Chương 15
MÀN TỚI CỨU VỢ
Hiệu trưởng?
Hiệu trưởng!
Tất cả mọi người bên trong và bên ngoài văn phòng lập tức quay đầu về phía ngoài đám đông.
Chỉ thấy hiệu trưởng và một người đàn ông đang đứng đó.
So với sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối của hiệu trưởng thì người bên cạnh có dáng vẻ thanh cao, quý phái, trên mặt lộ rõ nụ cười như đang xem kịch hay vậy.
Đặc biệt là lúc nhìn về phía Chu Kiều, trong ánh mắt đó còn lộ ra một vẻ đầy thâm thúy.
Chu Kiều hơi nhíu mày, mình quen anh ta à?
Nói cách khác, “Chu Kiều” biết anh ta không?
Còn chưa nghĩ ra cái gì thì hiệu trưởng nghiêm túc kiềm chế cơn tức giận xuống, nói: “Tất cả đi theo tôi đến phòng hiệu trưởng!”
Nói xong, ông ta dẫn đầu rời khỏi.
Trong lòng Đường Thanh Như rất nặng nề, cứ thấy lần này xong đời rồi, Trần Hạo Lỗi thì bị dọa đến mức chân như nhũn ra.
Đoàn người lập tức mang nhiều suy nghĩ ngổn ngang bước vào phòng hiệu trưởng.
Thẩm Ngang vẫn ở lại, nhân cơ hội này lén gửi tin nhắn cho người nào đó.
“Cô bé nhà cậu không chỉ giỏi đánh nhau mà còn ăn nói rất giỏi nữa đấy. Lấy một địch mười, khiến những người đó bị đánh không còn một manh giáp, tôi sắp thành fan của cô bé rồi đấy.”
Đáng tiếc, tin nhắn này được gửi đi lại như một hòn đá chìm trong lòng đại dương, không có bất kỳ phản hồi nào.
Thẩm Ngang chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục nhắn thêm một tin nữa.
“Nhưng mà đáng tiếc quá, bị hiệu trưởng bắt đúng lúc, chỉ sợ sẽ anh dũng hy sinh, bị mời phụ huynh.”
Nhưng mà đối phương vẫn không hề trả lời.
Thẩm Ngang cũng không sốt ruột, anh ta cất điện thoại di động đi sau đó ung dung đi theo đoàn người vào phòng hiệu trưởng.
Thật ra hiệu trưởng đã chứng kiến toàn bộ quá trình rồi, những gì nên biết hay không nên biết thì đều đã rõ cả, bảo bọn họ vào văn phòng chỉ là không hy vọng các học sinh khác được xem trò hay!
Cái đám chết tiệt này, hại ông ta cực kỳ mất mặt ngay lúc giới thiệu hoàn cảnh trường học cho cậu Thẩm!
Ở trong văn phòng, dưới cơn thịnh nộ, hiệu trưởng lập tức ra quyết định xử phạt.
Trần Hạo Lỗi vốn là người bị hại nhưng vẫn bị xử phạt tương ứng, còn phải viết kiểm điểm một nghìn chữ, đồng thời dán lên bảng tin một tuần để răn đe, hơn nữa còn hủy bỏ tư cách thi đấu của cậu ta.
Cố Hân Lam tuy rằng hành động nông nổi, nhưng mà mục đích là để bảo vệ bạn học nên huỷ bỏ xử phạt, nhưng cũng phải viết kiểm điểm một nghìn chữ.
Hai giáo viên đều không quản lý tốt lớp của mình, trừ tiền thưởng một tháng, đồng thời tự kiểm điểm trước cuộc họp nhân viên của trường.
Còn về Chu Kiều...
Hiệu trưởng vốn định đối xử bình đẳng, cũng muốn ra quyết định xử phạt cô.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện học sinh này thật láu cá, hoàn toàn không bắt được một sai lầm nào của cô cả.
Nói cô trốn học, người ta tung nội quy trường học ra.
Nói chống đối giáo viên, thái độ của người ta từ đầu tới đuôi đều rất tốt, nói chuyện lại có lý do, có bằng chứng.
