VỢ YÊU XINH ĐẸP LÀ ĐẠI BOSS


Trong đó một người có vẻ to nhất trong đám bổ sung: “Chủ yếu là bởi vì Vinh phủ quá lớn, nếu không có làm việc cùng nha thì cũng khó gặp lắm….


Hai người khác nghe vậy liên tục gật đầu nhưng thực mau, hình như người cao to nhớ tới cái gì, tiếp tục nói:
Bất quá, từ ngày ấy, sau khi lão gia
cùng phu nhân cãi nhau một trận xong, trên dưới trong phủ liền xuất hiện một cuộc đổi người rất lớn, có rất nhiều người quen không còn thấy nữa.

Nghe nói có rất nhiều người bị sa thải, có người thì bị điều tới làm ở chỗ vắng vẻ, còn có người hình như là đi theo phu nhân về nhà mẹ đẻ rồi…”
“Đúng vậy, ngay cả nha hoàn tùy thân của phu nhân cũng bị điều tới nhà bếp làm việc! Vậy đãi ngộ, không thể không nói là khác nhau như trời với đất nha!”
Mấy người vừa nói vừa bắt đầu cảm khái, như là tính tuy rằng nết phu
nhân âm tình bất định, làm người ta khó nắm bắt nhưng thời điểm tâm tình nàng tốt thì đối đãi với người làm vẫn tương đối hào phóng, đại ân tiểu ban không ngừng, làm việc ở bên người nàng chính là cái công việc béo bở.


Cao Dã nghe mấy người cực kỳ hâm mộ mà miêu tả, không có ngắt lời, đứng dậy ôm cánh tay bồi hồi tự hỏi một trận, cuối cùng là hỏi mấy chuyện lúc trước: “Vậy mấy năm gần đây, các ngươi trong phủ có biết ai thân cận với Vinh Minh nhất không? Nếu có thì tên là gì, có đặc điểm nhận dạng gì, có thể gặp hắn ở đâu?”
Hỏi xong, Cao Dã ra lệnh phong tỏa tin tức, cũng dặn dò không được để người khác phát hiện dị thường, rồi thả người đi.

Trước khi thả người, Cao Dã âm thầm phân phó người có vóc dáng lớn nhất trong đó:
“Ngươi nghĩ cách để làm bằng hữu
thuận tay trái của Vinh Minh-Vinh
Bách Vinh—-ngày mai giờ Mẹo
trước khi bắt đầu làm việc thì đến biển Hồng Hà gặp nhau!
Nhớ kỹ, không được nói là quan phủ muốn tìm hắn, nói hắn là có một thứ
đặc biệt quan trọng ở trong nhà lão đánh cá!”
Người cao to không biết lão đánh cá là ai, nghe vậy mờ mịt không rõ nhưng bởi vì chính mình không có tổn thất gì, chuyện cũng không khó khăn mấy, hơi chút ngẫm lại liền gật đầu đáp ứng.

Thả người đi rồi, Cao Dã công đạo xong kế tiếp sự, liền muốn hướng Hồng Hải bờ sông bến đò đi.


Bộ khoái Tiểu Minh đuổi theo: “Bổ đầu, ta có thể đi cùng ngươi không?”
Cao Dã thấy khuôn mặt hắn nhỏ gầy rõ ràng, quay đầu lại không thấy
Hoàng Tam Lưu Hành hắn hơi hơi sửng sốt sau đó đạm nhiên cười cự tuyệt: “Ngươi mới làm bộ khoái không lâu, thành thật đợi đi, đừng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến phát triển lúc sau, vạn nhất đại nhân không thích sẽ giận chó đánh mèo với ngươi!”
Nói xong, Cao Dã nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Minh rồi một mình chạy vội ra ngoài.

Đi vào bến đò, mới qua giờ Tý không lâu, canh giờ còn sớm, Cao Dã tùy tiện tìm một chỗ đất bằng, nằm ngửa nhìn trăng suy tư quan hệ giữa mọi chuyện, lại cân nhắc suy đoán của mình cỏ lỗ hồng hay không.

Mà khi hắn nghĩ lại phát hiện cảnh tượng ngày Kỳ Sơn trọng thương bỏ mình, suy nghĩ của hắn liền bắt đầu không chịu khống chế.

Trong đầu hiện lên thân ảnh mẹ con A Hương Tuế Hòa không vứt đi được, đặc biệt là nhớ lại ngày ấy ở nhà tranh nhỏ nhìn thấy bộ dáng toàn thân Tuế Hòa hư thối, hắn không tự giác run một cái, gắt gao nắm chặt quần áo trên người, lấy lá bùa không có tác dụng gì đã nằm trong lòng ngực vài ngày ra nương theo ánh trăng ngắm nghía.

“Chữ này….

Là ngươi viết đúng
không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc