VỚI GIA TÀI BẠC TRIỆU, TÔI CẦM KỊCH BẢN ĐOẢN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)


#20.08.2021


Tiết tử là hồi ức của Quý Thời Ngộ trước khi trọng sinh.


Tác giả phác họa vài nét bút qua loa về người đàn ông có số phận bất hạnh.


Cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu, 18 tuổi bị ép đính hôn cùng người mình ghét. Vị hôn thê kiêu ngạo ương ngạnh, điêu ngoa tùy hứng, đánh anh mắng anh đều là việc nhỏ, quá nhất là lần treo cổ giết chết mèo của anh.


Quý Thời Ngộ cực kỳ hận cô.


30 tuổi, anh bất hạnh bị ung thư phổi, khi bệnh năng biết được một chân tướng, chân tướng này làm anh không chịu được đả kích, ôm hận mà chết.


Bức ảnh cuối cùng, người đàn ông hai mắt đầy tơ máu, cả người tiều tuỵ, gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thính qua màn hình điện thoại.


Hô hấp Dư Thính dồn dập, da đầu tê dại.


Vô cùng rõ ràng, ‘vị hôn thê’ kiêu ngạo ương ạnh, điêu ngoa tuỳ hứng trong cốt truyện chính là cô, cũng hiểu vì sao Quý Thời Ngộ không đầu không đuôi nói cô muốn giết mèo của cậu


Vốn dĩ Dư Thính không thích mèo, hơn nữa hôm qua Quý Thời Ngộ còn làm cô mất mặt trước bao nhiêu người.


Nếu mèo thật sự chết, vậy đó có thể là ngoài ý muốn, vì muốn chọc tức cậu ta nên cô đã cõng cái nồi này.


Nhất định là cô của kiếp trước đã làm như thế, cho nên Quý Thời Ngộ mới không nghi ngờ, không suy nghĩ liền châm chọc cô ác độc, đồng thời cũng giải thích cho việc cậu xuất hiện ở phòng khách lúc đó.


Quý Thời Ngộ muốn cứu mèo.


Nói không chừng sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện giống hôm nay, những hiểu lầm nhỏ tích tụ dần từ bọt biển trở thành sóng lớn, vì thế làm cho Quý Thời Ngộ vốn chán ghét cô, trở nên hận cô, hận cô đến mức muốn giết chết cô.


Dư Thính không nhịn được run cầm cập.


Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính quyết định chờ Dư Dung đi công tác trở về sẽ kêu chị đuổi cậu ta đi.


Còn dư 6 tệ, kiếm thêm 4 tệ nữa là có thể mở chương tiếp theo.


Cô đăng nhập vào diễn đàn, nhịn đau đem gia tài quý báu của mình chia sẻ lên đó, nào là truyện người lớn, manga, anime… đều là tác phẩm hiếm thấy trăm năm khó gặp!


Dư Thính lấy máu từ thịt: ‘Không cần tiền, chỉ cần lời cảm ơn khi download.’


‘Lầu 1: Ối ồi, đây là Bồ Tát sống đấy à?’


‘Lầu 2: Kim cương từ trên trời rơi xuống là có thật!’


‘Lầu 3: Cảm ơn, người tốt cả đời bình an.’


‘Lầu 4: Người tốt cả đời bình an.’


“...”


Dư Thính dám thề lời cảm ơn của họ trăm phần trăm chân thành, dù sao cũng là cô bỏ tiền ra đổi lấy!


Quả nhiên, nhiệm vụ 2 đã hoàn thành.


Cô mua chương mới, chương 1 có tiêu đề là ‘Chàng rể trọng sinh’.


Hình ảnh mở đầu là Quý Thời Ngộ tỉnh dậy trong tầng hầm lạnh băng.


Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào, cô gái mặc áo ngủ ren màu xanh đứng bên ngoài lối đi la lối khóc lóc, Quý Thời Ngộ cười lạnh, tâm lý của cậu được dùng font chữ kinh dị với tone đỏ đen miêu tả: “Dư Thính, cô khiến tôi chịu nhiều đau khổ như vậy, đời này tôi sẽ trả lại gấp bội lần!”


“Muốn yêu đương với tôi? Vậy thoả mãn cô.”


Chàng trai nhìn Dư Thính đứng bên ngoài cửa, nở nụ cười âm trầm.


“...”


“!!!”


Tên Quý Thời Ngộ chó chết này quả nhiên tâm địa xấu xa!


Phải đuổi đi, Dư Thính quyết tâm phải đuổi cậu ta đi!


Dư Thính căm giận tắt điện thoại, mang theo một bụng lửa giận tiến vào giấc ngủ.


Đêm nay có người ngủ không ngon. Ánh mắt sáng mặt trời chiếu vào, mặt trời đã cao, đến khi có tiếng gõ cửa ầm ầm, Dư Thính mới miễng cưỡng mở mắt ra.


“Dư Thính, dậy chuẩn bị đi học nào.”


Dì Tô biết cô có tính xấu khi rời giường, giọng nói có phần mềm mỏng.


Nếu là trước kia Dư Thính đã sớm làm ầm lên, nhưng hôm nay thì khác, cô ngồi dậy xoa xoa mí mắt, hành động đầu tiên khi thức giấc là vào app nhân sinh.


‘1. Học được cách cảm ơn: Cảm ơn với người luôn luôn giúp đỡ ta (Khen thưởng: 5 tệ)’


‘2. Giúp đỡ nhân vật khó khăn cấp 4 (Khen thưởng: 5 tệ)’


‘3. Bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau, làm cho bạn học cảm thấy cô là người lương thiện (Khen thưởng: 5 tệ)’


Dư Thính ghi nhớ nhiệm vụ, để chân trần đi mở cửa.


Dì Tô còn đứng ngoài cửa, thấy cô như vậy đáy mắt xẹt qua tia vui vẻ: “Hôm nay Thính Thính dậy nhanh vậy?”


“Trước kia con rất chậm sao?” Dư Thính không phục mà nói.


“Không chậm không chậm” Dì Tô vẻ mặt cưng chiều, “Dì Tô đã hầm canh cho con rồi, bây giờ dì chải tóc cho con rồi uống canh sau.”


Dư Thính ‘dạ’ một tiếng, tuỳ ý ngồi xuống bàn trang điểm của mình.


Dì Tô khéo tay, mỗi ngày đều buộc một kiểu tóc khác nhau cho cô, bà rất thích mái tóc dài xoăn tự nhiên của cô, trước kia bởi vì cô muốn nhuộm xanh mà phàn nàn vài câu.


“Thính Thính muốn dùng loại trang sức nào đính lên tóc?”


Trong hộp đủ kiểu trang sức, tuỳ tiện chọn một cái cũng hơn chục vạn.


Dư Thính tuỳ tiện chọn một cái, dì Tô cầm chiếc cài màu trắng có đính hoa cúc non kẹp lên tóc cô, “Nhìn thử xem có vừa lòng không?”


Trong gương, mái tóc xanh của cô gái được tết thành hai bím tóc xõa trước ngực, Dư Thính kéo kéo bím tóc, cười: “Đẹp ~”


Dì Tô cong mắt: “Tóc đen sẽ đẹp hơn.” Nói xong tiếc nuối thở dài.


Dư Thính giả vờ không nghe thấy, vào phòng quần áo thay đồng phục.


Cùng lúc đó dì Tô soạn tập vở giúp cô, đến bữa sáng cũng chuẩn bị xong.


“Thuốc nằm ở túi hai bên cặp, buổi trưa nhớ ăn cơm, nếu thấy không khoẻ phải nói với giáo viên.”


Dư Thính vừa ăn cháo vừa gật đầu, nhìn dì Tô như suy nghĩ gì đó.


Cả đời dì Tô không lập gia đình, lúc còn trẻ có nhận nuôi một bé gái, nhưng lại bị bọn buôn người bắt đi mất, đến giờ vẫn không có tin tức. Dư Thính nhớ rõ mấy năm trước dì Tô gặp lại người trong lòng, tuy nhiên lại vào thời điểm Dư gia xảy ra biến cố, dì Tô sợ không ai chăm sóc Dư Thính nên chọn ở lại Dư gia.


Ngoài mẹ ruột qua đời hơn mười mấy năm, người đã chăm sóc Dư Thính từ nhỏ đến lớn - dì Tô, cũng coi như là người mẹ thứ hai của cô.


Dư Thính buông chén, liếm liếm môi.


“Muốn ăn thêm không?”


Dư Thính lắc đầu.


“Vậy con nhanh ra xe đi, nếu không sẽ trễ học mất.”


“Dì Tô” Dư Thính gọi bà lại.


“Sao vậy?” Dì Tô đã hơn 50, mặc bộ đồ quản gia màu đen ra dáng khôn khéo giỏi giang, khi nhìn Dư Thính nở nụ cười hoà ái, những nếp nhăn trên gương mặt cũng trở nên bình dị gần gũi.


Dư Thính do dự vài giây, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn dì đã chăm sóc con.”


Dì Tô sửng sốt: “Cái gì?”


Dư Thính cực kỳ thẹn thùng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, lấy hết can đảm lặp lại một lần nữa: “Con nói cảm ơn dì đã chăm sóc con!”


Lần này đặc biệt lớn tiếng.


Dì Tô cười thành tiếng, tháo bao tay xuống nhéo nhéo gương mặt trẻ con của cô, “Sao lại khách khí như thế? Hết tiền rồi? Buổi tối dì sẽ nói với chị con.”


“...”


Dư Thính không còn mặt mũi gặp người.


Cô từ trên ghế đứng lên, với lấy cặp sách rồi chạy đi mất.


Tháng tư trời nắng không mưa.


Dư Thính không kịp chào hỏi người hầu xung quanh mà đã chui vào trong xe ngồi, giống như đang chạy trốn.


Cô không biết cách cảm ơn, cũng không biết cách làm người lớn vui vẻ, đây là đầu tiên cô cảm ơn người khác từ lúc chào đời đến nay, tuy rằng không phải rất khó để mở miệng, nhưng rất ngại a, hơn nữa dì Tô lại nghĩ rằng cô muốn đòi thêm tiền tiêu vặt, rõ ràng cô rất nghiêm túc mà….


Nhiệt độ trong xe không cao, mặt Dư Thính vẫn còn đỏ, làm cho hai bím tóc đã xanh lại càng thêm xanh.


Dư Thính càng nghĩ càng thấy rối, cho đến khi cửa xe mở ra, cô mới giật mình nhìn qua.


Qúy Thời Ngộ đem cặp sách đặt vào trong xe, mắt thấy cậu cúi người chuẩn bị tiến vào, Dư Thính lập tức ngăn cản: “Cậu chờ một chút.”


Đôi mắt Quý Thời Ngộ bình tĩnh không gợn sóng.


“Từ hôm nay trở đi cậu không cần đi đến trường chung với tớ, vậy sẽ không làm bẩn sự trong sạch của cậu.”


“...?”


Dư Thính nâng ngón tay, chỉ theo hướng gara xe của nhà, khẽ nâng cằm: “Trong đó có một chiếc xe đạp của anh tớ, sau này cậu dùng nó để đến trường.”


Quý Thời Ngộ nhíu mày.


Cuối cùng không nói gì, cầm lấy cặp sách đi lại chỗ gara.


Dư Thính hừ nhẹ: “Chú Lý, chúng ta đi.”


Chú Lý thông qua chính chiếu hậu nhìn bóng dáng Quý Thời Ngộ, không xác định hỏi: “Chúng ta đi xe hơi phải mất hơn 40 phút, để cậu ta đi xe đạp…”


“Kệ cậu ta, cũng không phải là cháu đi xe đạp.”


Dư Thính một chút cũng không đồng tình.


Trước kia cô đối xử tốt với cậu là vì thích cậu, thế nhưng cậu ta thật sự đem bản thân coi thành chủ nhân ở đây à?


Hiện tại cậu ta đã trọng sinh, luôn miệng trách móc Dư gia này nọ, nào là Dư gia không tốt, Dư gia không đúng, nếu có bản lĩnh thì đừng hòng nhận được chỗ tốt từ Dư gia nữa.


Nếu lấy lòng cậu ta thì không xác định được bản thân có an toàn không, vậy nên cần đem nguy hiểm này bóp chết ngay từ đầu.


Dư Thính nghĩ kỹ rồi, đợi Dư Dung trở về, cô sẽ đuổi Quý Thời Ngộ ra nước ngoài.


Cô không tin ở nước ngoài xa như vậy, mà Quý Thời Ngộ có thể làm hại đến cô?


Hiện tại việc cô cần làm là biết trước toàn bộ cốt truyện liên quan đến Quý Thời Ngộ, sau đó chặt đứt toàn bộ đường lui của cậu ta, làm cậu ta đi vào đường chết!


Xe hơi một đường đi đến trường học Hải Xuyên.


Dư Thính đến sớm hơn ngày thường nửa tiếng, học sinh còn rất ít, cô xách cặp sách đi vào, không để ý đến mấy ánh mắt chế nhạo kia, đi đến lớp học của mình.


Hải Xuyên là trường học dành cho quý tộc, việc phân chia lớp học cũng rõ ràng.


Nếu không thi đại học mà chọn xuất ngoại du học thì chọn ban quốc tế, học sinh mũi nhọn và học sinh được chiêu sinh đặc biệt học ở tòa nhà thực nghiệm, đối với tương lai không yêu cầu gì, thành tích tàm tạm học ở ban chính quy.


Dư Thính chính là một thành viên của ban chính quy.


Cô nghiêng người đi vào lớp học, lớp học yên tĩnh chỉ có âm thanh quét dọn lau bảng.


Chú ý cô vào lớp, học sinh trực nhật hoảng sợ lui về phía sau một bước.


Dư Thính khó chịu: “Làm gì? Tôi ăn cậu?”


Học sinh trực nhật hoảng sợ lắc đầu.


“Vậy cậu sợ cái gì?”


Học sinh trực nhật không dám nói lời nào.


Toàn bộ học sinh ở Hải xuyên đều biết đến tai tiếng hôm trước của cô, cậu sợ vị đại tiểu thư này giận chó đánh mèo, trút giận lên đầu cậu, sợ tới mức không dám nói chuyện.


Dư Thính vô cùng bất mãn với thái độ của vị bạn học này, những suy đi nghĩ lại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng lf đã có 10 tệ, 10 tệ có thể mở một chương truyện, nếu hoàn thành được bốn sao hoặc năm sao, thì chẳng phải sẽ nhanh biết được cốt truyện hay sao?


Nghĩ vậy, Dư Thính cười nhạt nhìn bạn học kia, giọng nói ôn nhu: “Cậu đang trực nhật? Có cần tôi giúp gì hay không?”


Lời này vừa thốt ra, học sinh trực nhật trừng mắt: “Không… Không cần, tớ sẽ dọn xong ngay thôi, thật sự không cần đâu!” Nói xong liền dốc sức dọn dẹp, rất sợ cô chạy lại giành giật.


Dư Thính có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc cậu ta.


Cô đem cặp sách ném về chỗ ngồi của mình, đang muốn ngồi xuống thì khóe mắt vô tình đụng phải một vật thể màu đen.


Vốn là Dư Thính không định để ý, nhưng khi nhìn rõ vật thể đó thì thiếu chút nữa hét toáng lên.


Là nhện, đó là con nhện!


Con nhện rất to, có thể thấy rõ lông tơ màu xám rậm rạp trên tứ chi của nó.


Thị giác bị nó tập kích bất ngờ, lông gà lông vịt thi nhau nổi lên.


Ngón chân Dư Thính cứng đờ, toàn thân đều cứng đờ.


—— đáng sợ.


Cô ngơ ngác nhìn con nhện đó thảnh thơi bò lên bàn, sau đó dọc theo cánh tay bò lên cổ một bạn học nam.


Dư Thính bắt đầu hít thở không thông.


Nam sinh kia không hề phát hiện, nhưng cô biết đây chính là thời khắc ra tay cứu trợ!!!


Cô hít sâu thở ra mấy lần, làm tốt công tác tư tưởng cầm lấy cuốn sách trên bàn giơ lên, khi con nhện bò đến đỉnh đầu thiếu niên thì dùng sách quơ nó té xuống đất.


Nam sinh cảm nhận được gì đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, lười biếng nâng mắt.


Dư Thính không có thời gian nhìn cậu ta, dùng hết sức lực dẫm (1) chết con nhện dưới đất, nếu không nó sẽ lên người cô mất.


Cô không khống chế được thét chói tai, hai mắt nhắm chặt dẫm (2) chân.


(1), (2): Không biết viết đúng chính tả là giẫm hay dẫm nhỉ? Khi Gà edit trên Google docs thấy viết dẫm hay giẫm, hệ thống đều không sửa lỗi chính tả…


Phốc!


Âm thanh nổ tung vang lên bên tai, cảm giác dính nhớp dưới chân hết sức rõ ràng.


Dư Thính ghê tởm không dám nhìn, run rẩy nhìn nam sinh, nói: “Bạn học cậu đừng sợ, tôi đã dẫm chết nó giúp cậu.”


Dư Thính còn chưa kịp khen bản thân lương thiện, liền nghe phía sau có giọng nói đột ngột vang lên: “Dư Thính, đây là thú cưng của Yến Từ.”


Dư Thính: “...”


Cậu ta vô cùng kinh ngạc: “Cậu giết chết nó rồi?”


Dư Thính: “...”


_______
?:༼ つ ◕‿◕ ༽つ

Bình luận

Truyện đang đọc