VỐN LÀ NHÂN DUYÊN

Sau khi Vân San vừa đọc xong tin tức về lễ kết hôn của Trịnh Hạo Vũ thì phía bên Tổng công ty cũng thông báo đêm nay sẽ tổ chức một buổi Party ăn mừng việc Tổng giám đốc của họ lập gia đình.

Vũ mấy ngày nay đi công tác ở Nga, Thiên Vỹ lại càng không phải là người dám làm những chuyện như vậy sau lưng anh mình, cho nên người có thể đứng ra để tổ chức buổi tiệc này chỉ có thể là Trịnh Văn Nhiên. Cha của Hạo Vũ xưa nay vẫn luôn biết con trai mình bất mãn với cuộc hôn nhân này, ông còn biết anh có quan hệ trên mức bình thường với Vân San, tuy nhiên vì Vũ luôn ra sức che chở bảo vệ cho cô nên tạm thời chưa làm gì được. Nhân cơ hội Vũ ra nước ngoài lần này, Trịnh Văn Nhiên đã nhanh chóng công bố với báo chí trong nước chuyện kết hôn của con trai mình với Trần Đan Thanh, buổi Party đêm nay cũng chỉ là một hình thức để khẳng định lại chuyện kết hôn của Trịnh Hạo Vũ mà thôi. Mục đích của Trịnh Văn Nhiên đó là nhất định ép anh không còn đường thoái lui, muốn hủy hôn cũng không có cách nào hủy nổi.

Tất nhiên, Vân San không có ý định tham gia buổi tiệc này. Sau khi tan làm, cô trở về nhà, không ăn không uống gì cả mà chỉ trùm chăn khóc suốt mấy tiếng.

Có ai đã từng nói rằng: tình yêu đơn phương giống như là hít phải thuốc độc, làm cho người ta nghiện, muốn ngừng lại mà không được. Như vậy yêu đơn phương Trịnh Hạo Vũ cũng giống như là một loại thuốc độc mãn tính, thời điểm phát tác cùng với chưa phát tác khác nhau chỉ ở chỗ đau nhẹ hay nặng, nhưng thời gian đã lâu cũng sẽ làm cho người ta sinh ra quyến luyến, chỉ sợ cả đến tia đau đớn cũng không cảm giác được. Lúc đó có phải sẽ khổ sở đến mức muốn chết đi hay không?

Vân San khóc ướt nhòe một bên gối, cảm nhận sâu sắc thế nào là khổ đau bi ai thực sự. Hóa ra, đứng nhìn một người ra đi, rời xa mình đầu không ngoảnh lại, chính là cảm giác này đây, rõ ràng là chỉ cách nhau chưa đến vài thước, nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến, không cách gì chạm vào được nữa...

Cô cứ khóc như thế không biết đã trôi qua bao lâu, rơi bao nhiêu giọt nước mắt, chỉ biết từ lúc trở về cho đến khi có thể ngừng khóc, ngoài bầu trời kia đã chuyển từ màu xanh thẫm sang đêm tối rồi.

Vân San vừa định đứng dậy đi rửa mặt thì nghe bên ngoài truyền vào mấy tiếng chuông cửa. Khi cô lau nước mắt ra mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài là Trịnh Thiên Vỹ.

"San, làm sao vậy? Sao em lại khóc?". Thiên Vỹ lúc đầu vẻ mặt còn tươi cười vui vẻ, khi nhìn thấy hai hốc mắt Vân San sưng đỏ như vậy, thái độ ngay lập tức đổi thành xót xa lo lắng, sốt sắng hỏi.

"Không, không sao ạ".

"Không sao cái gì? Ai bắt nạt em, nói cho anh xem. Anh đi xử lý người đó".

Thiên Vỹ đưa tay quệt quệt đi mấy giọt nước mắt còn vương trên khóe mi của Vân San, không hiểu sao khi nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, anh cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng, đau lòng chết đi được.

"Không, em nhớ nhà, nhớ ba mẹ thôi".

Nghe thấy cô nói vậy, Thiên Vỹ mới thở phào một tiếng, anh cười cười: "Có vậy mà dọa anh sợ hết hồn. Nhớ nhà thôi chứ gì? Thay đồ đi, anh đưa em về nhà thăm ba mẹ".

Vân San lắc đầu nguầy nguậy: "Không, mai em còn phải đi làm nữa".

"Anh là giám đốc, mai cho em nghỉ"

"Không, anh như vậy là công tư không phân minh"

Trịnh Thiên Vỹ hết nói nổi, anh xoa xoa đầu Vân San, vẻ mặt ngập tràn yêu thương và trân trọng: "Nếu không về nhà thì anh đưa em tới Tổng công ty được dự Party được không?"

"Không đi đâu, em chỉ muốn ngủ thôi"

"Hôm nay có cả nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới Yiruma về biểu diễn đấy"

Vân San nghe đến đây, ánh mắt bỗng sáng rực lên. Cô tuy sinh ra ở nông thôn, chưa được chơi đàn dương cầm bao giờ nhưng lại vô cùng ngưỡng mộ những nghệ sĩ dương cầm trên thế giới. Yiruma là nghệ sĩ không phải cứ có tiền là có thể mời được, lần này AON có thể mời cả ông về Việt Nam để biểu diễn như vậy, danh tiếng và thế lực của tập đoàn này quả thực khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bái phục.

Thiên Vỹ thấy cô chần chừ như vậy, liền nhanh chóng chớp thời cơ: "Anh mua váy và giày mới cho em đây này, nhanh lên, mặc vào đi. Yiruma chỉ về Việt Nam có mấy tiếng thôi đấy"

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả, sắp đến giờ biểu diễn rồi, em không nhanh lên là không kịp đâu"

"Nhưng ông ấy có phải Yiruma thật không?"

Thiên Vỹ phì cười, đẩy chiếc túi đựng quần áo của hãng thời trang cao cấp AON vào tay Vân San, nhẹ nhàng nói: "Muốn biết có phải Yiruma thật không thì em phải nhanh lên".

Vân San cầm chiếc túi trên tay, do dự một lát rồi cũng vào phòng thay đồ. Thần tượng của cô sao lại có thể xuất hiện đúng thời điểm như vậy chứ, ngay lễ công bố kết hôn của người cô yêu. Vân San đấu tranh tư tưởng thêm một lúc rồi mới quyết định đi đến buổi Party, dù gì thì Vũ cũng chưa trở về, cô chỉ dự định đến nghe Yiruma đàn một lát thôi cũng được.

Khi Vân San thay đồ xong, bước ra, Trịnh Thiên Vỹ lập tức ngây người ra nhìn cô, nhìn đến mức đơ người ra như tượng.

Anh mang đến cho cô một bộ váy đuôi cá dài, khi khoác lên người Vân San quả thực rất vừa vặn, rất hoàn mỹ, tưởng như bộ váy này được đo đạc riêng cho cô vậy. Thiên Vỹ xưa nay không để ý đến thân hình của cô mà chỉ yêu thương Vân San bởi sự thuần khiết, lương thiện của cô, đến hôm nay lần đầu tiên anh biết rằng: Vân San thật sự rất đẹp, đẹp đến say đắm lòng người, khi cô mặc chiếc váy màu trắng lên mình, trông lại càng thanh cao, thoát tục.

"Vỹ"

"Hả?". Nghe tiếng Vân San gọi như vậy, Thiên Vỹ mới giật mình bối rối ngẩng đầu lên.

"Chúng ta đi thôi"

"À...ừ".

***

Khi Vân San và Thiên Vỹ đến tổng công ty, cô mới biết buổi tiệc hoành tráng cơ nào, tập đoàn AON lừng lẫy ra sao, không những vậy, lần đầu tiên cô còn được tận mắt trông thấy huyền thoại của giới kinh doanh, cũng là cha của Hạo Vũ - Trịnh Văn Nhiên.

Có thể nói, chuyện Vũ kết hôn đã cực kỳ chấn động, mà đối tượng kết hôn của anh lại càng khiến cho sự việc rầm rộ hơn. Hai gia đình danh gia vọng tộc, hai tập đoàn lớn mạnh tương đương nhau, một người là mẫu đàn ông vạn người mê, một người là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, không chấn động mới lạ.

Bởi vì danh tiếng của hai tập đoàn lớn như vậy cho nên số người tham gia buổi tiệc này cũng nhiều khủng khiếp, Vân San chọn một góc khuất ở xa khán đài, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đợi nghe nghệ sĩ dương cầm Yiruma đàn một lát rồi ra về.

Nhị thiếu gia Thiên Vỹ cũng bỏ qua địa vị của mình, ngồi xuống bên cạnh Vân San, nhẹ nhàng đưa cho cô một ly soda blue: "San San, lại gần mới thấy rõ chứ?"

"Không cần nhìn thấy, cái em muốn nghe chính là tiếng đàn"

"Được, anh ngồi cùng em". Thiên Vỹ cười cười: "Nhưng chỗ này nhiều muỗi quá".

"Nhị thiếu gia à, chỗ của anh là hàng ghế VIP trên kia kìa, mau lên đó, lẹ đi"

"Thôi, bị muỗi cắn cũng được".

Vân San hết nói nổi, buồn cười đến mức suýt phun cả nước trong miệng. Đúng lúc đó, MC trên sân khấu cũng nói vọng xuống: "Hôm nay là buổi lễ Party của Tập đoàn AON, nói là party vậy thôi, nhưng mục đích chính của nó là lễ chia tay cuộc đời độc thân cho Tổng giám đốc Vũ. Mọi người ai đã có gia đình rồi xếp ra một bên, chưa có gia đình xếp ra một bên. Chỉ có những người chưa kết hôn mới có thể cảm nhận sâu sắc được cảm xúc lúc này của tổng giám đốc Vũ".

Dưới khán đài, mọi người cười ầm lên.

"Hiện tại, anh Vũ đang tự liên hoan đời độc thân ở trên máy bay rồi, không thể về kịp, thế nên, tối nay mọi người của tập đoàn AON tổ chức giùm cho tổng giám đốc nhé"

Bên dưới gào lên: "Tổng giám đốc Vũ, chia tay đời độc thân vui vẻ"

"Sau đây là clip về anh Vũ và vợ chưa cưới của mình. Hai người là thanh mai trúc mã từ thủa nhỏ với nhau, lớn lên lại có thể cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, đẹp quá phải không mọi người? Xứng đôi như vậy mới giống truyện ngôn tình chứ nhỉ"

Lần này, bên dưới thôi không hò hét nữa mà chỉ huýt sáo, tới khi màn hình lớn trên khán đài chiếu một đoạn clip về Trịnh Hạo Vũ và Trần Đan Thanh khi còn nhỏ, mọi người mới lập tức im bặt.

Vân San nghe đến đây thì cảm giác không sao chịu được, nước mắt suýt không kìm được mà òa khóc nức nở. Đây chính là sự tra tấn tàn khốc nhất đối với một người mới chỉ biết yêu lần đầu như cô, đau đớn đến mức tim cứ thắt chặt lại trong lồng ngực.

"Vỹ, em đi rửa tay một chút". Vân San đặt ly soda xuống, muốn tìm một nơi yên tĩnh cho lòng bình tâm lại, thế nên mới nói với Thiên Vỹ như vậy.

"Ừ, anh đưa em đi"

"Không cần đâu, em tự đi được mà. Ngoan, ngồi đây chờ em chút"

Thiên Vỹ nghe cô nói như vậy, trong lòng cảm thấy "muốn nghe lời vô cùng", tự nhiên lại thấy sau lưng mình mọc thêm một cái đuôi, chỉ hận không thể sủa gâu gâu ngoan cho Vân San xem.

"Được, anh ngồi đây chờ em".

***

Sau khi rời khỏi đó rồi, Vân San đi bộ đến một hồ bơi cực kỳ vắng vẻ, ngồi xuống ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm an tĩnh.

Người ta nói: Khi một cô gái ngước nhìn bầu trời, cô ấy tuyệt nhiên không phải đang kiếm tìm thứ gì. Cô ấy chỉ đang thấy cô quạnh mà thôi.

Vân San cố gắng không khóc, nhưng dù có đè nén thế nào thì nước mắt vẫn cứ chảy xuôi xuống bên gò má, cả khoảng không gian bên cạnh cũng thê lương theo cô. Tình yêu, phảng phất như đứng bên hồ nước, ngắm nhìn nó bừng lên rực rỡ, đưa tay ra, chạm vào, té ra chỉ là ảo giác. Nhưng nó vẫn tiếp tục, tự sinh tự diệt, không ngưng nghỉ. Đăm đắm ngắm nhìn nỗi đau man mác và cố chấp của mặt nước, không tài nào giải thích nổi.

"Tơ tưởng mộng đẹp quá, giờ vỡ mộng rồi nên đau lòng à?".

Nghe tiếng người truyền đến sau lưng, Vân San vội vội vàng vàng đưa tay quệt đi nước mắt, đứng dậy quay người lại nhìn Vân Mộc Kiều.

Kể tự sau chuyện lần trước, cô còn chưa động chạm đến cô ta, bây giờ cô ta lại kiếm cớ gây sự với cô?

"Thế nào? Mới được đại gia bố thí cho bộ quần áo đắt tiền nhỉ? Nhưng mà, dù có đắp cả tấn hàng hiệu vào người cũng không che được cái kiểu nhà quê, bẩn thỉu của mình đâu".

"Ba em cũng sinh ra ở quê đấy"

Vân Mộc Kiều cứng họng, trợn tròn mắt: "Mày đừng tưởng có đại gia chống lưng mà to họng à?"

Thật ra, chuyện Hạo Vũ đã cứu Vân San, Ngô Dư Minh không có gan tiết lộ cho Vân Mộc Kiều, cho nên đến bây giờ cô ta vẫn chỉ biết rằng Vân San được đại gia nào đó bao nuôi, chứ không hề biết được người đó chính là Trịnh Hạo Vũ.

Vân San không muốn tranh cãi gì với Vân Mộc Kiều, cô thở dài ngao ngán một tiếng rồi định lách qua cô ta, bỏ đi chỗ khác. Không ngờ, vừa đi được vài bước đã bị Mộc Kiều thẳng tay đẩy xuống hồ bơi.

"Con chó chết, mày to mồm với ai hả? Cái thứ mạt hạng như mày, phải ném xuống nước để tẩy cho sạch, nhìn thấy mày bẩn mắt tao".

Vân San mặc dù sinh ra ở vùng quê nhưng cô lại không hề biết bơi, ngược lại, còn rất sợ nước. Hồ bơi này tuy không sâu lắm nhưng rất lạnh, khiến cô vừa rơi xuống đã bị chuột rút, không cách nào bò vào bờ được. Thêm nữa, lúc nãy cô đã chọn vị trí rất vắng, mọi người hiện tại đang tập trung hết ở phía khán đài tổ chức party, không có bất cứ người nào có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

Vân San cứ ngụp lặn như vậy, không biết đã uống bao nhiêu ngụm nước vào trong bụng, phổi cũng dần dần không còn không khí, cả người mềm nhũn vô lực, chuẩn bị rơi xuống đáy nước. Trong lúc hoảng loạn, cô cố nhìn Vân Mộc Kiều bằng ánh mắt tuyệt vọng, khi ấy, còn trông thấy cả mợ mình đứng cạnh cô ta. Hai mẹ Vân Mộc Kiều trơ mắt nhìn Vân San sắp đuối nước, trong lòng ngập tràn hả hê, sung sướng.

Kể từ lúc Đan Thanh hứa cho Vân Mộc Kiều leo lên được giường của Thiên Vỹ, cô ta đã tự ảo tưởng ra mình sắp làm bà chủ của AON rồi, thế nên, hôm nay tổng công ty có buổi tiệc lớn như vậy, Mộc Kiều mới đưa mẹ mình đi theo để cho bà ta thấy được quy mô của AON lớn thế nào, sau này cô ta sẽ giàu có thế nào... không ngờ lại gặp Vân San ở đây.

Vân San lạnh đến mức không thể chịu đựng được nữa, không thể hiểu nổi tại sao số phận cô lại cứ long đong lận đận thế này, mấy ngày nay đau lòng như muốn chết đi, bây giờ lại có người muốn cô chết thật... cảm xúc lúc này, thật sự không biết trình bày thế nào cho phải. Mấy lần suýt bị giết rồi, bây giờ đối mặt với cái chết cũng không sợ hãi và bất ngờ như lần đầu.

Thật sự, cô chỉ nhớ Trịnh Hạo Vũ thôi!!!

Đúng lúc Vân San buông xuôi hy vọng sống, cứ thả mình cho cơ thể tự chìm xuống hồ nước thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng "Ùm", có lẽ là một người vừa nhảy xuống nước.

Mắt của cô hiện tại bị nhòe nước, không thể nhận ra người đó là ai, đại não bị thiếu oxy nên ý thức cũng rất mơ hồ. Vài giây sau, người ấy lao tới phía Vân San, ôm lấy cánh tay cô rồi nhanh chóng đưa cô vào bờ.

Cảm giác này...quen thuộc quá!!!

Bình luận

Truyện đang đọc