VONG TIỆN BẠC THUYỀN KHÁCH


Nguỵ Vô Tiện xách theo thanh kiếm gãy trở về Tĩnh Thất, đang tự hỏi có nên thương lượng với Lam Hi Thần, trước khi đi mượn một thanh kiếm từ kho vũ khí của Lam gia hay không.

Nguỵ Vô Tiện vốn chẳng có thứ gì, ngày ấy hắn tự mình xuống núi tìm được thanh kiếm hàng chợ này mang về, lúc trở về đúng lúc gặp Lam Vong Cơ ở cửa sơn môn.

Lam Vong Cơ hình như đã đứng ở đó một hồi lâu, biểu tình lạnh lùng, có vẻ như không vui.

Nếu không phải thật sự cần một thanh kiếm, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ không mạo hiểm xuống núi.

Hắn biết một mình xuống núi không chỉ nguy hiểm, mà còn có thể mang đến phiền phức cho Lam gia, hết đường chối cãi, hắn nắm tay áo Lam Vong Cơ xin lỗi, Lam Vong Cơ mím môi không nói gì, từ đó về sau, Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn không xuống núi nữa.

Hắn và Giang Trừng chưa mua thứ gì cả, có một ngày trở về Tĩnh Thất thì thấy trên giường để mấy bộ đồ mới xếp gọn, quần áo này không chỉ hắn có, mà Giang Trừng cũng có, nghĩ chắc là Lam gia sai người đi mua.

Nguỵ Vô Tiện cũng không biết người phụ trách mua của Lam gia là vị sư huynh nào, vì thế nói vài câu với Lam Vong Cơ, nhờ chuyển lời cảm tạ, Lam Vong Cơ chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Nguỵ Vô Tiện thu dọn hành lý xong, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, môn sinh Lam gia mang bữa tối đến cho hắn, Nguỵ Vô Tiện gật đầu cảm tạ.

Cửa Tĩnh Thất nhẹ nhàng khép lại, khung cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, Nguỵ Vô Tiện cất gọn túi càn khôn, đặt mông ngồi xuống giường, nhìn mấy món ăn xanh xanh trắng trắng toả khói nhè nhẹ, nhịn không được sờ xuống hai bên mép giường gỗ, giống như đang tạm biệt bạn già.

Đây là đêm cuối cùng hắn ở Tĩnh Thất.

Hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu như vậy, vẫn luôn ở tại gian phòng này.

Từ sau khi Liên Hoa Ổ bị diệt, những đớn đau phẫn nộ, trằn trọc bất an, mong manh khó chịu đựng đó, cho đến nay những ngày bình tâm phần nào không biết đã tu luyện được từ đâu đều là trải qua trong gian phòng này.


Lúc trước hắn đến đây cầu học, không quá chán ghét nơi này nhưng cũng không vui thích, một lòng chỉ mong đến khi có thể trở về Liên Hoa Ổ.

Đợi hắn và Giang Trừng giành lại Liên Hoa Ổ...!Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, vỗ hai ba cái vào cạnh giường rồi đứng dậy đi ăn cơm.

Nguỵ Vô Tiện gắp mấy lá cải cho vào miệng, nhai hơi chậm, tiếng nhai nuốt có chút quá mức rõ ràng ở bên tai hắn, đối với hắn mà nói, đợi hắn và Giang Trừng giành lại Liên Hoa Ổ, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ muốn quay về nhìn lại gian phòng này.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ăn không vô nữa.

Hắn cúi đầu nhìn cái chén trong tay, cảm thấy miệng đắng nghét, mặc cho hắn sẵn lòng đổ thừa nguyên nhân này là do món ăn của Lam gia.

Hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Từ khi hắn và Giang Trừng được cứu khỏi chiếc thuyền nhỏ, vẫn luôn là Lam Vong Cơ chăm sóc hắn.

Nghĩ đến Lam gia vốn đang ở trong thời điểm khó khăn, tất nhiên không đủ người, kết quả còn thêm hai người Giang Trừng và hắn đặt chân đến đây, chẳng trách ngay từ đầu Lam Vong Cơ tự mình đến chăm sóc hắn, nào pha trà nào nấu thuốc.

Mấy ngày đầu hắn vừa đến nơi này, mỗi ngày mở mắt ra chính là Lam Vong Cơ, như số phận đã định, cứ thế tạo thành cho hắn một thói quen nào đó.

Lam Vong Cơ tới đây nhiều lần, gian phòng này không biết làm thế nào mà giống như nhiễm hơi thở của y ở khắp nơi, khiến cho Nguỵ Vô Tiện dù thức hay ngủ, cũng đều bị bao quanh trong đó.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trong lòng không yên, ngày mai hắn phải đi, thế mà hôm nay Lam Vong Cơ lại không tới Tĩnh Thất, làm cho trái tim hắn ngứa ngáy một trận.

Nguỵ Vô Tiện buông chén cơm đứng dậy, nhịn không được đi ra cửa, nhưng hắn không biết Lam Vong Cơ ở phòng nào, càng không biết đi đâu để tìm Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện đứng ở cửa, nghe mấy tiếng dế kêu ở xa xa, quay đầu nhìn thấy thanh kiếm gãy dựng ở cạnh giường kia, cầm lấy đi ra ngoài.


Hắn đi về hướng Lan Thất, Lan Thất hiện giờ biến thành phòng nghị sự của Lam gia, nhiều lần hắn tìm thấy Lam Hi Thần ở đây.

Hắn nói là muốn đi tìm Lam Hi Thần, thực ra trong lòng âm thầm hy vọng Lam Vong Cơ cũng ở đó, nếu không hắn định cũng sẽ bóng gió xa xôi sẵn tiện hỏi thăm Lam Hi Thần, xem Lam Vong Cơ ở đâu.

Kết quả hắn còn chưa đi đến Lan Thất, chợt bị gọi lại.

"Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giọng nói này, gần như không tự chủ được mà gương mặt liền tươi cười, quay đầu lại, thấy hai môn sinh Lam gia mới vừa đi sượt qua vai hắn đang hành lễ với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hơi gật gật đầu với bọn họ, sắc mặt bình thản nói, "Đã chuẩn bị tốt?"
Hai môn sinh đó gật đầu nói, "Chuẩn bị tốt rồi, Nhị công tử".

Lam Vong Cơ gật đầu, tạm biệt hai môn sinh đó, đi về hướng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói với y, "Lam Trạm...!không ngờ ngươi còn có phong thái lãnh đạo khá tốt nha!
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu nói với hắn, "Đừng hồ ngôn loạn ngữ".

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, tiếng cười bị tiếng gió đêm thầm lặng thổi qua hành lang cuốn đi, chỉ nghe hắn lại nói, "Ngươi xem ngươi kìa, người khác nói đùa với ngươi, thì ngươi phải đùa lại mới đúng chứ, ngươi trái một câu nhàm chán, phải một câu hồ ngôn loạn ngữ, cho dù thế nào cũng không tiếp chuyện.

Ngươi như vậy, người khác làm sao có thể tán gẫu với ngươi đây!"
Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, khẽ thở dài nhếch khoé miệng lên.


Nguỵ Vô Tiện thấy vậy tiếng cười nhỏ dần, nghẹn trong cổ họng, Lam Vong Cơ lại ngẩng đầu, đáy mắt như ánh trăng vằng vặc trong mặt hồ bị gợn sóng nhiễu loạn, và rồi lướt qua một tia dịu dàng không dễ phát hiện trong ánh mắt.

"Ơ..." Nguỵ Vô Tiện sững sờ trong giây lát, "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ lại đi tới trước vài bước, đứng gần hắn hơn một chút, cánh tay đang để sau lưng vòng ra phía trước, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu trắng bạc, đưa cho Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vui mừng quá đỗi, vứt ngay thanh kiếm gãy trong tay sang một bên, đưa tay ra nhận lấy, rút kiếm ra thì thấy, đó là một thanh linh kiếm được chế tác tinh xảo.

Nguỵ Vô Tiện rút kiếm ra khỏi vỏ, múa một đường, kiếm này không nhẹ như Tuỳ Tiện, nhưng lại thuận tay một cách bất ngờ.

Thu kiếm vào vỏ, Nguỵ Vô Tiện yêu thích không rời tay, cứ sờ sờ chuôi kiếm, vừa định nói lời cảm tạ với Lam Vong Cơ, lật qua thân kiếm thì thấy, trên vỏ kiếm khắc một chữ "Trạm" nho nhỏ, hơi toả sáng dưới ánh trăng.

Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu nói, "Lam Trạm...!đây là kiếm ngươi dùng để luyện kiếm?"
"Ừm" Lam Vong Cơ rũ mắt xuống gật gật đầu, lại nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn còn dùng đầu ngón tay vuốt ve chữ "Trạm" kia, Lam Vong Cơ khẽ cắn môi dưới một cách nhẹ nhàng đến mức khó nhận ra, lát sau, chậm rãi mở miệng nói tiếp, "...!Phụ thân khắc".

Nguỵ Vô Tiện cầm kiếm siết chặt hơn một chút, vừa ngước mắt lên nhìn thấy Lam Vong Cơ lại rũ mắt xuống lần nữa, trong lòng đột nhiên rung động.

Từ trước đến nay Lam Vong Cơ không nói nhiều lắm, hai bọn hắn ở cạnh nhau đều là hắn chịu trách nhiệm nói, Lam Vong Cơ chỉ việc nghe.

Bản thân hắn không giữ được gì trong bụng, chuyện nhỏ nhặt trong nhà gì cũng thích kể cho Lam Vong Cơ, ngay cả mấy sư đệ yêu thầm cô nương nhà nào cũng đều có thể bị hắn lôi ra kể.

Nhưng Lam Vong Cơ chủ động nói cho hắn nghe chút điều gì, thì đây có lẽ là lần đầu tiên.

Nguỵ Vô Tiện có chút kích động nở nụ cười tươi rói, làm như cố gắng đơn phương nào đó của mình rốt cuộc đã được đền đáp, chỉ dám nâng niu trong tay sợ rớt mất, vì thế hắn gần như rất cẩn thận nói, "Lam Trạm...!cảm ơn ngươi nha".

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, bọn hắn bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy Lam Vong Cơ giống như có chuyện gì muốn nói, nhưng lần tiếp theo Lam Vong Cơ khẽ mở miệng, cuối cùng chỉ nói một câu, "Không cần".

Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn thanh kiếm trong tay, hơi bối rối, nói, "Lam Trạm...!nhưng ngươi đưa cho ta thanh kiếm ngươi dùng trước đây, vậy không phải ngươi sẽ không có kiếm sao? Thứ như kiếm, nếu không thuận tay sẽ rất phiền phức, hay là ngươi giữ lại đi, ta không sao, ta có thể tiếp tục đi tìm".


Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói với hắn, "Ngươi cần".

Nguỵ Vô Tiện bật cười một chút, nói, "Nhưng ngươi cũng cần mà".

Lam Vong Cơ kiên trì nói, "Ta có đàn, có thể phòng thân".

Thấy bộ dạng kiên quyết này của y, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, lại cười nói, "Lam Trạm, cái người này nha..."
"...!kêu ta nói gì với ngươi đây".

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu ôm lấy thanh kiếm kia, bầu không khí giữa hai người bọn hắn trầm lắng lại, nhưng ai cũng đều không muốn bước đi trước, Nguỵ Vô Tiện cắn cắn môi dưới của mình một lúc, rồi hắn hạ quyết tâm nói, "Lam Trạm, ta...."
Nhưng mở miệng xong hắn lại không biết nói gì.

"Lam Trạm...!Cám ơn ngươi, đã cứu chúng ta".

Nguỵ Vô Tiện khô khan nói, nói ra câu này, trong lòng tự đạp cho mình một cái, hắn thầm nghĩ, Nguỵ Vô Tiện, không phải ngươi rất biết cách nói chuyện sao, làm thế nào mà lúc này lại chẳng nói được gì?
Ngày mai hắn phải đi, mà trận đại chiến sắp tới, là thời kỳ binh hoang mã loạn, lần tiếp theo có thể gặp Lam Vong Cơ còn không biết là khi nào.

Người không biết trời cao đất dày như hắn, cũng biết trận này rất nguy hiểm, giờ phút này điều khiến cho trong lòng hắn bồn chồn dữ dội nhất, chính là, hắn sợ mình sẽ không còn được gặp lại Lam Vong Cơ.

Nếu nói như vậy ---
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hiểu rõ.

Sự lo lắng khiến hắn cứ đi ba bước ngoái đầu nhìn lại một lần đó, làn sương mù bao phủ ở đầu trái tim hắn đó, đều bắt nguồn từ lý do này --- hắn sợ chính mình sẽ không còn được gặp lại Lam Vong Cơ.

Thời niên thiếu tuổi trẻ, tiếc rằng gió xuân lạnh buốt.

Hắn không muốn từ biệt mãi mãi, không muốn con đường này đi rồi sẽ không quay về..


Bình luận

Truyện đang đọc