VỢ YÊU ĐEM CON BỎ TRỐN EM DÁM SAO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 84: Trà xanh vậy mà cũng tới

Mặc Hi đột nhiên nhớ ra điều này.

Thật ra, lần trước khi Kiều Thế Khiêm đến, đã từng nói với Ôn Giai kỳ rằng nếu như về sau cô muốn tìm một công việc, thì đến làm việc trong công ty của anh ta.

Hoắc Minh Thành nghe vậy lập tức như đỉnh đóng cột từ chối: “Không được! Mẹ không được đi làm việc ở chỗ chú khác?”

Thằng nhỏ này không ngờ lại bắn ra cả câu dài Mặc Hi sửng sốt một chút: “Vậy làm sao đây? Mẹ không thể nhàn rỗi, không có việc gì làm, mẹ nhất định phải đi tìm việc”

“Vậy thì đi làm ở công ty của ba đi?”

“Hả? Công ty của ba?”

“Ừm, anh sắp xếp?”

Sau đó thằng nhỏ này cúp máy cực ngầu và đẹp trai.

Không sai, muốn đi làm, mẹ cũng chỉ có thể đến công ty của ba, họ muốn cho ba và mẹ ở cùng nhau, làm sao có thể để mẹ đi đến công ty người khác làm việc?

Hoắc Minh Thành quyết định đợi ba trở về rồi cùng ba nói chuyện này.

Nhưng điều mà cậu bé không biết là chiều nay, Cố Cẩn Mai vì sự việc lần thứ hai làm rối tung lên ở trường mẫu giáo, đã đến công ty tìm Hoäc Hạc Hiên.

*Cô Cố, cuối cùng cô cũng đến rồi à? Đã lâu không gặp cô, đây là đi đâu vậy?”

“Đúng, cô Cố, đã lâu không gặp, nhớ cô lắm”

Lúc cô ta đến hoàn toàn khác với lúc Ôn Giai Kỳ đến, Ôn Giai Kỳ không những không ai hỏi thăm, mà người thư ký duy nhất nói chuyện với cô cũng cho rằng cô là bảo mẫu của Hoắc Minh Thành.

Tuy nhiên, sau khi người phụ nữ này đến, ngay lập tức nhận được lời khen ngợi từ tất cả mọi người, những người đó của tập đoàn Hoắc Thị, bất luận là nhân viên lễ tân hay nhân viên công ty đúng lúc đi ngang qua.

Tất cả đều vây quanh cô ta.

Cũng phải, trong năm năm qua, cô ta đã ở cùng với Hoäc Hạc Hiên, sớm đã trở thành vợ của tổng giám đốc ngầm thừa nhận.

Lòng hư vinh của Cố Cấn Mai được làm thoả mãn vô cùng, nhưng cô ta để không làm cho bản thân vui mừng quá mức, sau khi đi lên lại gặp chuyện không hay, nên vẫn duy trì tâm trạng rất sa sút đó.

Sau khi đi lên, quả nhiên những người từ văn phòng tổng giám đốc nhìn thấy cô ta, cũng vô cùng kính nể, một hơi một câu cô Cố.

Cô ta gật đầu hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc mấy người…có ở văn phòng không?”

“Có ở, cô Cố có chuyện gì tìm tổng giám đốc Hoắc sao? Tôi sẽ nói với tổng giám đống một tiếng”

Lúc này Lâm Tử Khang sẽ không ở văn phòng tổng giám đốc, người chịu trách nhiệm tiếp khách định ngày hẹn với tống giám đốc là một nhân viên văn thư ở đây, sau khi nghe thấy Cố Cẩn Mai muốn gặp Hoäc Hạc Hiên, cô ta lập tức cầm điện thoại lên.

Đây quả thực là phương thức gặp Hoắc Hạc Hiên, chỉ cần có người đến tìm anh, phải báo cho văn phòng tổng giám đốc, sau đó nhận được sự cho phép của anh mới có thể đi vào.

Bao gồm Cố Cẩn Mai cô ta cũng vậy.

Đương nhiên, cô ta không hề biết, mấy ngày trước, lúc Ôn Giai Kỳ tới nhưng là trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cố Cẩn Mai đợi khoảng mấy phút, điều khiến cho cô ta thở phào.

nhẹ nhõm là lần này Hoắc Hạc Hiên cuối cùng cũng đồng ý gặp cô ta, vì thế cô ta vô cùng kích động cầm túi xách đi vào.

“Hạc Hiên, em…cuối cùng cũng gặp được anh rồi”

Sau bao nhiêu ngày xa cách, người phụ nữ này cuối cùng cũng gặp được Hoäắc Hạc thiên, ngay lập tức nhìn bóng dáng hiên ngang ngồi ở bàn làm việc, nước mắt trong vành mắt liền tuôn ra.

Năm năm rồi, cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ rời xa anh lâu như vậy.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Hoäc Hạc Hiên lại tương đối thờ ơ.

“Cô có chuyện gì?”

“Hạc Hiên, em…em đặc biệt đến đây để xin lỗi, hôm nay, em nhận được một cuộc gọi từ trường mẫu giáo, em thực sự không biết rằng hoá ra là con trai của vợ trưởng thư ký đã đánh Minh Thành trước, em nhìn thấy vết thương của đứa trẻ đó, sợ nó lại liên lụy đến danh tiếng của công ty nên vội vàng nghĩ đến chuyện nhân nhượng cho khỏi phiền trước, Hạc Hiên, em thật sự…không phải cố ý”

Cố Cẩn Mai nước mắt lã chã muốn nói ra chuyện bản thân đến, cảm giác tội lỗi và tự trách trên gương mặt khiến người nhìn thực sự không nhãn tâm trách cứ.

Đúng vậy, nếu không phải là biết sự thật, có lẽ, dáng vẻ cô ta hiểu rõ lẽ phải cùng điềm đạm đáng yêu, là một người xem cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.

Thật đáng tiếc, bây giờ đã không phải trước đây.

Hoäc Hạc Hiên lạnh lùng thu hồi ánh mắt: “Đây chẳng lẽ là lý do trốn tránh của cô sao? Hoäc Minh Thành là người như thế nào, cô đã chăm sóc thằng bé năm năm rồi, lẽ nào cô không biết sao? Hơn nữa, danh tiếng của công ty tôi còn cần cô đến giữ gìn ở một trường mẫu giáo?”

Giọng nói của Hoäc Hạc Hiên vô cùng lạnh lùng, giống như một đầm nước sâu lạnh, còn lộ ra sự lạnh nhạt từ trước đến nay chưa từng có.

Chất lỏng trong mắt Cố Cẩn Mai không thể rơi xuống ngay lập tức, khuôn mặt cô ta tái nhợt một cách đáng sợ.

“Không…không phải như vậy, Hạc Hiên, em…”

“Cố Cẩn Mai, chuyện này tôi không đi tìm cô, thực ra cô nên vừa lòng, ít nhất, tôi đã cho cô đủ mặt mũi rồi, cô có biết tôi không thể tha thứ cho cô nhất là cái gì không?”

khuôn mặt đỏ lên rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, quả thật so với lái một thùng thuốc nhuộm lớn còn đặc sắc hơn.

Ôn Giai Kỳ! Lại là Ôn Giai Kỳ!

Bình luận

Truyện đang đọc