[VONG TIỆN] KHÔNG LỐI THOÁT


10.

Ngụy Vô Tiện đang cho thỏ ăn.

Cái rổ nhỏ trong tầm tay đựng đầy những lá cải đã được Lam Vong Cơ nhặt sẵn, Ngụy Vô Tiện học theo bộ dạng mấy ngày trước lúc y cầm tay hắn chỉ dạy, vươn tay về phía con thỏ.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi thỏ con đang ngoan ngoãn gặm lá cải.

Trên thân của Ngụy Vô Tiện là một bộ bạch y không quá vừa vặn.

Ống tay áo dài được thêu lên những đường nét vân văn tinh tế, giống như màu lam thanh nhã nơi vị chủ nhân vốn có của bộ quần áo này.

Đây là quần áo của Lam Vong Cơ.

Hắn mặc quần áo của Lam Vong Cơ, bởi vì khi làm như vậy thì một cỗ đàn hương thanh lãnh liền bao bọc lấy hắn, có hơi thở của Lam Vong Cơ ở trên người, những con thỏ kia sẽ không sợ hắn nữa.

Đút cho thỏ ăn, Ngụy Vô Tiện ngồi bệt ở trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.

Một, hai, ba, bốn, năm........mãi cho đến một trăm.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhìn về phía con đường duy nhất dẫn lên núi kia.

Nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy bóng người nào, hắn lại cúi đầu một lần nữa, bắt đầu đếm thêm một lần.


Sau khi đếm hết một trăm một lần nữa, ngẩng đầu, vẫn không nhìn thấy thân ảnh kia, liền cúi đầu, lặp lại.

Hắn một lần rồi lại một lần mà lặp đi lặp lại.

Lần tiếp theo.

Ngụy Vô Tiện tự nhủ với bản thân, lần một trăm tiếp theo, có lẽ sẽ nhìn thấy Lam Trạm.

Không sai, hôm qua là chín mươi hai, ngày hôm trước là hai mươi bảy, tám mươi hai, mười sáu, năm mươi lăm......!
Lần một trăm tiếp theo, y sẽ trở về thôi.

........!
Lam Vong Cơ đem Tị Trần thu vào trong vỏ kiếm.

Dặn dò vài câu với thôn dân đang cảm tạ mình, y liền đi về địa điểm trừ túy tiếp theo.

.....Đối với một địa phương nhỏ như nơi này, hình như tà linh quấy phá vẫn rất ít.

Nhưng mà kể từ ba năm trước, khi mà Bãi Tha Ma mất đi chủ nhân, hung thi và oán linh vẫn chưa từng được áp chế, những việc này xảy ra nhiều hơn gấp bội, mà nơi này lại thuộc địa giới của Di Lăng nên cũng chả phải chuyện gì quá kỳ lạ.

Lam Vong Cơ nhìn sắc trời, lại trầm mặc nghĩ đến những ủy thác cùng tin tức hôm nay nhận được.


Uỷ thác của hôm nay có chút nhiều, phải nhanh một chút.

Đặt cầm lên tay, khẽ gảy ra một khúc phá chướng âm, những tà linh bên cạnh liền tán thành mây khói.

Không dừng lại bao lâu, Lam Vong Cơ liền chạy đến địa điểm tiếp theo.

Phải nhanh hơn một chút.

Y nghĩ, nhanh hơn nữa, phải trở về sớm hơn một chút.

Ngụy Anh còn đang đợi ta.

Ngày hôm qua là chập tối, hôm trước là hoàng hôn, buổi trưa, gần sáng sớm.

Ngày đó trở về quá muộn, đã quá giờ ước hẹn.

Ngụy Anh không thể tự chăm sóc cho bản thân, ta phải trở về nhanh hơn một chút.

.......!
Nhưng mà hôm nay, khi Lam Vong Cơ quay về núi, chỉ thấy hai con thỏ nhỏ cùng với một cái giỏ bị đánh đổ rớt hết cải thảo ra ngoài.

Không có tiếng người, càng không có người ra đón y về.

- ---Không thấy Ngụy Vô Tiện.

[TBC]
_____________________________
Và, đã hơn 10 chương truyện của bộ này rồi nhỉ, mình mong mỗi ai đọc truyện có thể để thêm một comment để cảm ơn chị Mai Hạ Nhất Toạ Thành U nhaaaa:3
(Khích lệ một xíu, nếu nhiều comment cảm ơn thì chắc chắn tuần sau mình sẽ đăng liền 3 chương của bộ này, chương 12 có H đó hehe, và ngược lại, nếu quá ít comment cảm ơn thì còn lâu và xa mới có chương mới nhé:.


Bình luận

Truyện đang đọc