã làm một chuyện rất phi thường.”

Tiến sĩ Gấu nhếch miệng, chẳng biết nên cười hay nên phản ứng thế nào.

“Đâu chỉ rất giỏi, dứt khoát nó là...” Dứt khoát là Tô Tầm thứ hai đấy. rõ ràng là hạt giống tốt, hiện tại xem ra, chẳng biết đã nát bét từ lúc nào.

“Đại nhân, cậu thiết kế đại nhân chết sao?”

“Ông ta đáng chết. Làm sai, lẽ nào không cần phải chịu lỗi?”

“Ngài ấy là cha cậu đó!”

“Cho nên... tôi cho ông ta một cái chết thoải mái.”

Tiến sĩ Gấu trố mắt ngoác mồm, một lát sau mới tìm lại được giọng mình, “cô Mèo mà biết sẽ rất đau lòng...”

“Mẹ sẽ không biết, vì mẹ chết rồi, tôi biết mà.”

Nguyễn Kiều Kiều kích động muốn òa khóc.

Đây là Cẩu Bất Lý ngây thơ ư? Từ khi nào đã xấu xa thành bộ dạng này rồi? cô thực sự bật khóc.

Tiến sĩ Gấu thở dài, ấn lồng ngực, “cô đừng khóc có được không? cô mà khóc thì tôi cũng muốn khóc theo.”

“Tôi nhịn không được mà.”

Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt, “Cẩu Bất Lý đáng thương sao biến thành bộ dạng này vậy... Còn nữa, Tô Tầm thực sự chết rồi ư? Huhuhuhuhu...”

Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, nhìn tiến sĩ Gấu mặt đầy nước mắt, cười lạnh một tiếng, “Trái lại không nhìn ra ông có tình cảm sâu đậm với ông ta như thế, còn lệ rơi đầy mặt.”

Tiến sĩ Gấu nức nở, nước mắt chảy cuồn cuộn, “Tôi cũng không ngờ, nhưng tôi nhịn không được. Còn nữa, thằng nhóc thối, chẳng lẽ cậu không biết khi cậu làm những việc xấu này sẽ có người thấy sao?”

“Tôi đâu quan tâm.”

Cẩu Bất Lý lắc lắc cái đuôi xù, ánh mắt lạnh buốt, “Với tôi, mẹ chết rồi thì ai tôi cũng chẳng quan tâm.”

“Nhưng...” Tiến sĩ Gấu dụi mắt, “cô Mèo ở đây, cô Mèo sẽ nhìn thấy, cô ta sẽ quan tâm.”

“Mẹ không quan tâm đâu.” Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Nếu mẹ quan tâm thì mẹ sẽ không bỏ tôi ở lại một mình.”

“...” Tiến sĩ Gấu lại lệ như suối trào một hồi.

Chốc lát sau, ông nắm tay Cẩu Bất Lý, “Thằng nhóc thối, tôi xin cậu, đừng nói những lời tuyệt tình như thế được không? Mẹ cậu sắp xé nát hồn tôi rồi.”

“Mẹ?”

Tiến sĩ Gấu lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều.

Trong lúc hai mắt đẫm lệ, ông vất vả lắm mới tìm được giọng mình.

“Lần này cậu quá đáng lắm luôn. Cậu dám thiết kế đại nhân chết, cậu cũng biết đại nhân là vì mẹ cậu mới đồng ý với Lý Tuyển đi ám sát Tô tướng quân mà.”

“Đó là việc ông ta phải làm.”

“Thằng nhóc thối!” Tiến sĩ Gấu đánh một chưởng, nhưng giữa đường lại gắng gượng rút tay về.

“Con mẹ nó, còn không nỡ đánh. Hèn gì con hư tại mẹ.”

Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn tiến sĩ Gấu, “Ông nói mẹ tôi sắp xé nát hồn ông. Mẹ tôi đang ở đâu? Có phải mẹ sẽ trở về không?”

“Thằng nhóc ngu xuẩn! Cậu đúng là cả đời thông minh nhất thời hồ đồ mà, mẹ cậu đã được đại nhân bắt về từ lâu rồi, nhưng giờ cậu giết đại nhân thì tôi không biết làm cách nào định hồn, không biết còn có thể áp chế mẹ cậu được bao lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc