VÕNG DU CHI HỌA THỦY TAM THIÊN

Trên tấm thảm đỏ tươi cực đại được tô điểm thêm những hoa văn màu đen phức tạp, đèn treo thủy tinh phát ra ánh sáng chói lóa, phác họa ra từng thứ lại từng thứ phồn hoa thơ mộng. Hai đầu của chiếc bàn đánh bạc hình thoi phân biệt ngồi hai người xa xa đối lập.

Nhân viên phát bài trẻ tuổi hiển nhiên không phải là người có ý trí kiên định, động tác phát bài mặc dù tiêu chuẩn thành thục, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát liền có thể thấy được cánh tay anh ta có hơi run rẩy, trên trán cũng được bao phủ bởi lớp mồ hôi tinh mịn.

Bên tay trái của anh ta là một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông, lông mày rậm, mái tóc được chải chuốt bóng mượt, tây trang gọn gàng, vừa nhìn có thể thấy là một thương nhân có giáo dưỡng. Mà bên tay phải của anh ta đang ngồi một người thanh niên trẻ tuổi, mặc trên người kiện áo khoác giản lược màu đen, làn da trắng bệch, khuôn mặt tinh tế, trông giống vị thiếu gia con nhà quý tộc.

Tổ hợp thương nhân cùng thiếu gia nhà quý tộc nghe qua thực có phong phạm của xã hội thượng lưu, điều làm cho người nhân viên phát bài lo lắng như vậy là vì phía sau lưng hai người họ đều đứng một hàng mười mấy hán tử cao to mặc tây trang đen, nó trực tiếp phản ánh ra thân phận thực sự của hai vị thương gia cùng thiếu gia quý tộc ngồi ở đây.

"Ninh thiếu, cậu không suy nghĩ thêm sao? Đề nghị của tôi đối với cậu mà nói cũng không thiệt thòi gì."

"Không tất yếu."

Người được gọi là Ninh Thiếu kia tất nhiên chính là Ninh Hàn mới vội vàng xuất ngoại, anh đặt ly rượu trong tay xuống, nói:

"Việc làm ăn của ông chủ Tiền đúng là lợi ích đầy đủ, nhưng tôi không làm chuyện làm ăn này đã lâu, e rằng phải làm ngài thất vọng rồi."

Người đàn ông trung niên tên gọi là Tiền Cửu, cùng ngành với Ninh Hàn. Một Hoa kiều ở nước ngoài cũng là đoàn thể phát triển không tồi, người đông, thực lực về kinh tế cũng tương đối mạnh. Thế lực của Tiền Cửu mặc dù không lâu đời bằng Ninh gia, nhưng tục ngữ nói lệnh vua thua lệ làng, Ninh Hàn cũng không thể khinh thường ông ta. Lần này Ninh Hàn tới gặp Tiền Cửu là bởi vì nơi cư trú của Ninh Giang chính là trong phạm vi thế lực của Tiền Cửu, đương gia đời trước của Ninh gia Ninh Giang cứ trú trong địa bàn của mình, Tiền Cửu không có khả năng không lưu ý. Cho nên cần phải triệt để tra rõ Ninh Giang đã bí mật cấu kết với những người nào, tìm Tiền Cửu không thể nghi ngờ chính là biện pháp nhanh nhất.

"Người khác nói tôi còn không tin, nhìn vào quyết định ngày hôm nay, Ninh thiếu cậu là thực sự muốn hướng về phía bạch đạo mà đi sao?"

Tiền Cửu mỉm cười nói:

"Chuyện làm ăn này tôi cũng không tới nỗi không phải Ninh thiếu liền không được, mấy ngày trước có người tìm tôi bàn bạc qua, chỉ cần tôi giúp đỡ, lô hàng này của tôi có thể thuận lợi xuất tới trong nước, đồng thời tìm mối tiêu thụ lâu dài. Nhưng tôi còn đang do dự một chút, cùng với hợp tác với người đó không bằng cùng hợp tác với Ninh thiếu. Tiền mỗ mặc dù nhiều năm không còn ở trong nước, nhưng tin tức về Ninh thiếu vẫn biết được ít nhiều, tôi không cho rằng bọn họ có tư cách đối đầu với cậu, nghĩ dùng một mối làm ăn kéo tôi xuống nước cũng quá không thông minh rồi."

"Không thông minh, nhưng cũng là một sự lựa chọn không phải sao." Ánh mắt Ninh Hàn lạnh lẽo quét một vòng toàn cục, bố trí nhân thủ cùng vị trí đứng thực làm người ta đáng suy ngẫm,

"Nếu không chuẩn bị của ông chủ Tiền ở đây cũng không hoàn mỹ tới vậy."

"Muốn giữ cậu lại, không chuẩn bị tốt một chút sao được chứ."

Tiền Cửu không hề có ý giấu giếm, chỉ là nhìn lướt qua nhân viên chia bài một cái nói:

"Có điều tôi cũng không muốn vừa tới liền xé rách da mặt với cậu. Tôi vẫn là câu nói đó, so với bọn họ, tôi càng nguyện ý hợp tác với Ninh thiếu cậu."

"Hợp tác có thể, chuyện làm ăn thì không cần bàn." Ninh Hàn nói:

"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng."

"Vậy chúng ta cược một ván thế nào? Nếu cậu thắng tôi sẽ để cậu rời đi an toàn, coi như cho Ninh thiếu một cái nợ nhân tình; thua, vậy chúng ta không thể không xé da mặt quyết đấu một trận rồi. Gần đây vừa đúng lúc tôi mới mua lô súng mới, có thể đem ra thử nghiệm một chút."

Một trong những tài nguyên chủ yếu của Tiền Cửu chính là vài cái sòng bạc ngầm, bản thân ông ta cũng khá thích bài bạc cá cược.

Khóe miệng Ninh Hàn nhếch lên, đôi mắt lạnh lẽo không có chút biểu cảm nào,

"Dùng tôi để thử súng cũng không phải chuyện tốt."

Ninh Hàn vốn không xuất hiện nhiều, thông tin người ngoài biết về anh rất ít, còn về năng lực đánh bạc tất nhiên biết lại càng ít.Cũng không biết Tiền Cửu có phải bắt nạt Ninh Hàn lạ nước lạ cái hay không, mới vừa bắt đầu đã muốn động thủ, dù sao ai cũng có thể nhìn ra ván bạc này cực kì bất lợi cho Ninh Hàn.

Tiền Cửu đã có sự chuẩn bị từ sớm, lại còn đang ở trong sòng bạc của mình, sử dụng dụng cụ đánh bạc của nhà mình, Ninh Hàn là kẻ ngoại lai, vừa bắt đầu đã không có lợi thế. Tiền Cửu cũng là một người khéo léo, mới bắt đầu còn vòng vo với Ninh Hàn nhiều như vậy, cũng thực là không muốn triệt để xé rách mặt với Ninh Hàn, dù gì danh tiếng hung tàn của Ninh Hàn vẫn còn đó, ông ta cũng không muốn chặt đứt mất đường lui của chính mình.

"Được hay không chỉ có thử mới biết được, có câu cầu phú quý trong nguy hiểm."

Ninh Hàn không nói thêm gì nhiều, dáng vẻ bình chân như vại, khuôn mặt bình tĩnh không có bất cứ sự sợ hãi hay lo lắng nào cho cục diện sinh tử trước mắt. Tiền Cửu nhìn vậy trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng, Cái người tên Ninh Hàn này ông nhìn không thấu, giống như một vũng nước đục, không đơn giản chỉ là mắt nhìn không thấy đáy, mà chính là độ sâu trong vòng 1m đã không nhìn rõ bên trong là gì.

Lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Tất cả mọi người nhịn không được nhìn qua, trong tình cảnh quan trọng như này, là điện thoại của tên nào không thức thời mà reo vang kiểu đó.

Ninh Hàn nhíu chặt lông mày, chủ nhân của cái điện thoại này chính là anh, đây là một cái điện thoại khác của anh đang được đặt trên người thuộc hạ phía sau, chuyên dùng để liên hệ với người phụ trách công việc trong nước. Điện thoại vang lên vào giờ khắc này, chỉ có thể là chuyện liên quan đến Tô Lê. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tô Lê đều được Ninh Hàn cho phép, bất kể là giờ khắc nào đều có thể gọi điện thoại tới hỏi.

Sau đó dưới bao anh nhìn qua, vị thuộc hạ nọ nhanh chóng móc điện thoại ra, không có lập tức ngắt cuộc gọi mà nhìn về phía Ninh Hàn bên kia, chỉ thấy anh không nhanh không chậm nói:

"Nhận."

Diện thoại của ai mà quan trọng đến thế? Tiền Cửu không khỏi nhíu mày, Ninh Hàn cậu ta biết hiện tại bản thân đang ở tình huống nào sao? Lấy ít địch nhiều, còn phải ứng phó với canh bạc mà cậu ta căn bản không có chút lợi thế nào, còn có thể nhàn nhã tiếp điện thoại?

Vài giây sau, thuộc hạ nọ ghé vào tai Ninh Hàn nói:

"Thiếu gia, Tô... thiếu gia hiện tại đang ở bên ngoài trạch viện, bên đó hỏi có thả cho cậu ấy tiến vào hay không."

Ninh Hàn liếc mắt nhìn bàn cược, tính toán một chút mức độ nguy hiểm của lần cược này. Suy nghĩ trong chốc lát mới nói:

"Tạm thời ngăn lại đã."

Thuộc hạ đem nguyên văn lời nói truyền đạt lại cho đầu dây bên kia, sau đó lập tức cúp máy, lại đứng về vị trí phía sau Ninh Hàn. Tiền Cửu nhìn mà mù mịt khó hiểu, nhưng trong lòng lại càng không dám coi thường Ninh Hàn, tư thái ung dung này không phải ai cũng có được.

Ninh Hàn lại chẳng thèm quan tâm chút tâm tư suy nghĩ nho nhỏ lúc này của Tiền Cửu, việc của Ninh Giang đã vượt qua giới hạn cuối cùng của anh. Bị uy hiếp cùng với uy hiếp, anh chưa bao giờ thích vị trí đầu tiên.

"Ông chủ Tiền,"

Ánh mắt liếc ngang, Ninh Hàn nhìn về phía Tiền Cửu, ngón tay thon dài đẩy nhẹ những con chíp trên mặt bàn, khóe miêng cười mà lại không giống đang cười,

"Có thể bắt đầu rồi."

Cũng ở thời khắc đó, nơi thành phô b cách xa vạn dặm.

Tô Lê treo mình trên cánh cửa sắt nhướn người cố gắng nhìn vào bên trong khu Trạch viện rộng lớn, chờ đợi thật lâu cái người tiến vào thông báo kia mới quay trở ra. Lại vẫn như cũ lắc đầu, Tô Lê vò đầu bứt tóc, thực sự không nghĩ ra được cách nào khác. Nhưng mà nhìn mấy vị vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa này, tất cả đều cao hơn Tô Lê cả mấy cái đầu, đánh không lại nha!

Cứng rắn xông vào khẳng định là không có khả năng, vậy đành dùng trí thôi?

Đôi con ngươi của Tô Lê xoay tròn tính kế, giả vờ chạy bộ một vòng quanh trạch viện do thám tình hình. Sau đó cậu chàng đưa ra được một cái kết luận, tường vây cao như vậy căn bản không có cách nào trèo qua! thầy giáo thể dục của cậu nhóc đi dời nhà ma từ thời tiểu học rồi. Cho nên vẫn nên dùng phương pháp nguyên thủy nhất là được.

Tô Lê lại một lần nữa đứng trước cánh cửa lớn của trạch viện, khí tụ đan điền, hai tay làm tư thế hình chiếc loa hướng vào trong Trạch viện hét lớn:

"Ông chủ Ninh, anh có ở đây không? "

Mấy vị vệ sĩ đứng canh cửa bị âm lượng hùng hậu trung khí mười phần của cậu dọa sợ, một trong những vị ở đó lập tức trừng mắt qua, hung dữ nói:

"Thiếu gia nhà tôi không có ở đây!"

"Anh hung dữ cái lông á!"

Tô Lê trừng ngược trở lại, nỗ lực trợn to đôi mắt của mình, tập trung năng lượng chuẩn bị bắn. Bị một thằng nhóc con trừng mắt, canh cửa quân cảm thấy cái bản mặt già của mình mất sạch sẽ. Cứ như vậy rời đi liền thực giống với nhận thua, mình có thể xông qua tẩn cho nhóc đó một trận chăng, A Nhàn cái tên to xác ngu ngốc kia đã từng phân phó, vị này không thể động nha, này kêu ông đây phải làm như thế nào chứ.

Đừng suy nghĩ nữa, cái chuyện động não này không thích hợp với mi. Tô Lê dùng hành động thực tiễn giải quyết vấn đề khó khăn của chính mình, bỗng ôm bụng cười to,

"Lông hung dữ? lông ngực? lông ngực mi? ai yoh mẹ ơi buồn cười chết mất, muahhhaaaaaa lông ngực mi rụng rồi....."

Đừng có tự ý thêm hai từ ở phía sau có được không?! lông ngực rụng là cái gì chứ?! lông nhà mi một năm lẽ nào không rụng lấy một hai cọng sao?!

Canh cửa quân bị cười cho mặt mũi hồng thấu, nhất thời xấu hổ tới khó có thể gánh vác, lại nhìn cái người kia, cười tới sắp treo thẳng lên cánh cửa rồi.

"Cười cái lông! thiếu gia nhà tôi không có ở đây, cậu có thể biến!"

Nghe vậy, Tô Lê đang bám người trên cửa lập tức như con mèo nhỏ xù lông trừng qua, nhe răng nhếch miệng, hai cái răng nanh hổ nhỏ xinh đều lộ cả ra ngoài. Thủ vệ lập tức lại tới một câu "nhìn cái lông", triệt để tạo thành mối liên hệ chặt chẽ với cái lông này kia.

"Đợi đến khi ta đây cưa đổ được ông chủ Ninh, người đầu tiên đuổi việc chính là mi! đuổi việc mi!" Tô Lê nhảy tưng tưng gào thét.

Sắc mặt canh cửa quân nhất thời một trận cổ quái, ngay cả một câu phản bác cũng không kịp nói ra khỏi miệng. Thằng nhóc này vừa nói cái gì? cậu ta vừa nói cái gì? đem thiếu gia nhà họ theo đuổi tới tay?!!!!!

Lúc này một thân ảnh không chút động tĩnh xuất hiện trước mắt anh ta, khụ một tiếng.

"A Nhàn anh dọa chết tôi rồi!"

Tô Lê nhanh chóng túm lấy cánh tay của A Nhàn,

" Đến đến đến, mau đến đây, anh mau thả cho tôi tiến vào đi, La đại nhân nói tôi chỉ cần có thể vào cửa coi như đã thắng một nửa rồi! anh cũng hi vọng tôi có thể thắng lợi có đúng không?"

A Nhàn bị cậu nhóc túm lấy như vậy, thầm nghĩ đây thế nhưng là người thiếu gia nhìn trúng, liền một trận mất tự nhiên, nhanh chóng giãy thoát, lắc đầu nói:

"Không được đâu, hiện tại vẫn không được. Nhưng chú Bách kêu tôi chuyển lời cho cậu, chú ấy muốn tìm một người cùng đánh cờ với mình, ngày mai cậu có thể tới."

Mới đầu nghe thấy câu không được, cái miệng Tô Lê lập tức xẹp xuống, vừa nghe tới đoạn sau lại nhanh chóng cười tươi vui vẻ. Biểu tình biến hóa so với thời tiết còn nhanh hơn. Tô Lê nghĩ tới ông chú kính ngưỡng như thần nọ, nhất thời an tâm hơn nhiều, cực kì thành thục vỗ vãi A Nhàn nói,

"Vậy ngày mai gặp lại!"

Tô Lê nhảy nhót rời đi, vừa đi được mấy bước còn không quên xoay đầu lại làm cái mặt quỷ với canh cửa quân, dùng biểu cảm đó đặt mốc cho sự chiến thắng của bản thân mình. Vị thủ vệ kia tức giận mà không có chỗ phát tiết, kiềm chế để bản thân không xông lên giáo huấn cái thằng nhóc nghịch ngợm đó một trận. Sau đó chỉ thấy A Nhàn đi tới trước mặt anh ta, nghiêm túc nói:

"A Trung, anh có biết mình vừa làm ra một chuyện vô cùng không tốt không, anh có biết người vừa nãy là ai không?"

"Ai?"

"Trước khi thiếu gia trở lại, cậu ấy không là ai cả. Đợi thiếu gia an toàn trở lại....."

A Nhàn nói tới đây cố ý dừng một lúc, sâu xa khó lường giữ lại nửa câu phía sau. A Trung gấp muốn chết, mi cái đồ không có mắt này, bình thường sao không thấy mi thích gài bẫy rập trong lời nói như vậy, có gì thì mau nói đi!

"Đợi thiếu gia trở lại rồi, cậu ấy chính là thiếu phu nhân của mi. "

A Nhàn nói lời thấm thía vỗ vai A Trung,

"Anh biết nên làm gì rồi chứ."

A Trung ngẩn người, ngẩn một hồi lâu. Cậu ta mới nói cái gì? Cậu vừa nói cái gì?!

Thiếu! phu! nhân!

Cái tên nhóc lông cánh còn chưa mọc đủ dài kia á?!

Nhìn bộ dáng A Trung bị dọa tới cứng đơ người ở đó, A Nhàn thỏa mãn gật gật đầu xoay người đi vào trong căn trạch viện, học bộ dáng của chú Bách, dùng lời nói vừa rồi chú Bách nói với mình lặp lại một lần với người khác cảm giác này thực quá tuyệt vời. Về sau cũng có thể đi theo con đường Gia cát khổng minh gì đó rồi.

Không nên cho rằng tôi không biết các người sau lưng gọi tôi là Tên to xác ngu ngốc, đây tuyệt đối là sự đố kị ghen ghét khi anh đây có thể theo bên người thiếu gia lâu như thế.

Người dịch: Hana_Nguyen

Bình luận

Truyện đang đọc