[VONG TIỆN] HÀ GIẢI VI ƯU?

74.

Lam Hi Thần cũng tiến đến, kéo Kim Quang Dao từ mặt đất đứng lên, nói:

"Tam đệ, sao thế?"

Y vừa quay đầu cũng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, trên mặt liền lộ ra vẻ ngạc nhiên:

"Tại sao Mạc công tử lại ở chỗ này...?"

Kim Quang Dao đáp:

"Đệ không sao, Nhị ca đừng lo."

Hắn phủi phủi tay áo trắng noãn của chính mình, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, vẫn là một biểu tình không chê vào đâu được, bảy phần ngoài ý muốn, ba phần không dám tin, giống như đúng là trong lúc vô tình giúp môn sinh kia thu dọn mảnh vỡ mà nhìn thấy người vậy, nói:

"Huyền Vũ, nghe Nhị ca nói ngươi đang ở Lam gia, ta đang định chút nữa sẽ đi tìm ngươi, sao ngươi lại trốn ở chỗ này?"

Đã lâu lắm rồi Ngụy Vô Tiện chưa từng trải qua biến cố thế này, có chút hoảng hốt mà nhớ lại thời khắc năm xưa một mình đối mặt với sự chất vấn của tiên môn bách gia, một cỗ tâm tình không thể kiềm chế nổi mà bùng phát trong cơ thể hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, hiện giờ mình càng không giống chính mình, hoặc nói đúng hơn, là càng trở nên giống mình của kiếp trước. Khoảng trống mơ hồ trong đại não rất nhanh bình tĩnh lại, khóe môi Ngụy Vô Tiện giật giật, đang muốn mở miệng trả lời thì một bóng dáng màu trắng ngay lập tức đứng chắn trước mặt hắn. Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, phát hiện ra rằng, mặc kệ là Kim Quang Dao hay Lam Hi Thần, ai hắn cũng không nhìn thấy nữa. Lam Vong Cơ che chở phía trước hắn, không nói một lời, nhưng bóng lưng lại vô cùng vững chãi kiên định.

Kim Quang Dao nói:

"Vong Cơ, đệ đây là? Đệ biết Huyền Vũ ở trong này sao?"

Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, trong lòng quả quyết: tương kế tựu kế. Hắn không biết nặng nhẹ mà túm lấy tay áo của Lam Vong Cơ, nắm đến mức trên đấy xuất hiện vài nếp nhăn, cùng lúc đó càng thu người lại phía sau lưng y, giấu không cho Kim Quang Dao thấy mặt mình, thanh âm yếu ớt nói:

"Hàm Quang Quân cứu ta!"

Kim Quang Dao: "..."

Phát sinh chuyện bất ngờ như vậy, ngay cả Lam Vong Cơ cũng cứng đờ cả người.

Không hiểu tại sao Kim Quang Dao dù ở Ôn gia trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn vẫn lạnh nhạt mà lúc này thanh âm cũng đã có chút khác thường, nói:

"Huyền Vũ, ngươi đây là vẫn còn giận chúng ta sao?"

Một chữ "chúng" này, vừa nói rõ rằng chính mình cũng oan ức, đồng thời đem quan hệ của hai người phủi đến sạch sẽ. Ngụy Vô Tiện đúng là thực sự khâm phục mồm mép khéo léo của Kim Quang Dao, hận không thể ngay tại chỗ khen ngợi một trận. Nhưng mà nghĩ lại, nói nhiều sai nhiều, vậy nên hắn kiên quyết ngậm miệng, càng trốn sâu sau lưng Lam Vong Cơ hơn nữa. Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói:

"Huyền Vũ..."

Tuy rằng biết là Kim Quang Dao không gọi mình, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy da gà da vịt toàn thân nổi hết cả lên. Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Lam Vong Cơ, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết sắc mặt của y lúc này không thể nào mà tốt được. Kim Quang Dao tiến lên một chút, nhưng Lam Vong Cơ nửa bước cũng không cho phép, giơ một tay ra che chắn Ngụy Vô Tiện. Kim Quang Dao chỉ có thể ngừng lại, nói:

"Gần đây ta vội vàng xử lý chuyện trên Loạn Táng Cương, không rảnh đến tìm ngươi, ngươi cũng đừng giận. Như thế này cũng tốt, ngày mai ngươi trở về cùng ta đi."

Ngụy Vô Tiện phía sau Lam Vong Cơ trong nháy mắt liền rùng mình một cái, thầm nghĩ: Loạn Táng Cương? Loạn Táng Cương lại có chuyện gì đây?!

Trọng điểm của Lam Vong Cơ đương nhiên là đặt vào chỗ khác. Vừa nghe thấy Kim Quang Dao muốn dẫn Ngụy Vô Tiện đi thì liền lên tiếng, thanh âm cũng lạnh đi vài phần:

"Kim tông chủ."

Kim Quang Dao nói:

"Sao vậy Vong Cơ?"

Lam Hi Thần nói:

"A Dao, quan hệ của hai người họ rất tốt, đệ làm như vậy dọa đến cậu ấy rồi."

Kim Quang Dao cười khổ nói:

"Chuyện này..."

Hắn nhìn nhìn Lam Vong Cơ:

"Các ngươi..."

Bả vai Lam Vong Cơ khẽ chấn động, giống như chuẩn bị trả lời. Nhưng không để y kịp lên tiếng, Ngụy Vô Tiện đã giành trước một bước, từ sau lưng Lam Vong Cơ nhảy ra, tay vẫn túm chặt tay áo Lam Vong Cơ, lớn tiếng nói:

"Ta đã quyết định cả đời này phải ở cùng Hàm Quang Quân, sẽ không theo ngươi về đâu, ngươi chết tâm đi!"

Câu nói đã đến bên miệng của Lam Vong Cơ lúc này không còn đất dụng võ, liền đổi thành một chữ "Ừ" vô cùng kiên định.

Kim Quang Dao: "..."

Vừa rồi hành vi của Ngụy Vô Tiện cũng không dọa đến hắn, câu nói thản nhiên của Lam Hi Thần cũng khiến hắn hơi hơi nghi ngờ, nhưng nhìn đến hành động bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt của Lam Vong Cơ đúng là khiến hắn lắp bắp kinh hãi. Hắn liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, thấy trên mặt đối phương vẫn là một vẻ bất đắc dĩ, liền lấy lại bình tĩnh rồi mới nói:

"Huyền Vũ, nếu trong lòng ngươi còn tức giận, sau khi trở về ta bắt bọn họ xin lỗi ngươi là được, việc gì phải lôi Vong Cơ liên lụy vào chuyện này? Lúc này là thời điểm đặc biệt, ngươi không theo ta về sợ sẽ khiến người khác hoài nghi đấy."

Lam Vong Cơ nhíu mày nói:

"Thời điểm đặc biệt? Ý Kim tông chủ là gì?"

Kim Quang Dao thở dài nói:

"Đây cũng là mục đích chính của ta."

Hắn nhìn về phía Lam Hi Thần, nói tiếp:

"Vốn dĩ là định lúc sau sẽ nói kỹ hơn với Nhị ca cùng Lam tiên sinh."

Lam Vong Cơ lạnh giọng nói:

"Đã là chuyện quan trọng, vì sao khi nãy không nói?"

Kim Quang Dao kinh ngạc nói:

"Trước đó ta đã báo cho Nhị ca biết chuyện này. Vong Cơ... đệ không biết sao?"

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói mười phần cứng nhắc, nói:

"Ta đã đến, Kim tông chủ có thể nói được rồi."

Mọi người nhìn lại, người tới đúng là Lam Khải Nhân.

Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn, đây là muốn làm gì đây? Chơi mạt chược một bàn bốn người, gọi thêm một người đến thay chân à. Hay là dọn sẵn một cái hố rồi chỉ đợi ta nhảy vào thôi?