Nói cô gây chuyện, người ta lấy tư cách là người bị hại, muốn một sự công bằng.
Mà nếu cứ thế bỏ qua thì sau trò khôi hài hôm nay, giáo viên và trường học đâu còn uy tín gì nữa?
Chỉ bằng điểm này thôi, Chu Kiều cũng phải bị xử phạt.
Hiệu trưởng suy nghĩ hồi lâu, đang chuẩn bị nói thì ai ngờ cửa văn phòng lập tức bị đẩy ra.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta cứ thế há miệng, mở to hai mắt nhìn, ngây ngẩn tại chỗ giống như bị dừng hình vậy.
Ánh mắt nghi hoặc của mọi người không khỏi đổ dồn về phía cửa.
Chu Kiều nghiêng đầu nhìn, ánh mắt nhất thời sầm xuống.
Cô thấy Tần Phỉ lười biếng tựa vào khung cửa, mắt rũ xuống, mái tóc hơi rối, trông có vẻ lơ đãng nhưng lại khó có thể nắm bắt được, giọng nói của anh có hơi khàn: “Đang mở cuộc họp phê bình tập thể à?”
Hiệu trưởng vẫn chưa kịp định thần lại, chỉ biết há miệng: “Tần...”
Tần Phỉ lười biếng đứng thẳng dậy: “Nếu thế thì lát nữa tôi quay lại vậy.”
Lúc này, hiệu trưởng mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không không không, tôi không bận, tôi không hề bận chút nào hết. Tôi, tôi đã bận xong rồi, bọn họ sẽ đi ra ngoài ngay thôi.” Nói xong, ông ta lập tức nói với những người trong văn phòng: “Ừm, tình hình tạm thời cứ thế đi, ai nên viết kiểm điểm thì lập tức viết kiểm điểm, ai nên tự kiểm điểm thì tự kiểm điểm, không được qua loa cho xong việc.”
Thái độ kia phải nói là thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Nhân lúc hiệu trưởng đang đuổi người, Thẩm Ngang lén lút chạy tới bên cạnh Tần Phỉ mờ ám nói: “Còn nói là không có ý với người ta à, chẳng phải cậu đang tới giải cứu đấy sao?”
Tần Phỉ ngồi xuống ghế sô pha có tựa lưng, trông có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ bị ông cụ nhà mình oanh tạc đến mức không chịu nổi mà thôi.”
“...”
Thẩm Ngang nghĩ thầm: Cậu ít nói nhảm đi, ông cụ oanh tạc cậu bao nhiêu ngày nay mà cậu đều thờ ơ, sao cố tình hôm nay lại bị oanh tạc đến mức không chịu nổi chứ?
Đặc biệt là kế tiếp, anh ta thấy khóe mắt Tần Phỉ thản nhiên liếc nhìn người ở cửa một cái.
Mà lúc này, tầm mắt của Chu Kiều cũng nhìn về phía này, hai người lập tức đối mắt với nhau.
Không ngờ tên thổ phỉ Tần Phỉ kia còn nhếch môi một cái, chậc, thấy thế nào cũng giống như tình nhân đang nhìn trộm nhau.
Đống bong bóng màu hồng kia sắp tràn ra rồi kìa.
Thẩm Ngang lại càng thêm xác định hai người kia có điều mờ ám!
Nhưng mà anh ta ngoan ngoãn nghe lời, biết cái gì gọi là biết rõ nhưng không nói toạc ra, vẫn cứ im lặng ở bên cạnh uống trà xem trò hay.
*
Nhưng nếu hoạt động tâm lý của Thẩm Ngang mà bị Chu Kiều biết thì chỉ sợ sẽ thưởng cho anh ta một ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao.
Hai người bọn họ, một người khoác khuôn mặt vô cảm, tỏa ra vẻ lạnh như băng dưới lớp khẩu trang. Một người lại hơi nhếch khóe miệng, giống như mang theo vẻ khiêu khích.
Bong bóng màu hồng ở đâu ra chứ?
Rõ ràng là cảnh tàn sát khốc liệt mới đúng!
Cô thật sự không ngờ vậy mà người kia lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa xem thái độ của hiệu trưởng vừa rồi còn rất ân cần với anh, ngay cả chuyện anh vào phòng không gõ cửa cũng có thể xem nhẹ.
Người nọ có lai lịch gì?
Mang theo nghi hoặc ấy trong lòng, Chu Kiều theo những người khác ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Nhưng chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa thì Cố Hân Lam bên cạnh đã lập tức ôm chặt lấy cô vào lòng, cười cực kỳ kích động: “Ha ha ha, cậu đúng là bé yêu của tớ mà! Sao cậu lợi hại thế không biết!”
Trong lòng còn đang có tâm sự nên Chu Kiều nhất thời chưa kịp định thần lại, cứ thế bị Cố Hân Lam ôm nửa phút mới có thể giãy ra, cô rất là bất đắc dĩ nói: “Không phải tớ vì cậu đâu, mà là vì chính mình.” Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu không phải vì bảo vệ danh dự của “Chu Kiều” thì cô đâu rảnh đến nỗi đi tìm giáo viên nói những lời đó.
Nhưng Cố Hân Lam đã bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc nên mặc kệ tất cả: “Dù thế nào thì cậu vẫn là trâu bò!”
Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy cô ấy hưng phấn lải nhải.
Chu Kiều vốn tưởng trở lại lớp là cô ấy có thể ngừng, kết quả không ngờ rằng trong lớp lại còn náo nhiệt hơn.
Đám học sinh kia vừa thấy cô về là lập tức gõ bàn, cùng cất lên bài ca chiến thắng.
“Chu Kiều, cậu trâu bò quá!”
“Không nhìn ra đâu đấy! Không ngờ tài ăn nói của Chu Kiều lại giỏi đến thế!”
“Ôi trời, lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy học sinh lớp A1 phải ăn hành đấy.”
“Chu Kiều, cậu là cái này!” Một người còn giơ ngón tay cái lên với cô.
Một người lại vỗ ngực nói: “Chu Kiều, cậu yên tâm, cứ để anh đây bao chuyện công việc cho cậu! Ngày mai tôi sẽ bảo cha tôi tìm một công việc nhẹ nhàng nhất ở công ty cho cậu, chỉ cần đi làm vào hai ngày cuối tuần thôi, một tháng ba nghìn có đủ không?”
Thấy cậu ta nhắc đến, những người khác cũng nhớ lại vừa rồi Chu Kiều đã tự đề cử mình, lập tức nổi giận: “Ba nghìn mà cậu không ngại à? Anh đây năm nghìn một tháng nhé.”
“Tôi bảy nghìn!”
“Tôi chín nghìn!”
Nhìn đám học sinh kia ai cũng hăng như gà chọi vậy, Cố Hân Lam bị lờ đi nên có vẻ không vui: “Được rồi các cậu, Chu Kiều là do tôi bảo kê, dù có cho cái gì thì cũng là tôi cho, đâu cần các cậu ở đây hiến ân tình chứ! Đi đi đi!”
Những người đó vừa nghe xong thì tập thể phỉ nhổ ngay: “Cậu bảo kê cái búa ấy, rõ ràng là Chu Kiều người ta bảo kê cậu mới đúng! Nếu hôm nay không có Chu Kiều thì cậu cho rằng cậu có thể khiến Diệt Tuyệt sư thái kia chịu thiệt à? Đừng đùa chứ!”
Cố Hân Lam hầm hừ nắm bả vai Chu Kiều, hất cằm: “Chúng tôi tình cảm tốt, bảo kê cho nhau thì có sao đâu!”
Mấy người kia lười để ý, chỉ nói với Chu Kiều: “Dù sao thì Chu Kiều về sau có việc gì thì cứ nói với anh đây, anh đây sẽ làm ô dù cho cậu!”
“Đúng vậy, lớp A7 chúng ta từ trước đến nay luôn đồng lòng, tất cả bọn tôi đều làm ô dù cậu.”
Đối mặt với bầy gà chíp trình độ tiểu học đầy nhiệt huyết của lớp A7, Chu Kiều chỉ thản nhiên ừ một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu đọc sách.