VÚ EM QUẬT KHỞI THỜI MẠT THẾ

♥.8. Ác giả ác báo.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Vương Lộ vì bị Nguyền rủa phản phệ nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, cô nói: "Mấy người họ bị zombie cào thương, đã bị lây nhiễm virus zombie, sẽ rất nhanh biến thành zombie."

"Cô ấy nói không sai, nhóm chúng tôi ban đầu kỳ thật có sáu người, nhưng mà sau này có người bị zombie cào trúng, thế nên biến thành zombie."

"Đúng vậy, bạn của chúng tôi khi phát hiện miệng vết thương biến đen, cậu ta đã đem chân của mình chém đứt, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh biến thành zombie!"

Sở Tử Khiên nhìn qua vết thương có chút phiếm đen của mình, thản nhiên nói: "Tôi là Dị năng giả, sau khi bị cuốn hút 12 tiếng sau mới có thể phát sinh biến dị, chờ tôi khôi phục thể lực một chút sẽ rời đi khỏi đây."

"Vậy anh ta thì sao?"- Vương Lộ chỉ vào tiểu chiến sĩ vẫn đang được mấy người Sở Tử Khiên che chở, vết cào sau lưng hắn có thể thấy được rõ ràng: "Anh ta đã bị lây nhiễm từ khi nào rồi?"

Sở Tử Khiên nhìn vào đôi ngươi đen của Triệu Hoành Bác, thần thái dần trở nên ảm đạm, Triệu Hoành Bác cũng không phải Dị năng giả, trong 6 tiếng sau khi bị thương chắc chắn hắn sẽ phát sinh biến dị. Nhưng mà Triệu Hoành Bác và anh là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Triệu Hoành Bác nhỏ hơn anh hai tuổi, cùng trường nhưng không cùng khối, sau này cả hai cùng học trong một trường Quân đội, khi tiến vào Bộ đội lại trở thành chiến hữu, cảm tình không phải bình thường, anh không có cách nào bỏ mặc bạn tốt của mình.

"Cũng không phải tất cả những người bị zombie trảo cắn thương đều sẽ biến dị, bọn họ còn có khả năng thức tỉnh dị năng."- Sở Tử Khiên nói.

Trong giọng nói của Vương Lộ tràn đầy trào phúng: "Liền chỉ vì một chút khả năng như vậy mà anh đem tính mạng mọi người ra đánh cược sao? Các anh còn xứng đáng với hai tiếng 'quân nhân' nữa hay không?"

Hai tay Sở Tử Khiên gắt gao nắm thành quyền, anh cùng với Triệu Hoành Bác nhìn nhau một cái, rồi yên lặng đứng lên, đi về phía cánh cửa.

"Đội trưởng!"- Hai người quân nhân không bị thương cũng đứng dậy theo.

Sở Tử Khiên nhìn bọn họ lắc đầu: "Tôi cùng Tiểu Bác ra ngoài dẫn dắt zombie rời đi, hai người lưu lại tìm cơ hội phá vây."

"Không....Đội trưởng...."- Hai gã quân nhân than kinh bách chiến mắt hàm nhiệt lệ nhìn đội trưởng cùng chiến hữu của mình, như thế nào cũng vô pháp trơ mắt nhìn họ ra ngoài chịu chết.

Đám người Vương Lộ đáy mắt tràn đầy lạnh lung, thờ ơ nhìn xem mấy người Sở Tử Khiên.

Cảm giác chán ghét của Lục Văn Ngạn cùng Dương, Viễn hai người đối với năm nam nữ thanh niên kia đã đạt tới đỉnh điểm, ánh mắt Lý Minh Viễn lóe lóe một chút, sau đó hắn lặng lẽ lôi kéo tay áo Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn hiểu ý đồ của hắn, vì thế mở miệng nói: "Tầng này là phòng khám ngoại khoa, chắc phòng phẫu thuật sẽ có thuốc tiêu độc cùng thuốc hạ nhiệt, mấy người có thể dùng thuốc tiêu độc thử xem."

"Vô dụng, bạn của chúng tôi ngay cả chân đều chém đi mà vẫn biến dị, vậy thì thuốc tiêu độc đối với virus zombie dùng được gì?"- Vương Lộ châm chọc.

"Đi thôi, tôi dẫn mấy anh đi tìm thuốc."- Lục Văn Ngạn đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Tử Khiên.

