VỢ YÊU XIN CHÀO

Căn phòng làm việc vốn rất uy nghiêm lại trở thành nơi để anh chị trừng phạt nhau, uy nghiêm biến đâu mất chỉ thấy rất nồng mùi tình cảm. Căn phòng ngủ vốn chỉ thuộc về Thế Phàm, vốn chỉ có bóng dáng của Dư Thế Phàm ở căn phòng này. Hiện tại lại có một chút sự yêu kiều của một cô gái, thoang thoảng mùi hương oải hương nhè nhẹ. Dư Thế Phàm ôm mềm mại trong lòng, bản thân rất hài lòng hôn lên mái tóc thơm ngọt.

Vì không muốn nghịch ý cô, Dư Thế Phàm khẽ hôn nhỏ giọng gọi "Nha Hi."

Huỳnh Nha Hi rất mệt, chỉ tiện nhút nhích một chút lại ngủ rất ngon y như một con mèo con muốn ngủ. Dư Thế Phàm ôn nhu mỉm cười, bàn tay khẽ chạm lên mềm mại trước ngực "Tiểu Hi..."

Nha Hi mơ mơ màng màng nghe ai đó gọi, rất ấm áp dịu dàng gọi tên cô, Huỳnh Nha Hi gắng gượng lắm mới nâng lên được mi mắt nặng trĩu, thật sự là Nha Hi rất buồn ngủ kháng nghị một tiếng "Hừm..."

"Đến giờ rồi" Dư Thế Phàm nhắc nhở, lúc nãy Nha Hi có lệnh cho anh phải đánh thức cô, cô phải trở về phòng đúng giờ cho nên, chỉ cho phép cô ngủ một chút thôi. Quả thật thì Nha Hi chỉ mới ngủ được tầm mười lăm phút, thật sự không đủ để cô thư giản, tay chân vẫn còn mềm nhũng. Nghe đến giờ giấc, Nha Hi rất bất lực, bực bội mếu máo, thật sự là cô rất muốn khóc "Hự..."

Tất nhiên là Nha Hi chẳng thèm ở trước mặt anh khóc bù lu bù loa, cố gắng nâng cả người mềm như thể không có xương ngồi dậy. Ôm lấy cái chăn, Nha Hi bò xuống giường nhặt quần áo, sau đó đi vào phòng tắm chuẩn bị. Một lúc sau trông thật ngay ngắn mới đi ra, Nha Hi vẫn còn rất mệt mỏi chui lên giường nằm một chút, nhìn thấy vợ mệt mỏi như thế, Dư Thế Phàm ở cạnh bên khẽ "Em có thể không cần đi làm."

Nha Hi nâng mí mắt, những lúc cô buồn ngủ thế này mới cảm thấy thật sự không muốn đi làm. Nhưng chỉ nhốt mình ở nhà như trước thì cuộc sống của cô thật sự rất nhàm chán, Nha Hi chẳng buồn trả lời, tay chân muốn rụng rời bắt buộc phải rời xa chiếc giường siêu mềm mại này "Em xuống phòng đây" Huỳnh Nha Hi không quên quăng cho anh một ánh nhìn đầy lửa "Anh nhớ giữ lời, chớ có mà qua cầu rút ván đấy."

"Đã biết" Dư Thế Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Nha Hi, còn rất vui vẻ "Vợ anh phục vụ tốt thế cơ mà, làm sao có thể nuốt lời."

Nha Hi lập tức bị trêu, gương mặt đỏ phừng, anh đúng là cái đồ không biết ngượng, Nha Hi lập tức chạy khỏi phòng tổng giám đốc. Quay lại phòng của mình, xem như chưa có gì xảy ra, thậm chí Nha Hi còn nói dối với Hà Anh Thảo rằng cô và Thế Phàm chỉ ăn trưa sau đó ngủ trưa.

Đúng là cả hai ăn trưa và ngủ trưa, chỉ là theo một nghĩa khác. Huỳnh Nha Hi đơn nhiên không giấu được Hà Anh Thảo, bởi vì Nha Hi cứ liên tục ngáp dài, còn có coi báo cáo đến ngủ gật. Hà Anh Thảo nhìn thấy Nha Hi gật gù phía bên cạnh, liền rất cao hứng ló cái đầu sang trêu "Ăn trưa với ngủ trưa thôi hả? Ngủ trưa thể nào lại trông thiếu ngủ thế nha?"

Giọng nói chanh chua trêu ghẹo của Anh Thảo đánh bật con buồn ngủ của Nha Hi, Huỳnh Nha Hi phát cáu "Chị... Aaa."

Thật sự là không biết nửa kia của cái chị họ Hà này bao giờ xuất hiện, để Nha Hi còn trả thù.

(P/s bác sỹ Trương ở nơi nào đó hắc xì.)

"Chật chật, em không qua mặt được chị đâu nha" Hà Anh Thảo cao hứng, Huỳnh Nha Hi chỉ có thể chịu thua, bịt lỗ tai không nghe thấy "Em không nghe chị nói gì cả!"

"Dị đó hả?" Hà Anh Thảo bật cười, vặn lớn âm lượng một tí "Dị đó he."

Nha Hi thật sự tức chết đi được, người đàn ông kia cũng rất hay trêu cô đến phát cáu hoặc là xấu hổ đến mặt mày đỏ hoe mới ngừng, bà chị Hà này cũng thật hứng thú chọc cô đi. Đang bực bội, nhìn thấy chị Hà có điện thoại lại là một dãy số lạ, gương mặt đang vui liền vụt mất, Hà Anh Thảo rất do dự, Nha Hi vốn không biết chuyện gì "Chị, điện thoại kìa."

Tiếng gọi của Nha Hi đánh thức Hà Anh Thảo, cô gật gật đầu cầm lấy điện thoại, nghe máy "Alo..."

Nha Hi không biết đầu dây bên kia là ai và họ nói cái gì, chỉ thấy lập tức sắc mặt Hà Anh Thảo trắng bệch, nhanh chóng tắt điện thoại ném lên bàn. Hai bàn tay run rẩy đan lại với nhau, đầu óc bắt đầu rối bời, đôi mắt lấp lánh bắt đầu nhìn xung quanh với một tâm thế hoảng loạn. Huỳnh Nha Hi nhớ đến chuyện của Anh Thảo qua lời Dư Thế Phàm, lập tức lo lắng "Chị làm sao vậy?"

Huỳnh Nha Hi vỗ lưng Anh Thảo, nhưng thế nào Hà Anh Thảo cũng không thể bình tĩnh nước mắt cứ rơi, chạy dài trên gương mặt. Hiện tại trong phòng không có nhiều người nhưng Anh Thảo không thể tiếp tục hoảng như vậy, Huỳnh Nha Hi thật sự lo lắng hai tay lau nước mắt Anh Thảo, giọng nói dịu dàng khẽ hỏi "Chị bình tĩnh đã, đừng hoảng..."

Hà Anh Thảo cắn cánh môi, lại không nhịn được muốn khóc, bắt đầu cảm thấy khó thở, đôi bàn tay run đến mức cô chỉ cảm thấy lạnh cống, lúc này chỉ muốn có một người. Giọng nói Anh Thảo yếu ớt, chỉ có thể lí nhí giọng, run rẩy "Gọi... Trương Thế Thành..."

Lúc này, Hà Anh Thảo chỉ muốn có Trương Thế Thành để cảm thấy an toàn hơn, giống như việc một bệnh nhân muốn bám lấy vị bác sĩ duy nhất của mình.

Còn tiếp...

_ThanhDii

Bình luận

Truyện đang đọc