VONG TÌNH THỦY – PHIÊN NGOẠI TAM THÊ TỨ THIẾP

Edit: Tĩnh Nguyệt

Beta: Tiểu Anh

Toàn thân Tần lão gia run lên tựa như hoàng diệp vừa mới rời cành, rơi xuống đất, “Lầm.... Hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn bắt chước hắn đùa...... Đùa một chút thôi......” Oan uổng a, rõ ràng  A Kiệt  gọi hắn là ‘Ngô huynh’ trước mà,  ngày ấy lời hắn nói chính là hai vị không thể gây thương tổn đến  ‘ Ngô ái ’ (tình cảm giữa hai bên) , nào có nói qua tên hắn là Ngô Ngải a!

“Vậy một thân công lực kia của hắn phải giải thích như thế nào?” A Kiệt hỏi.

Kỳ Nhi cười lạnh nói, “Ngươi  đã quên rằng người của Xích Luyện Môn có thể tự do khống chế chân khí trong cơ thể à.”

Người tập võ thường thường cùng với nội lực của mình dung hòa thành nhất thế, bất luận như thế nào cũng không giấu được, nhưng mà Xích Luyện Môn thì lại không giống như thế. Đối với người bình thường thì chân khí lưu chuyển đều khắp nơi trong cơ thể, lực lượng tối đại mà họ có thể phóng xuất trong nháy mắt cũng chỉ là mười phần công lực. Tuy nhiên, Xích Luyện Môn thì sở tập một loại nội gia công phu thượng thừa, có thể cho phép bọn họ đem khí lực toàn thân giấu ở một nơi, nếu tích lũy dần dần thì có thể xuất đòn có hiệu lực mạnh hơn gấp mấy lần công lực của chính bản thân họ . Từ khi còn là thiếu niên, Ngụy Vô Song đã thành thạo việc điều khiển chân khí, tựa như nó đang nằm trong lòng bàn tay mình vậy, hắn muốn giấu chân khí mình ở chỗ nào, thì giấu ở chỗ đấy, với hắn, chuyện này vốn dĩ dễ như trở bàn tay.

“Quả thật là đã quên.” Quần Ngạo hừ cười.

Duy Nhất vuốt vuốt đầu, chỉ cảm thấy ân ẩn đau, “Chuyện này phải giải quyết ra sao đây?”

“Ta nghe nói......” Kỳ Nhi sắc mặt âm u, mở miệng nói, “Ta nghe nói, nếu đập được một cái lỗ nhỏ ở trên đầu bất kỳ người nào, sau đó dùng thiết xử (chày sắt) đâm vào, quậy qua quậy lại, quậy cho đến khi những thứ bên trong đã thành tương rồi thì ngừng lại, tiếp đến nấu ngân thủy cho sôi thật sôi vào rồi đổ vào cái lỗ đó, đợi cho đến khi nó đông lại thì đập nát cái ‘xác’ bên ngoài ra, chúng ta sẽ có được một cái tượng giống y như hắn từ đầu đến chân. Không bằng bây giờ chúng ta thử cách này xem sao, ý các ngươi như thế nào?”

Sáu người đồng loạt gật đầu, “Cách này rất hay a.”

“Vậy thì ai muốn động đao trước?”

“Ta động trước.” Kiếm trong tay Vân Phi vừa may còn chưa có vào bao. Nguyên lai khi đó hắn quả thật  cố ý giả ngây giả dại gọi song thân của y là ‘ đa nương ’, càng tức giận hơn là hắn dám âm thầm cấu kết cùng Hải Phượng Hoàng lấy Bạch Vân Thành ra để làm điều kiện mua bán, hắn tưởng rằng y không biết hay sao, vốn y chẳng muốn so đo với một kẻ đầu óc không tỉnh táo làm gì, mà hiện giờ Tần lão gia có vẻ đã thanh tỉnh thật sự, vậy thì không thể không tính món nợ này với hắn được.

“Để ta!” Duy Nhất đẩy Vân Phi ra để có đường cho mình đi lên. Chuyện của ngươi thì tính gì, ta bị hắn lừa một bên vừa xin lỗi, một bên lại dùng hạt thông đánh cho đầu sưng mấy cục, mà ta còn ngây ngốc xót cho hắn, bảo không có việc gì, cứ đánh đi, ta chịu được, món nợ này chắc hơn hẳn món nợ của Tam chủ tử ngươi đi?

Tiểu Lâm nhảy tới đứng chắn trước mặt hai người,  y hoàn toàn không còn bộ dáng nhu thuận ôn hòa ngày thường nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận, 【 Nếu đã khôi phục  trí nhớ, vì sao vẫn gạt ta,  uổng công cho ta ngày đêm lo lắng, hốt hoảng không thôi, ngay cả khi nằm mơ cũng muốn biết cách luyện chế giải dược của Vong Tâm Đan! 】

“Tiểu Lâm, ngươi từ từ một chút, đừng gây thêm nhiễu loạn.” A Kiệt gạt Tiểu Lâm qua một bên, hầm hổ bước lên. Món nợ của bọn họ chả thấm vào đâu, tính ra y mới là kẻ xui xẻo nhất. Việc đầu tiên mà Tần lão gia làm sau khi khôi phục lại trí nhớ là  chèo kéo y làm vài chuyện ‘ quen thuộc ’, trong dục dũng, giữa bụi hoa...... Coi y như ngốc tử mà trêu đùa còn sợ chưa đủ, sau đó lại còn làm ra một tên Ngô Ngải khiến y phiền nhiễu nữa......

Đúng vậy, dám dựng nên một tên Ngô Ngải, “Chơi trò người hai mặt vui lắm phải không?” Quần Ngạo đứng ở trước người A Kiệt, thủ chưởng vi đao (tay dựng thẳng làm đao). Nhìn thấy bọn họ một lần nữa quỳ gối trước mị lực của Tần lão gia ngươi, trò này đùa rất vui phải không, xem bọn họ giống như ngốc tử bâng khuâng, phiền não giữa ‘Tần Chính’ và ‘Ngô Ngải’ thú vị lắm sao? Đúng rồi, còn có cái lần ở nhiệt trì kia nữa, hắn dám  nói với y những lời dâm ngôn uế ngữ, cùng với cái trò ‘Ngũ huyệt điểm pháp’ khó lường kia, không biết  lúc ấy trong đầu Tần lão gia chế nhạo y không biết lượng sức mình như thế nào, ắt hẳn lần ấy là trò hề lớn nhất mà cả đời Tần lão gia mới được thưởng thức đi

Nhị chủ tử hiện giờ hoàn toàn quên mất, chuyện ở nhiệt trì kia ngọn nguồn đều từ  y mà ra, nhất quyết đem hết mọi thứ đổ lên đầu Tần lão gia, mắt thấy chưởng đao chuẩn bị chém vào người Tần Chính, Sĩ Thần lại dùng kiếm ngăn tay của Quần Ngạo lại.

“Các ngươi có ai thê thảm bằng ta?” Bảo kiếm dạo một vòng ở trên cổ tay của Sĩ Thần, kiếm vừa mới rời vỏ, y đã nắm chặt  trong tay. Dạo này trên dưới Tần Phủ đều có chuyện để nói, hễ ăn cơm xong không có việc gì làm là cả bọn tôi tớ lại lôi việc Tứ chủ tử bị lão gia đánh cho mông nở hoa như thế nào ra tám, cả thành Tô Châu ngay lúc thưởng trà cũng mang việc phụ nhân ngày ấy bị treo ở cửa Đông thành, trên người mang theo bài tử “Bối phu thâu nhân” đến tột cùng là thê tử nhà ai không biết giữ trinh tiết, thậm chí đã có người nhận ra bộ dáng của ‘nàng’ cùng với Tứ chủ tử có chỗ giống nhau. Mối thù bất cộng đái thiên này, có giết chết tên này cũng không đủ để hả giận! Bây giờ chỉ khai một cái động trên đầu,  thì chẳng phải tiện nghi cho hắn quá rồi!

“Nghe nói hình phạt lăng trì rất thú vị nha, đao phủ muốn giết một người phải chém đúng ba nghìn ba trăm năm mươi bảy đao, mỗi nhát chỉ cắt một miếng thịt to nhỏ cỡ bằng cái móng tay, đao vừa thấy huyết là thịt phải rơi. Không biết thức thứ chín của Việt Vương Kiếm mà ta vừa mới luyện có thể làm được như thế hay không, ta đang muốn thử cắt toàn thân hắn, chắc phải hạ đao xuống gấp đôi số lần mà đao phủ dùng, cỡ sáu ngàn sáu trăm mười bốn đao?”

“Nếu muốn chém toàn thân thì phải cần sáu ngàn bảy trăm mười bốn đao.” Vân Phi sửa lại. Phép tính đơn giản như thế mà còn làm sai, khó trách Tần tứ chủ tử thường xuyên tính lộn các trướng mục (hóa đơn).

“Còn chưa tới phiên các ngươi.” Đại chủ tử cuối cùng cũng ra mặt. Đao đầu tiên này, đương nhiên là phải do y hạ, thiếu chút nữa y đã bị Tần lão gia ‘lạc đăng lạc đăng ’ nhai tươi nuốt gọn rồi. Sau cùng, hắn còn dám chơi trò ‘ biến thân’ , nhìn y biến thành con chuột nhắt, vừa mới nghe thấy hắn đã sợ đến nỗi bỏ chạy mất mật, Tần lão gia trong lòng nhất định là vui sướng vô cùng đi. A, chết, nhớ tới bộ dáng mất mặt của mình, Ngụy Kỳ Nhi y cũng chẳng muốn sống nữa, bất quá, trước tiên phải giết chết tên này đi đã rồi tính gì thì tính. “Khai động.”

“Lăng trì.” Sĩ Thần kiên quyết.

Lại nhìn sang Tần lão gia, hắn đã sớm ngã ra đất, nhìn thấy thất vị phu nhân từng người từng người bước lên thì hắn từng bước từng bước lùi lại phía sau, “Nghe ta...... nghe ta giải thích đã......” Tần lão gia kinh hách quá độ đến nỗi cắn phải đầu lưỡi, nói cũng không thành câu, cả người run rẩy,  mắt trợn trắng cả lên, bộ dáng giống y hệt như bị bệnh động kinh vậy.

“Đừng cãi nhau nữa, tất cả cùng tiến lên!” Nhị chủ tử kêu lên.

Giờ phút này, ở Nam Lương, tại Trấn Bắc vương phủ, Trấn Bắc vương gia đang cùng Vương Phi tương lai của y đang ngồi quanh bàn nhàn nhã đàm đạo.

“Thứ gì đây, là ngươi làm nó à?” Đàm nhìn chung đôn phẩm ở trước mặt, không dám múc ăn.

Tiêu Băng Chí trả lời, “Hà diệp duẩn tiêm anh đào thang, lúc trước ta cũng làm cho lão..... ” Nói đến đây hắn nhanh ngậm miệng lại, ở trước mặt người này, không thể nhắc tới lão gia, “Nói tóm lại, đây là thứ có thể ăn được đó, ngươi mau nếm thử đi! Ta nấu vài nồi mới chưng ra được một chén có hương vị ngon nhất này.”

“Vậy thì anh đào nó nằm ở đâu?” Đàm thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, chỉ đành phải cầm lấy thìa cố múc ăn.

“Anh đào hả?” Nhìn thấy lòng ngực trắng tựa tuyết của y mở rộng ra trước mắt, Tiêu Băng Chí nuốt nuốt nước miếng, cười đến mức vô lại, “Ngươi coi, đều đã bị ngươi ăn hết rồi, ta cũng muốn nếm thử một chút a, phải làm như thế nào bây giờ?”

Loảng xoảng một tiếng, chung đôn phẩm đổ nhào xuống đất, Vương gia đã đã bị Vương Phi tương lai của y đè xuống nền thảm mềm mại.

“Đừng có trảo mặt ta nha, bằng không đến lúc hôn lễ bị người ta thấy thì tề quân ngươi mất mặt ráng chịu à.”

“Ngươi...... Ngươi muốn chết......”

“Ngươi ăn anh đào của ta, thì cũng phải cho ta xơ múi chút gì đó chứ......”

Cùng lúc đó, ở Tô Châu, ngay tại Tần Phủ, Tần lão gia đang cùng thất vị phu nhân của hắn...

“Đừng, đừng đánh nữa! Ta thật sự không có ăn chén Hà diệp duẩn tiêm anh đào thang nào hết a  a ———!”

“Dong thiên thước đích!” Sí diễm chưởng đệ thập thức, nhìn tên biết nghĩa. (nghĩa là đốt cháy cả trời)

“Liễu nhứ phiêu ảnh!” Thức cuối cùng của Phiêu ảnh kiếm, chiêu thức tựa như tên, triền quấn quanh thân, kẻ địch khó bề trốn thoát.

“Tiên si lục hợp!” Đây là chiêu thức do Vân Phi tự nghĩ ra, đem Lưu Vân Kiếm kết hợp với Cửu Tiết Tiên.

“Việt Vương Kiếm thức thứ chín!” Chiêu đòn tàn bạo nhất trong Việt Vương Kiếm.

“Xem Phi phiến ngân châm của ta đây, Thiên Nữ Tán Hoa!” Đừng vội xem thường phiến tử nho nhỏ này, ám khí bên trong nó đã sớm được đề danh bảng thượng rồi.

【 Thập Hương Nhuyễn Cân Tán! 】

“Toái tâm chưởng ——!”

Bút mua bán trước kia mà Tần lão gia đòi làm, tựa hồ lão thiên gia đã nghe được rồi. Bảy thế dày vò, không cần đợi đến lúc Tần lão gia xuống địa ngục, đã có người kính biếu trước rồi.

“Tiểu Bính Tử, đây là là cách mà nhà ngươi báo đáp lão gia ta sao ———! A ———!”

“Hình như chết rồi.”

“Chắc là giả dạng đó?”

“Ta cũng đoán vậy, đợi ta dò hơi thở của hắn xem sao. Ân, đã chết.”

Trong thiên hạ, người bị Tần phủ thất vị chủ tử liên thủ đánh mà vẫn còn sống, chưa được sinh ra.

“Tiếp theo nên làm như thế nào?” Vân Phi hỏi.

“Lột da?” Sĩ Thần đề nghị.

“Rút gân?” Duy Nhất nói.

“Đừng nên lãng phí mấy thứ còn lại, thịt người trộn với rau thơm ăn rất ngon nha.” A Kiệt nói.

【 Nghe ghê quá 】 Tiểu Lâm vẻ mặt chán ghét.

“Hay là làm bánh sủi cảo nhân thịt người cũng được đấy.” Duy Nhất phe phẩy quạt cười nói.

“Chân giò hầm củ sen đi.” Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy rất đói bụng.

“Đừng cãi nhau nữa, hắn lớn như vậy chia ra mỗi người một khối, ai cũng có phần.” Quần Ngạo khuyên nhủ.

“Ta đang suy nghĩ không biết trên mộ bia của hắn nên ‘khắc’ chữ gì đây.” Vân Phi lại nói.

Nghe vậy, tử thi run rẩy  một chút. Không cần suy nghĩ, liền viết ‘ Người này chết vì một chén Hà diệp duẩn tiêm anh đào thang ’ đi.

“A, hình như hắn còn chưa chết hẳn nha.” Duy Nhất đá đá tử thi.

“Vậy thì tiếp tục chém!” Sĩ Thần lại giơ  kiếm lên.

【 Nhưng mà...... 】

“Hắn là ô quy (rùa đen) vương bát đản ngàn năm, không dễ dàng chết như vậy đâu.” Kỳ Nhi hừ lạnh.

Đột nhiên tử thi nhảy lên bổ nhào về phía Đại chủ tử, “Còn tiếp tục đánh nữa thì có người sẽ chết thiệt đó ——!”

Nguy hiểm thật, cũng may chỉ là một bát Hà diệp duẩn tiêm anh đào thang thôi mà giờ vì nó, có người muốn chạy cũng không được.-:- Toàn Văn Hoàn-:-

______________________

Bình luận

Truyện đang đọc