Sở Tử Khiên hơi mím lại đôi môi mỏng, thấp giọng nói: "Không cần thiết phải phiền toái như vậy, chúng tôi tự đi được rồi."

Lục Văn Ngạn làm như không có nghe thấy, cậu nói với Phương Cảnh Dương: "Tiểu Dương, mở cửa ra đi."

"Vâng."- Phương Cảnh Dương lập tức đi tới trước cửa.

"Mấy người điên rồi à?! Bên ngoài có rất nhiều zombie!"- Vương Lộ không dám tin mở to hai mắt.

Trên mặt Lục Văn Ngạn hiện lên một nụ cười trào phúng: "Chẳng lẽ tôi lại sợ sao?"

Sự tự tin trong lời nói của cậu khiến cho đám người Vương Lộ nghẹn họng nhìn trân trối, lại không thể phản bác, thời gian ở chung ngắn ngủi, mấy người họ cũng đã nhận thức được người đàn ông này rất lợi hại.

"Mấy người sẽ hại chết chúng tôi!"- Vương Lộ không cam lòng quát.

"Tiểu thư, cô an tâm đi, bọn tôi khi ra ngoài xong sẽ nhớ đem cửa đóng lại mà."- Phương Cảnh Dương không chút khách khí trả lời, sau đó y nhanh chóng dời đi những thứ được chặn ở cửa.

Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, zombie vây ở bên ngoài lập tức ùa lên, Phương Cảnh Dương bê lên một cái bàn ném về đám zombie, ngạnh sinh sinh đem chúng nó đẩy ngược trở lại phía sau. Lý Minh Viễn thì vung chân ghế trong tay, liên tục đập nát đầu của hai con zombie, Lục Văn Ngạn thì ngân châm phi vũ, rất nhanh chém giết ra một mảnh thông đạo.

"Mấy anh lính, đuổi kịp theo tôi!"- Lục Văn Ngạn hô lên với Sở Tử Khiên còn đang sững sờ đứng im như phỗng.

Sở Tử Khiên cắn chặt răng, đuổi theo phía sau cậu, tay vung lên trường đao chém giết, mấy quân nhân còn lại thấy vậy cũng lập tức chạy theo

"Bọn họ đi rồi kia, chúng ta làm sao đây?"- Một nam thanh niên kích động hỏi Vương Lộ.

"Chính bọn họ muốn tìm đường chết, mặc kệ đi, chắc chắn phía sau vẫn còn quân đội tới cứu viện, chúng ta chỉ việc ở trong này chờ là ổn rồi."- Vương Lộ bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.

"Nhưng mà chúng ta không có đồ ăn...."- Mấy người họ căn bản không biết quân cứu viện khi nào sẽ tới, giờ không có đồ ăn thức uống, vũ khí, hay sức chiến đấu, nếu như ban đầu không có sự tồn tại của ba người Lục Văn Ngạn, chẳng biết họ có chống đỡ hết qua một ngày được hay không.

"Vậy...thôi chúng ta cũng theo bọn họ đi."- Xác thực, mấy người họ không có thức ăn, không có năng lực chiến đấu cùng zombie, theo đám người Lục Văn Ngạn mới là lựa chọn tốt nhất.

"Anh Lục, mấy người kia cũng đi theo kìa."- Phương Cảnh Dương nhỏ giọng nói với Lục Văn Ngạn.

"Cứ mặc kệ cho họ theo đi."

Mấy người Vương Lộ gắt gao đi theo phía sau đám người Lục Văn Ngạn, hai mắt Vương Lộ hiện lên một cỗ oán độc, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang ra sức chiến đấu của Lục Văn Ngạn, rồi sau đó, một quầng sáng xám hiện lên trong đáy mắt cô.

Đầu của Lục Văn Ngạn đột nhiên vô cùng đau đớn, đau giống như sắp nổ tung, động tác của cậu trong thoáng chốc bị kiềm hãm, ngay tức thì trên ngực hứng chịu một vết thương dữ tợn do móng vuốt sắc nhọn của zombie gây ra.

"Anh Lục!"- Phương Cảnh Dương kinh hô ra tiếng.

Lục Văn Ngạn chịu đựng đau nhức, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, nụ cười âm ngoan không kịp che dấu của con nhỏ Vương Lộ liền rơi vào đáy mắt cậu.

Thật sự là khinh người quá đáng!

Lục Văn Ngạn ngay lập tức dùng [Tâm Thanh Thần Minh] giải trừ trạng thái Nguyền rủa trên người, rồi làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chém giết zombie như bình thường.

Sự thống khổ của phản phệ Nguyền rủa suýt tí nữa khiến Vương Lộ kiềm giữ không được phun ra một ngụm máu, nhưng vì để cho người khác không nhận ra dị trạng của cô, cô chỉ còn nước cố gắng nuốt cỗ máu tươi ấy xuống bụng, ánh mắt nhìn về phía Lục Văn Ngạn cũng tràn đầy sự kinh sợ. Cô giờ mới biết được người đàn ông này cũng là Dị năng giả, hơn nữa năng lực tuyệt đối ở trên cô, có đủ khả năng bài trừ Nguyền rủa của cô.

Làm sao đây? Anh ta nhất định đã phát hiện! Anh ta sẽ đối phó cô như thế nào đây?

Mồ hôi lạnh của Vương Lộ không ngừng ứa ra, trong lòng tràn đầy hối hận cùng hoảng sợ.

Nhưng Lục Văn Ngạn lúc này vẫn đang theo lẽ thường giết zombie, cố gắng hướng tới phòng phẫu thuật, không có quay đầu lại nữa.

Trong lòng Vương Lộ không tự chủ cảm thấy một tia may mắn, chắc có lẽ anh ta không biết là do cô làm? Chắc có lẽ do tinh thần lực của anh ta quá cường đại, vậy nên mới có thể đá văng đi Nguyền rủa của cô! Dù sao anh ta đã bị zombie cào thương, rất nhanh cũng sẽ biến thành zombie, căn bản cô không cần phải sợ hãi!

Chẳng bao lâu, mọi người đã đến trước phòng giải phẫu, Lục Văn Ngạn một cước liền đá văng cửa đi vào trong.

"Ai da!"- Vương Lộ đang tính đi vào theo, bỗng nhiên cô cảm thấy cả cánh tay tê rần lên, giống như là bị cái gì đâm trúng vậy, cô lập tức cúi đầu kiểm tra tay của mình, nhưng không phát hiện bất kì dấu vết gì, tuy nhiên, thân thể cô lại dần dần trở nên vô cùng nặng trĩu và chết lặng, động tác cũng trở nên đặc biệt chậm chạp.

"Vương Lộ, cô làm sao vậy? Mau đi nhanh lên!"- Mấy người đi phía sau Vương Lộ thấy cô đột nhiên dừng bước, nôn nóng thúc giục.

"Tôi..."- Vương Lộ cũng muốn đi tiếp lắm chứ, nhưng cô không nâng nổi đôi chân mình lên để bước đi, cố gắng cố gắng, bỗng chốc mất đi trọng tâm ngã nhào trên đất.

"Vương Lộ!"- Cô gái cột tóc đuôi ngựa vẫn đi theo cạnh bên Vương Lộ vươn tay ra tính kéo cô lên.

"Cẩn thận đó!"

Không biết từ đâu toát ra một con zombie, phóng nhanh về phía Vương Lộ vung tới móng vuốt sắc nhọn.

"A!"- Dưới tình thế cấp bách, Vương Lộ đẩy mạnh cô gái bên người ra làm lá chắn cho mình.

"A a a a !"- Bị móng vuốt zombie đâm xuyên qua ngực, cô gái cột tóc đuôi ngựa phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết. Zombie hưng phấn móc ra trái tim của cô gái, vùi đầu vùi cổ nhét vào miệng nhai ăn ngon lành, máu tươi tung tóe phun ra.

Mấy nam thanh niên cùng nhóm Vương Lộ bị cảnh tượng máu me lâm li này dọa cho sợ ngây người, họ như thế nào cũng không ngờ Vương Lộ lại dám ra tay làm điều đó.

"Tôi, tôi không có cố ý..."- Vương Lộ lắp bắp giải thích.

Ba nam thanh niên đều đồng loạt lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với cô, sợ chính mình cũng bị dính độc thủ của cô.

"Đi vào trong đây lẹ lên, chúng tôi cần phải đóng cửa lại!"- Giọng nói băng lãnh của Lục Văn Ngạn vang lên.

Ba nam thanh niên nhìn thoáng qua Vương Lộ ngã trên mặt đất, sau đó đồng loạt chạy nhanh tới phòng phẫu thuật không buồn quay đầu lại.

"Xin đừng bỏ tôi lại! Xin đừng mà!"- Vương Lộ phát ra tiếng hét chói tai đầy thê lương.

Lục Văn Ngạn lặng lẽ hừ lạnh một tiếng, rồi chậm rãi đóng cửa lại, đem con nhỏ xấu xa kia nhốt bên ngoài cửa.

Ngoài cửa vang lên tiếng mắng chửi đầy tuyệt vọng của Vương Lộ, rất nhanh lại biến thành tiếng kêu cứu đầy thống khổ sợ hãi, sau đó nó trở nên càng ngày càng mơ hồ, rồi cuối cùng chỉ còn là thanh âm nhấm nuốt làm người ta dựng tóc gáy.

Trong phòng phẫu thuật, sắc mặt mọi người đều phi thường khó coi, không khí có vẻ phá lệ trầm trọng.

"Anh Lục, anh bị thương rồi, mau nhanh chóng đi tiêu độc!"- Phương Cảnh Dương là người đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc.

Ba nam thanh niên nhìn thấy vệt máu đỏ sậm trước ngực Lục Văn Ngạn, vội vàng lui về phía sau vài bước, như trốn ôn dịch cách xa cậu ra.

"Nếu mấy người sợ thì chui vào trong phòng kia ở đi!"- Lục Văn Ngạn lạnh lùng nói.

Bình thường phòng phẫu thuật đều được phân ra làm hai khu vực, bên trong là phòng phẫu thuật vô khuẩn, bên ngoài là khu làm công tác chuẩn bị cho phẫu thuật, trung gian giữa hai khu là thông đạo ngăn cách, thập phần an toàn.

"Hai người cũng vào sao?"- Ba nam thanh niên hỏi Phương Cảnh Dương Lý Minh Viễn.

Hai người họ kiên định lắc đầu.

"Lão Ngô, Đại Lưu, hai anh cũng vào trong đó đi."- Sở Tử Khiên nói với hai quân nhân không bị thương.

"Chúng tôi không vào!"

Ba nam thanh niên kia thấy thế, trong mắt hiện lên thần sắc thất vọng cùng do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị sự sợ hãi trong nội tâm đối với zombie đả bại, đi vào thông đạo tiến vô phòng phẫu thuật vô khuẩn, phi thường cẩn thận đem cửa khóa lại.

"Thật xin lỗi, là do chúng tôi liên lụy cậu."- Sở Tử Khiên tràn đầy xin lỗi nói với Lục Văn Ngạn, nếu không phải vì giúp bọn họ, cậu căn bản sẽ không bị cuốn hút. Nếu nói người thường khi bị cuốn hút còn có cơ hội trở thành Dị năng giả, như vậy Dị năng giả khi bị cuốn hút chỉ còn con đường chết.

"Anh nói tôi bị cuốn hút sao? Chỉ là bị thương ngoài da thôi mà."- Lục Văn Ngạn kéo phần quần áo bị móng vuốt cắt qua, để lộ một vết thương sâu, máu chảy ra từ vết thương ấy sớm đã biến thành màu đỏ tươi, vừa rồi khi cậu giải trừ Nguyền rủa, virus zombie cũng đồng thời bị giải trừ.

"Như thế nào lại....?"

Lục Văn Ngạn cười cười, tay phất qua vết thương một cái, miệng vết thương dữ tợn kia liền nhanh chóng lấy tốc độ mắt thường thấy được khép lại.

Trừ bỏ Lý Minh Viễn đã sớm biết rõ năng lực của Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên tâm trí kiên cường, những người khác đều trưng ra bộ mặt há hốc mồm kinh ngạc.

"Cậu là Dị năng giả hệ Chữa trị?"- Sở Tử Khiên thu liễm đôi chút kinh ngạc của mình, khẳng định nói.

Lục Văn Ngạn nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ giúp mấy anh trị liệu, nhưng tôi hy vọng mấy anh có thể giữ kín bí mật về năng lực này của tôi."

Suy tư một lát, Sở Tử Khiên kiên định trả lời: "Được."

Bình luận

Truyện đang đọc