[VONG TIỆN] IDOL TIỆN KỲ ẢO CHI LỮ


Thỏ ngọc rớt xuống phía tây.

Mặt trời vàng mọc lên ở phía đông.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa kính pha lê trong suốt mà tràn vào nhà.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở mắt.

Kỳ quái.

Linh khí thế giới này loãng như vậy, nhưng tốc độ tu hành của hắn cũng không chậm hơn lúc trước.

Vì sao?
Qua một đêm, Ngụy Vô Tiện phát hiện hắn hấp thụ không ít linh khí.

Hiệu suất cũng không thấp, không khỏi kinh ngạc.
Mà việc làm cho hắn còn khiếp sợ hơn chính là, Ngụy Vô Tiện mơ hồ cảm thấy nơi này...!Thiên Đạo phá lệ rất là khoan dung.

Phía trên Kim Đan cảnh hình như cũng không áp chế tu sĩ có bước đột phá, thăng cấp...

Đây nghĩa là gì? Nghĩa là chỉ cần hắn chăm chỉ ngày ngày tu luyện, hắn hoàn toàn có thể đột phá Kim Đan Cảnh, bước lên một tầng cao mới mà thưởng thức mỹ vị cảnh đẹp...!Thậm chí là...!phi thăng thành tiên!
Ngụy Vô Tiện xoa xoa hai chân đã cứng đờ sau một đêm, đứng dậy.

Trong lòng không khỏi dâng lên ý tưởng vô cùng hào hùng.
Đây gọi là: Phúc hề họa chỗ y, họa hề phúc chỗ phục!*
(*: ý là trong cái rủi có cái may, trong cái may có cái rủi)
Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, muốn hắn đi bán nghệ, nhảy mấy khúc cũng chưa chắc là...!chưa chắc là nuốt không trôi đi!
Tâm tình rất tốt, nhưng như vậy càng làm cho hắn thêm vướng bận về Loạn Táng Cương.

Hôm qua hắn biết mất đột ngột như vậy, chắc chắn là dọa A Uyển sợ đến phát khóc.

May mà lúc đó Lam Trạm còn chưa đi.

Hắn chắc chắn sẽ bế A Uyển đem trở lại trên núi.

Bọn Ôn Tình chắc cũng không khỏi một phen vội vã.

Còn có Ôn Ninh.

Không có hắn ở đó áp chế, cũng không biết Ôn Ninh sẽ lại mất khống chế hay không...
"Ký chủ, tin tốt! Có vị đại gia hứng thú muốn mua Âm Hổ Phù của ngài.

Vị nọ nguyện lấy hai mươi năm bảo hộ cho một mạch Ôn Tình đổi lấy Âm Hổ Phù." Hệ Thống thấy Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh từ trong nhập định thì mừng rỡ nhảy nhót, bay qua bay lại nhanh tới mức mắt thường khó theo được.
"Hai mươi năm?" Ngụy Vô Tiện nhăn mày.

Phản ứng đầu tiện là người này có đáng tin không? Rốt cuộc, một cái Âm Hổ Phù đối với cường giả chân chính thì không tính là gì.

Không đáng để cho họ lãng phí hai mươi năm thời gian.

Nhưng đối với kẻ yếu thì giao dịch này hoàn toàn vô nghĩa.

"Tu vi người nọ thế nào? Lan Lăng Kim Thị dã tâm bừng bừng.


Kim Quang Thiện mơ ước Âm Hổ Phù của ta đã lâu.

Một mạch mấy cái gia tộc lớn bé kia cũng không dễ đối phó.

Bọn Ôn Tình là dòng phụ của Kỳ Sơn Ôn Thị, chưa từng làm chuyện xấu, mà chỉ vì họ mang họ Ôn mà bị Bách Gia cừu thị.

Hơn nữa, oán khí ở Loạn Táng Cương ngút tời trời.

Cũng cần có người trấn áp.

Còn có Ôn Ninh...!Tóm lại, tu vi không cao, không thể thương lượng!"
"Ngài yên tâm! Vị kia chính là ký chủ của Hệ Thống Xuyên Nhanh.

Chỉ bằng tu vi của y có thể dễ dàng thu phục bất kỳ danh gia tu sĩ nào của tiểu hành tinh Di Lăng.

Không, ngay cả nếu tất cả tu sĩ của Di Lăng Giới hợp lại mà đánh y, thì họ cũng cơ bản là không có phần thắng!"
"Vậy tại sao hắn muốn giao dịch với ta?
"Hiện tại vị kia muốn chọn một cái tiểu thế giới để đi nghỉ dưỡng.

Tiểu hành tinh Di Lăng phong cảnh đẹp, núi non, nước biếc.

Còn có thể thuận tiện kiếm thêm món lời, cớ sao không làm? Mấy vấn đề mà ngài băn khoăn đó, đối với y hoàn toàn không khó khăn.


Hơn nữa, thiên tư của Ôn Tình thật sự khó lường.

Cái đám ở Di Lăng đó thật là không có mắt nhìn hàng! Vị kia lại có hứng thú muốn thu đồ đệ!"
Nói rồi, Hệ Thống trực tiếp hóa thành một tờ khế ước kim quang, công bằng để cho toàn Hệ Thống giám sát.

Ngụy Vô Tiện kiểm tra các điều khoản của khế ước, cảm thấy rất là hợp lý, liền một bút ký xuống đại danh của mình.
Ký xong, Ngụy Vô Tiện cảm giác một sự trói buộc mãnh liệt giữa hai bên từ khế ước, lúc này mới yên tâm.

Hắn viết một phong thư, cẩn thận giảng giải cho chính mình một cái công đạo, rồi lại thêm một lọn tóc từ chỗ tóc bị hắn cắt hôm qua vào chung thư để làm tin.

Cuối cùng đem Âm Hổ Phù đặt lên trên thư và tờ khế ước.

Tận mắt thấy khế ước tan biến vào trong thinh không, Ngụy Vô Tiện thở nhẹ.

Tất cả những gì có thể làm, hắn đều đã làm hết.

Kế tiếp, chỉ có thể phó mặc cho tạo hóa..


Bình luận

Truyện đang đọc