Lam Khải Nhân đột nhiên tiến đến, vậy mà Kim Quang Dao lại không hề cảm thấy kinh ngạc, không biết là phản ứng nhanh hay sớm có chuẩn bị, hành lễ với Lam Khải Nhân rồi cung kính nói:

"Lam tiên sinh."

"Ừm."

Lam Khải Nhân gật đầu, đưa mắt đảo qua ba người còn lại đang đứng trong sảnh, lúc nhìn Ngụy Vô Tiện còn đặc biệt lâu hơn một chút, xem ra có vẻ không được hài lòng với dáng vẻ của hắn lắm. Ông nói với Kim Quang Dao:

"Kim tông chủ, có chuyện gì vậy?"

Kim Quang Dao nói:

"Lam tiên sinh có biết, mấy ngày nay Loạn Táng Cương liên tiếp xảy ra hiện tượng lạ?"

Lam Khải Nhân nghiêm nghị nói:

"Loạn Táng Cương là do hai nhà Kim Giang nghiêm phòng tử thủ. Cô Tô Lam thị ta làm sao biết rõ được như các ngươi?"

Kim Quang Dao vội nói:

"Tiên sinh nói chí phải."

Hắn vẫn cúi đầu, giống như có chút e sợ uy nghiêm của Lam Khải Nhân. Lam Hi Thần thấy thế liền chủ động nói:

"Thúc phụ, để con nói đi."

Lam Khải Nhân gật gật đầu. Lam Hi Thần bắt đầu nói:

"Trước đó vài ngày, Vân Mộng Giang thị truyền tin đến báo, Trần Tình vô cớ biến mất. Không lâu sau đó, Lan Lăng Kim thị nghe thấy tiếng sáo Trần Tình vang lên từ một ngọn núi hoang ở phía nam Cô Tô. Lúc ấy, Vong Cơ cùng Mạc công tử đang cùng nhau săn đêm ở đó."

Nghe y nói vậy, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà mở to hai mắt.

"..."

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, trong lúc đối phó với hóa thân của Ứng Long, hắn đúng là đã rút Trần Tình ra thổi vài tiếng! Nhưng mà khi ấy không có người ngoài ở đó, hắn cũng không để ý lắm đến chuyện này. Âm thanh của quỷ sáo Trần Tình, người ngoài có nghe thấy cũng không thể nghe ra có gì khác biệt với tiếng sáo bình thường. Nhưng chỉ cần là người có chút tu vi, lập tức sẽ nghe ra sự khác biệt. Như vậy, những điều nghi vấn mà mấy ngày nay luôn quấn lấy đầu óc hắn cuối cùng cũng có lời giải thích hợp lý. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hóa ra đúng là khi đó đã để lộ ra phong thanh?! Chuyện này đúng là... khó mà phòng bị!

Dưới tay áo rộng thùng thình, Lam Vong Cơ vô thanh vô tức mà siết chặt tay hắn. Lam Khải Nhân liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, đầu mày nhíu chặt, nhưng cũng không lập tức bày tỏ thái độ mà tiếp tục hỏi:

"Hai nơi cách nhau khá xa, Kim tông chủ thì ở Kim Lân đài, làm sao mà biết được chuyện này chính xác hay không?"

Kim Quang Dao nói:

"A Dao lúc trước có nghe Lam tông chủ nói qua, phía nam Cô Tô cằn cỗi hoang vu, ít người qua lại, cho nên đã thử dựng một đài quan sát ở nơi đó. Môn sinh tuần tra trên đài quan sát báo lại, mấy ngày trước trên ngọn núi hoang gần đó có chuyện bất thường, đến khi bọn họ tới xem xét thì liền nghe thấy tiếng sáo."

Kim Quang Dao cười khổ, nói:

"Vốn dĩ là nên sớm báo lại chuyện này. Nhưng mà..." Hắn không nói hết, mà lại ngẩng đầu liếc Ngụy Vô Tiện một cái: "Thế nhưng Trần Tình lại biến mất đúng hôm ấy, môn sinh của Kim Lân đài Mạc Huyền Vũ cũng mất tích theo, giống như bốc hơi giữa thế gian, không để lại chút dấu vết nào. Lam tông chủ lại nói hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với Vong Cơ... Vốn là cũng không thấy có gì khác thường, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại liền thấy có gì đó không đúng."

Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chết đã nhiều năm, nhưng mặc kệ là vấn linh hay chiêu hồn đều không có kết quả, khiến thế gia đều không thể ngừng đề phòng. Người này vô cùng am hiểu quỷ đạo, trốn thoát được sự truy xét của mọi người, chưa biết chừng một ngày nào đó có thể đoạt xá mà sống lại...

Lam Khải Nhân trầm mặc một lát, nói:

"Không có bằng chứng thì cũng chỉ là nói miệng, có chứng cớ gì không?"

Kim Quang Dao nói:

"Cũng không có chứng cớ gì, chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng dù sao cũng là liên lụy đến người trong tộc ta, thật sự là..."

Không khí rơi vào một mảnh im lặng, cái nhìn của Lam Khải Nhân không ngoài dự đoán mà bắn thẳng về phía Ngụy Vô Tiện, sau đó liền dính chặt trên người hắn, giống như muốn dùng ánh mắt mà đâm thủng hắn vậy.

Ngụy Vô Tiện hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, hay cho một Kim tông chủ luôn bao che khuyết điểm, có việc khó nói. Rõ ràng là nửa câu đề cập đến trọng điểm cũng không có, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều chỉ thẳng vào hắn! Còn nói không có chứng cớ, Lam Hi Thần chẳng phải là nhân chứng tốt nhất sao?

Lam Khải Nhân lạnh lùng nói:

"Vong Cơ, nếu như hai đứa đã đi cùng nhau, Kim tông chủ nghe thấy tiếng sáo, vậy con có nghe thấy không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Vẫn là tình cảnh như vậy, vẫn là vấn đề như thế. Toàn thân Lam Vong Cơ khẽ chấn động, khóe miệng cũng có chút run rẩy, hai cánh môi mỏng cực kỳ khó khăn mà tách ra, từ cổ họng phát ra một thanh âm. Y nói:

"Cũng..."

Nói thì chậm, nhưng ngăn thì nhanh, Ngụy Vô Tiện liền buông tay Lam Vong Cơ ra, bước lên vài bước che trước người y, nhướng mi nói:

"Kim tông chủ, làm gì mà phải quanh co lòng vòng như vậy. Ngươi nói nhiều như thế, chẳng qua là muốn chứng tỏ ta đây bị Ngụy Vô Tiện đoạt xá thôi không phải sao? Vậy thì, đến đến đến, có cái thuật pháp gì có thể kiểm tra xem người có bị đoạt xá hay không thì mau lấy hết ra thử một lần đi. Nếu Kim tông chủ lo lắng thì tự mình ra tay là được phải không?"

Kim Quang Dao lắc đầu:

"Huyền Vũ, không phải là ta muốn nghi ngờ ngươi. Chỉ là, ngươi nói xem, ta làm sao mà yên tâm được?"

Hắn đưa mắt nhìn vào trước ngực Ngụy Vô Tiện, nói:

"Trong ngực áo ngươi, đang cất thứ gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, theo bản năng đưa tay sờ soạng ngực áo chính mình. Tay vừa sờ đến, liền đụng ngay phải một thứ gì đó cứng rắn. Hắn trước kia chưa từng có thói quen đem sáo giấu trong ngực, lúc nãy vội vàng rời khỏi Tĩnh thất, trong lúc ẩn nấp lại lăn lộn vài vòng. Cho nên chính hắn cũng không chú ý đến, cây sáo đem lớp quần áo mỏng manh trên người hắn chống lên một chút, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng của một cây sáo.

Trong ánh mắt chăm chú gần như muốn giết người đến nơi của Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện với tay vào ngực, lấy ra một cây sáo toàn thân đen nhánh. Cây sáo lẳng lặng mà nằm trong lòng bàn tay hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc