VỤ ÁN CHIA TAY CỦA MỘT TÊN LƯỜI KHÔNG MUỐN LÀM VIỆC NHÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 16:

Edit: Rin

Beta: Manh Manh

------------------------------------------------------------------------

Cửa phòng bếp cuối cùng cũng mở ra, Ngụy Hằng đặt đĩa hoa quả xuống đi vào phụ giúp bưng thức ăn. Hạ Thường An đem đồ ăn đặt lên bàn xong xuôi thì nhìn lướt qua đống vỏ nho ở trên bàn trà trong phòng khách.

Ngụy Hằng để cho Hạ Thường An ngồi xuống bàn ăn xong, hắn cũng cầm lấy đũa rồi bắt đầu ăn. Bình thường hắn ở bên ngoài ăn uống tiệc tùng, khách sạn cao cấp cũng đã từng đến ăn, nhưng cố tình lại chỉ thích mùi vị của món ăn mà Hạ Thường An nấu. Hạ Thường An khẩu vị thanh đạm, nấu ăn đa số nêm ít muối ít dầu, nhưng ăn vẫn mĩ vị vô cùng, rau dưa ngon miệng, thịt nạc thăn trơn mềm, ngay cả cơm Ngụy Hằng ăn cũng cảm thấy ngon hơn so với bên ngoài.

Tối nay Hạ Thường An chỉ ăn một cái bánh, nhìn Ngụy Hằng dường như sắp no rồi nên cậu cùng hắn ăn vài miếng.

Nếu ấn theo sức ăn bình thường của Ngụy Hằng, lượng thức ăn Hạ Thường An làm là vừa khéo, nhưng Ngụy Hằng ban nãy vừa mới ăn hơn nửa đĩa trái cây, đã lửng bụng, cho nên cuối cùng cũng không ăn hết được lượng thức ăn trên bàn.

Ngụy Hằng đau lòng nhìn Hạ Thường An đem thức ăn còn thừa lại đổ vào thùng rác: "Đúng là không nên ăn nho trước, thức ăn hôm nay cũng không nhiều, nếu như bình thường thì anh đã ăn hết được rồi." Truyện thuộc nhóm Ý Vị Nhân Sinh.

"Tật xấu này của anh cũng không phải là ngày một ngày hai." Hạ Thường An một bên cột chặt túi rác lại, "Nếu cảm thấy lãng phí thật, thì anh đừng ăn linh tinh trước khi ăn cơm chứ."

"Vốn dĩ là anh không muốn ăn " Ngụy Hằng định phụ Hạ Thường An một tay, "Nhưng em đặt nó trước mặt anh như thế, làm cho anh cứ bất tri bất giác mà đưa nó vào miệng."

"Anh còn trách em?" Hạ Thường An tránh khỏi hắn, cầm chén đĩa bỏ vào bên trong máy rửa bát, "Không lấy cho anh ăn thì anh cũng tự mình đi tìm thôi, mỗi lần như vậy đều bới loạn cả tủ lạnh với tủ bát."

"Có à? Không phải chứ..." Ngụy Hằng cảm thấy trí nhớ của mình hôm nay không được tốt lắm, "Vậy anh sau này không bao giờ ăn cái gì trước khi ăn cơm nữa, em cũng đừng chiều anh, nếu thấy anh lục tủ lạnh, nhớ trực tiếp mắng anh luôn."

Hạ Thường An liếc nhìn hắn một cái, cầm lấy khăn lau định đi vào phòng khách dọn dẹp vỏ nho trên bàn.

"Để anh." Ngụy Hằng cầm khăn lau rồi tiện tay kéo thùng rác ở bên cạnh tới, "Anh ăn thì để anh dọn, em cứ ngồi đó đi."

Ngụy Hằng kéo vỏ nho một đường vào thùng rác, sau đó tùy tiện lau lau vài cái lên bàn, khi đứng dậy định đem khăn bỏ lại vào nhà bếp thì bị Hạ Thường An kéo trở lại, "Anh dọn dẹp vậy là xong à?"

Ngụy Hằng hồn nhiên gật gật đầu.

"Đây, " Hạ Thường An dùng ngón tay khoanh một vòng tròn ở trên bàn, "Một mảng lớn như vậy vẫn còn dính dính đây. Anh đem khăn lau lại đi, lau cho kĩ vào, lau xong thì giặt lại khăn với thuốc tẩy rồi đem treo lên cho khô."

Ngụy Hằng thở dài, nhận mệnh nặng nề ngồi xổm xuống, "Sao mà phiền phức như vậy chứ..."

"Đúng, chính là phiền phức như vậy." Hạ Thường An nói, "Vậy nên nếu ngay từ đầu anh ăn xong rồi bỏ luôn vào thùng rác thì đâu có nhiều chuyện phiền toái như vậy chứ."

Ngụy Hằng nghe xong hiếm thấy lại kiểm điểm bản thân: "Đúng là nếp sống của anh quá kém. Thật ra, lúc mà em không ở đây, việc gì anh cũng không làm, chỉ biết bày chứ không biết dọn. Đều là em chiều thành thói!"

"Cho nên trách em à?" Hạ Thường An cảm thấy không thể nói lý với người này, "Anh sinh ra đã sống theo kiểu thiếu gia rồi, chính anh lại còn chẳng nghĩ đến việc thay đổi, giờ lại trách người ở bên cạnh đã thu dọn dùm anh à?"

"Phải trách em." Ngụy Hằng lau sạch bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Thường An, "Ai bảo em tỉ mỉ như vậy chứ, việc gì cũng thay anh chuẩn bị kĩ càng, cái gì cũng lén lút làm giúp anh, làm xong cũng không nói với anh một tiếng. Giống như lúc nãy anh bỏ thừa đồ ăn, em phải mắng anh, nếu như anh còn không thay đổi thì em cứ đánh anh, bỏ đói anh, đừng nấu cho anh luôn cũng được. Hoặc nếu như anh ăn xong mà không dọn dẹp, em cứ tùy tiện mà quất anh đi, cứ vài lần như vậy anh chắc chắn sẽ thay đổi được."

"Em cũng chẳng dám đánh anh." Hạ Thường An lẩm bẩm một câu. Truyện thuộc nhóm Ý Vị Nhân Sinh.

"Sao lại không dám?" Ngụy Hằng hỏi, "Hai người ở bên cạnh nhau vốn là rèn luyện lẫn nhau, cùng nhau tốt lên. Anh có nhiều chỗ không tốt như vậy thì em phải sớm nói ra, buộc anh thay đổi, nếu như anh thật sự yêu em thì anh nhất định sẽ bỏ được những tật xấu đó. Nhưng mà em lại không chỉ ra, trái lại còn dung túng cho tật xấu của anh để anh ra nông nỗi như bây giờ, rồi em lại nói không thích anh nữa. Anh khổ quá mà..."

Hạ Thường An cảm thấy được người này quả thực đang cãi chày cãi cối, đổi trắng thay đen: "Em còn chưa nói mình oan ức đây, anh dựa vào đâu mà khóc lóc kể lể hả??"

"Anh đúng thực là bị oan mà." Ngụy Hằng làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Chính là em biến anh thành bộ dạng như bây giờ, cuối cùng lại ghét bỏ anh, muốn chia tay chia chân ly thân gì đó với anh. Nếu không phải anh mặt dày thì chắc em sẽ chẳng bao giờ thèm bước chân vào căn nhà này nữa, anh cũng sẽ không bao giờ biết bản thân mình lại làm em chán ghét như vậy."

Vẻ mặt của Ngụy Hằng đột nhiên rất nghiêm túc: "Thường An à, điểm nào của em cũng tốt cả, nhưng một điều chính là em cứ luôn đem tình cảm, suy nghĩ của mình giấu trong lòng, chịu thiệt thòi cũng không bao giờ nói ra. Em luôn vì người khác suy nghĩ, làm họ vui lòng, ai ai cũng đều yêu thích em. Nhưng cứ luôn làm hài lòng người khác như vậy thì được gì chứ? Vui thì vui, không vui thì chính là không vui, cần gì phải giả vờ trước mặt người khác?"

Đúng vậy, nếu như sống đúng với con người của mình thì có mấy ai sẽ được tất cả mọi người yêu thích chứ?

"Vậy thì..., " Hạ Thường An im lặng một lúc rồi từ từ nói, "Nếu như em không thích việc nhà, không thích nấu cơm, không thích dọn dẹp nhà cửa, không thích dậy sớm, không thích mẹ của anh, không thích sắc mặt lạnh lùng của anh, không thích kết bạn cùng người khác, chính là lười biếng như vậy, không chịu khó cũng chẳng kiên trì, không tỉ mỉ cũng không săn sóc tốt được cho người khác, tính khí không tốt cũng rất dễ nổi nóng thì anh cảm thấy, một người như vậy sẽ là Hạ Thường An sao? Anh sẽ thích một Hạ Thường An như vậy sao?"

Ngụy Hằng không thể hiểu nổi suy nghĩ của con người này: " Tại sao em biết anh sẽ không thích. Nếu như anh thích em chỉ vì em chăm chỉ làm việc nhà thì tại sao anh không tìm một người giúp việc cho rồi? Anh cũng lười muốn chết, anh không ôn nhu cũng không biết chăm sóc người khác, cũng chẳng kiên trì, cũng dễ nổi nóng, bản thân mình như vậy anh còn có thể chấp nhận thì tại sao anh không thể chấp nhận em chứ?"

"Bởi vì ngay từ đầu anh đã là kiểu người như vậy rồi..." Hạ Thường An nhìn Ngụy Hằng, ngữ khí có điểm oan ức, "Lúc em thích anh thì con người anh đã là như vậy rồi. Nhưng em thì khác, mọi người yêu thích em là bởi vì em dễ tính, cũng ít khi tức giận. Mọi người chỉ yêu thích một Hạ Thường An như vậy, người mà luôn luôn kiên trì, việc gì cũng vui vẻ làm, một Hạ Thường An không có lúc nào không vui cả."

"Vậy nếu như em không phải là một Hạ Thường An như em nói, thì tại sao em không sống đúng với con người của mình?" Ngụy Hằng nhìn thẳng vào mắt Hạ Thường An, "Em không cho anh cơ hội để hiểu rõ em thì làm sao em biết được là anh không thích em?"

Viền mắt của Hạ Thường An đã đỏ lên hết rồi, im lặng một lát mới cất lời: "Bởi vì em rất sợ, Ngụy Hằng à. Em sợ rằng, nếu anh không thích em thì em phải làm sao? Nếu anh sẽ ghét em thì em phải làm sao? Em yêu anh, cũng rất lưu luyến anh, nếu thật sự bị anh bỏ rơi thì em phải làm sao đây?"

Ngụy Hằng lau nhẹ viền mắt của Hạ Thường An, ôn nhu hỏi: "Nếu đã thích anh như vậy thì tại sao lại đành lòng nói chia tay với anh?"

"Bởi vì em không muốn tiếp tục như thế nữa" Hạ Thường An khổ sở mà nói, "Em không muốn phải giả bộ nữa, cũng thực sự chẳng thể giả bộ nữa, nhưng mà nếu không giả bộ thì em rất lo sợ. Em sợ rằng cứ như thế sớm muộn rồi gì anh cũng sẽ chán ghét em, vậy nên chẳng thà nhân lúc anh còn chưa ghét em, em rời đi trước." Truyện thuộc nhóm Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng thở dài, ôm Hạ Thường An vào lòng: "Em xem em kìa, đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống như con nít, trong đầu ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chút chuyện như vậy? Em chính là em, không quản là bộ dạng gì anh cũng đều thích, điều này mà em còn phải nghi ngờ sao? Không thích nấu ăn thì mình ra ngoài ăn, không muốn dậy sớm thì anh ngủ nướng cùng em, muốn nổi nóng thì em cứ nổi nóng đi, phát tiết xong rồi thì anh sẽ dỗ dành em, không thích anh mặt lạnh thì cứ cấu anh đánh anh, cùng hò hét với anh, không phải tất cả sẽ được giải quyết sao? Vậy mà em cũng không nghĩ ra, hại bản thân ngày nào cũng tự dằn vặt."

Hạ Thường An vùi đầu vào trong lồng ngực của Ngụy Hằng, buồn buồn nói: "Anh nói nghe thật dễ dàng, nếu em cứ tùy ý làm loạn như vậy, lỡ chọc anh tức giận thì sao?"

Ngụy Hằng tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Vậy thì trước khi anh nổi nóng thì em cứ cởi hết quần áo ra trước đi, chắc chắn anh sẽ hết tức giận ngay."

Hạ Thường An có chút không nói nổi, "Em đang nghiêm túc đó. Bây giờ anh còn nói khoác không biết ngượng vì anh căn bản không biết đến lúc đó bộ đang em sẽ như thế nào đâu."

Ngụy Hằng nở nụ cười, "Sao mà anh không biết chứ? Em bây giờ còn dám tự nhận mình dễ tính hiểu chuyện à? Em không phải là đang cùng anh cáu kỉnh, làm cho anh phải dỗ dành em sao?"

"En không có!" Hạ Thường An vội vàng phủ nhận.

"Có." Ngụy Hằng như chặt đinh chém sắt, "Dạo gần đây em muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng anh, từ sáng đến tối đều đuổi anh đi, đó không phải là đang giận dỗi anh à? Em cũng thấy đó, anh căn bản là không có biện pháp nổi nóng với em, hơn nữa anh không những không tức giận với em, ngược lại anh còn rất thích em đối xử với anh như vậy."

Ngụy Hằng từ trong lòng nâng mặt Hạ Thường An lên, ôm hôn một cái, sau đó đem miệng kề vào bên tai Hạ Thường An: "Nói cho em biết một bí mật, anh cảm thấy Hạ Thường An của hiện tại so với lúc trước đáng yêu hơn nhiều, làm anh càng ngày càng thích."

Ngụy Hằng cố ý hạ giọng xuống, Hạ Thường An trước giờ đều không chịu được chất giọng như vậy của hắn, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra.

Nghe Ngụy Hằng nói xong câu đó, Hạ Thường An cảm thấy rất muốn khóc. Cậu chớp mắt mấy cái, đem nước mắt thu lại vào trong, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hằng: "Em cũng nói cho anh một bí mật, em thật sự rất hung dữ." Truyện thuộc nhóm Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng chỉ cười, gật gật đầu: "Anh biết."

"Hơn nữa en còn đặc biệt lười biếng, ngay cả tất chân của mình cũng lười giặt."

"Vậy thì khỏi giặt, nếu em muốn, chúng ta sẽ mua cả tủ tất chân, mặc xong đôi nào vứt đôi đấy."

"Em không thích anh buổi tối ra ngoài uống rượu xã giao, anh uống nhiều vào rất đáng ghét."

"Vậy thì anh không uống nữa. Sau này có đi ra ngoài xã giao anh sẽ đưa em theo, em ngồi trên bàn ăn nhìn anh, gan anh có lớn thế nào cũng không dám uống nhiều."

"Em không thích ăn xương sườn, anh đừng cứ bảo em gầy rồi bắt em ăn."

"Được, sau này món mà anh ghét nhất là xương sườn."

"Em còn không thích, ừm..."

Hạ Thường An ừm ừ nửa ngày cũng không thể nói được gì. Ngụy Hằng cười hỏi cậu: "Em còn không thích gì nữa?"

Hạ Thường An nghĩ đi nghĩ lại, thành thật đáp: "Tạm thời em còn chưa nghĩ ra."

"Chỉ như thế thôi sao? Vậy thì em còn tốt hơn anh nhiều." Ngụy Hằng ngữ khí giống như đang dỗ con nít, "Thường An của chúng ta thật là tốt, quá tốt rồi."

Hạ Thường An có chút xấu hổ, đẩy Ngụy Hằng ra, từ trong lồng ngực của hắn chui ra, "Không tốt, một chút cũng không tốt."

"Em xem, lại giận dỗi rồi." Ngụy Hằng cười, một lần nữa ôm cậu, "Thật đáng yêu, anh rất thích." Truyện thuộc nhóm Ý Vị Nhân Sinh.

------ end chương 16 ----

vote nào mấy thím <33

Bình luận

Truyện đang đọc