VUA HẢI QUÂN


“Trên thực tế, thứ này đã bị nguyền rủa! Một khi có người nhặt được nó thì không quá ba ngày chắc chắn người đó sẽ phải chết.

Cho nên, ngươi vứt nó đi!” Buggy lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói như thế với Gintoki.Gintoki nhìn chằm chằm Buggy rồi dùng giọng điệu không thể tin được mà hỏi ngược lại: “Nguyền rủa?”“Không sai!” Buggy nghiêm túc gật đầu dùng lời lẽ chính đáng nói: “Cái này tên là ‘lời nguyền Nick’, hễ người nào nhặt được tờ giấy này thì không quá ba ngày sẽ chết! Cho nên thứ này rất nguy hiểm! Ngươi vẫn nên giao nó cho ta xử lý đi!”Gintoki lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi:“Thật vậy sao? Không ngờ lại có thứ đáng sợ đến vậy?”“Đương nhiên rồi!” Buggy đầy chính khí nói nhưng trong lòng lại đang cười nhạo ‘Ha ha ha, không phải chứ? Tin!? Thật sự tin sao? Cái tên ngu ngốc đầu bạc này!!!’“Thì ra là vậy, thì ra đây là thứ đáng sợ đến vậy…” Gintoki kinh ngạc lấy tấm bản đồ ra, thấy vậy Buggy đầy tham lam nhìn đến mức giống như muốn dán luôn hai con mắt lên tấm bản đồ vậy, sau khi cố gắng đè nén suy nghĩ muốn cướp đi thì anh ta giơ tay ra thúc giục: “Mau lên đưa nó cho ta đi!”Nhưng không ngờ rằng Gintoki lại từ chối.“Không, tôi không thể đưa cho anh được.”Buggy sửng sốt hỏi lại:“Vì sao???”“Nếu không phải anh nói cho tôi biết đây là một món đồ đáng sợ như vậy, có lẽ tôi đến chết cũng không biết nguyên do.

Tôi làm sao có thể đưa nó cho anh, một việc làm lấy oán báo ơn như thế chứ?”Gintoki đầy chính khí nói khiến trong chớp mắt Buggy không biết nên nói thế nào.“A… Không, cái kia… Không sao đâu!!!” Buggy bắt đầu khẩn trương, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh: “Ta sẽ không cầm lâu lắm đâu, ta chỉ muốn giúp ngươi xử lý nó mà thôi!”Gintoki cười: “Anh thật thiện lương…”“Ha ha ha… Đương nhiên rồi…”“Cho nên tôi càng không nên hại anh được!” Gintoki đặt tấm bản đồ lên ngọn lửa nói: “Tự tôi thiêu hủy nó là được.”“Không được----”Buggy hoảng hốt nhanh chóng lao đến muốn bảo vệ tấm bản đồ kia, nhưng vào lúc anh ta lao đến gần thì Gintoki đã cất tấm bản đồ kia đi rồi.


Vì vậy Buggy trượt thẳng về phía đống lửa.“Ai da!!! Nóng chết ta rồi! Cháy chết ta rồi!!!”Buggy nằm lăn lộn trên mặt đất một hồi lâu ngọn lửa trên người cuối cùng cũng đã dập tắt, nhưng mà cả người anh ta lúc này đã rất chật vật.Gintoki bước đến hỏi thăm: “Anh không sao chứ?”Buggy nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không sao…”Sau đó anh ta lại ngồi dậy rồi mặt đối mặt với Gintoki mà nói:“Cái bản vẽ kia không thể thiêu hủy được đâu! Nếu không sẽ không có cách nào tiêu hủy lời nguyền được! Nhất định phải dùng phương pháp đặc thù để tiêu hủy mới được!”“À là vậy sao? Vậy sao anh không nói sớm chứ, hại tôi suýt nữa thiêu hủy nó rồi, thật là!!!”Nghe thấy lời oán giận của Gintoki, trên mặt Buggy tức đến nổi đầy gân xanh.‘Cái tên nhãi ranh đáng ghét này… Nếu không phải nể tình ngươi cứu ta thì ông đây xử lý ngươi sau đó đoạt bản đồ rồi!!!!’“Sau đó thì sao, làm sao để tiêu trừ lời nguyền này?”Làm gì có phương pháp tiêu trừ lời nguyền chứ… Nhưng mà đương nhiên Buggy không thể nói như vậy được.

Anh ta suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cười thần bí nói: “Cái này… Cũng không thể nói cho ngươi biết được! Bởi vì thật ra đây là phương pháp độc quyền gia truyền của tổ tiên nhà ta!”“Phương pháp độc quyền gia truyền?”“Đúng là như vậy! Cho nên ngươi cứ giao nó cho ta là được!”“Thì ra là như vậy…” Gintoki chợt nở nụ cười mang theo chút cô đơn nói: “Tôi biết anh tốt với tôi.

Không muốn để tôi lo lắng nên bịa ra phương pháp gia truyền gì đó để gạt tôi đưa thứ nguy hiểm này cho anh.


Có điều, anh không cần làm vậy đâu, cuộc đời của anh còn rất nhiều điều tốt đẹp, không cần phải mạo hiểm vì tôi! Dù sao trước đó đi xem bói, thầy bói cũng nói bản thân tôi đoản mệnh, đại khái lúc này cũng đã đến lúc nên chào tạm biệt nhân gian rồi.

Nên cứ để tôi mang theo tấm bản vẽ nguyền rủa này xuống địa ngục đi…”“Chờ một chút---”Buggy gần như suy sụp rồi.“Làm thế nào thì ngươi mới chịu ngoan ngoãn giao nó cho ta đây!!!?”Gintoki lộ ra nụ cười vô cùng lương thiện nói: “Từ nhỏ, ba mẹ đã dạy tôi phải làm người lương thiện, cho nên mặc kệ thế nào tôi cũng không thể hại người được! Nếu thứ này bình thường thì tôi chắc chắn sẽ tặng cho anh!”Buggy nghe vậy thì tức khắc đấm mạnh tay xuống đất, trong lòng anh ta hối hận không thôi mà thấp giọng gào lên:“Biết vậy thì đã không nhiều lời như vậy!!!”“Được rồi, trên thực tế thứ này hoàn toàn không có vấn đề gì hết! Cái lời nguyền gì đó đều là để gạt ngươi mà thôi! Cho nên bây giờ có thể cho ta rồi chứ??” Buggy đã không còn rảnh quan tâm gì nữa mà nói thẳng ra.Gintoki nghiêng đầu hỏi: “Hả? Đều là gạt tôi sao?”“Không sai không sai, thật ra cái này chỉ là một tấm bản vẽ bình thường thôi, lời nguyền gì đấy chỉ là nói giỡn với ngươi mà thôi!!!” Buggy cố gắng nở một nụ cười khó coi với Gintoki: “Cho nên, bây giờ đã có thể cho ta rồi chứ?”“Nói giỡn hả? Vì sao anh lại nói giỡn vậy chứ?” Gintoki nhíu mày tỏ ra vô cùng vô tội hỏi.“À, cái này…” Buggy không biết nên trả lời thế nào nên dứt khoát đến gần Gintoki không ngừng vỗ vỗ vai cậu mà cười ha ha nói: “Ôi, cái này là phương thức gia tăng tình bạn đó mà! Không cần thiết nghiêm túc đến vậy đâu!!”“Hả? Là như vậy sao?”“Chính là như vậy đó!!! Cho nên…” Buggy dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Gintoki rồi hỏi: “Cái thứ kia có thể cho ta chứ?”“Cho anh cũng được… Nhưng mà… Vì sao anh lại muốn thứ đó như vậy chứ? Chắc anh sẽ nói nguyên nhân cho tôi biết đúng không?”Ánh mắt của Buggy hơi rời rạc nói: “À, không, không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn nhìn thật kỹ thôi, vậy nên mới muốn…”“Thật vậy chăng?”“Thật sự thật sự!!!” Buggy vội vàng hô lên: “Ta thật sự chỉ bởi vì nó đẹp quá nên mới muốn có thôi!!”“Không có giấu giếm bí mật gì chứ?”“Sao có thể chứ! Tuyệt đối không có việc này!!”“Cho nên cái này là cái gì?”“Cái này là bản đồ kho báu!!!”Vừa dứt lời, Buggy giống như đóng băng lại cứ như vậy đứng ngây ra đó một lát.

Mà Gintoki lại nở một nụ cười âm hiểm nói:“Quả nhiên đây là bản đồ kho báu nha~~”“Nếu đã biết vậy thì cũng không còn cách nào…” Buggy móc một con dao nhỏ ra: “Tuy rằng ta rất đau lòng nhưng quả nhiên vẫn phải nói lời tạm biệt với ngươi rồi!!!”Nói xong, Buggy tức khắc định đâm Gintoki.


Mà Gintoki thì chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta rồi chậm rãi nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Kho báu này nên thuộc về anh!”Đao của Buggy còn cách chóp mũi Gintoki khoảng một centimet thì dừng lại.“...Vừa rồi ngươi nói là thật sao?”“Đương nhiên rồi!” Gintoki dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Buggy: “Anh xem, nếu không phải anh nói cho tôi biết đây là một tấm bản đồ kho báu thì tôi cũng không biết thì ra thứ này lại lợi hại như vậy.

Cho nên đây đều là công lao của anh mà!”“À, nghe đúng thật là như vậy!”“Cho nên…” Gintoki đi vòng qua khoác tay lên vai của Buggy rồi nói: “Cái kho báu này nên thuộc về anh! Nhưng mà tốt xấu gì tôi cũng giữ tấm bản đồ này cho nên cùng dẫn tôi đi tìm kho báu cũng không đáng trách đúng không? Không cần lo lắng, tôi sẽ không cướp với anh đâu.

Nói nữa thì anh có thấy tôi có thể cướp được anh không? Một người bình thường như tôi làm sao địch nổi một người có dị năng như anh chứ, đúng không?”Buggy càng nghe càng cảm thấy có lý, thế cho nên cũng không chú ý đến Gintoki không ngừng tẩy não bên tai mình đang nở một nụ cười đầy âm hiểm.“Ừ ừ, không sai! Bổn đại gia hoàn toàn không cần cố kỵ bất kỳ kẻ nào!” Bị Gintoki nói như vậy khiến Buggy trong nháy mắt cảm thấy vô cùng đắc ý.“Đúng không đúng không.


Cho nên, đại nhân Buggy người có được toàn bộ tiền tài trên thế giới, ngài nhất định sẽ đồng ý dẫn theo tôi đi truy tìm kho báu đúng không?”“Hừ, không thành vấn đề, cứ để ta lo!!!”Nghe vậy, Gintoki lộ ra nụ cười cực kỳ hiểm độc.“Cái này là bản đồ kho báu Nick.

Nick đã từng là một hải tặc truyền thuyết nha, nghe nói ông ta từng đi vào một quốc gia kho báu hơn nữa còn mang về kho báu nhiều không kể siết.

Vào lúc ông ta lâm chung đã đem chôn toàn bộ số kho báu này ở một nơi nào đó, cuối cùng chỉ để lại mỗi tấm bản đồ này.”Bây giờ Buggy nói hết toàn bộ những gì anh ta biết ra.“Nhưng mà, sau khi làm xong ông ta lại hối hận, cho nên đã cho người vẽ ra rất nhiều tấm bản đồ kho báu giả.”Gintoki vừa nghe vậy thì tức khắc nghi ngờ hỏi: “Giả? Vậy sao anh biết cái này không phải giả chứ?”“Cái này còn phải nói sao? Đôi mắt của bổn đại gia sao có thể nhìn lầm được chứ?” Buggy kiêu ngạo nói tiếp: “Không phải ta khoe khoang nhưng ở phương diện liên quan đến kho báu thì ta tuyệt đối sẽ không tính sai!”“Cũng đúng, đại khái đây là sở trường duy nhất của anh mà.”“Không sai không sai, đây là sở trường duy nhất của bổn đại gia… Không phải đâu!!! Bổn đại gia có nhiều sở trường lắm!!!” Buggy lớn tiếng oán giận.“Vậy, rốt cuộc cái đảo này ở đâu?” Gintoki nhìn tấm bản đồ kho báu rồi thầm hỏi.“Ở đâu hả? Cái này không phải không cần hỏi sao? Nếu bảo tàng Nick đương nhiên sẽ ở trên đảo Nick rồi!!”“Đảo Nick? Cái đó ở đâu?”“Này này, tên nhóc này ngươi quá thiếu thốn kiến thức hàng hải rồi đấy? Cứ như vậy tùy tiện ra biển là không được đâu!!” Buggy thuyết giáo hai câu rồi bắt đầu giải thích: “Đảo Nick ở vị trí giao nhau của biển Tây và biển Nam, nói đơn giản thì chính là ở gần đây.”“Đảo Nick… Hình như chúng ta gặp may rồi!”Nghe thấy Gintoki nói vậy thì Buggy kinh ngạc quay qua hỏi: “Hả? Có ý gì?”Chỉ thấy Gintoki ngồi xổm bên cạnh một hòn đá lớn, mặt vô biểu cảm nhìn Buggy mà giơ tay chỉ về dòng chữ viết trên hòn đá: Đảo Nick.Bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.“Trời ạ! Đây là ý trời rồi!!!” Buggy cảm động nói: “Đến cả ông trời cũng chuẩn bị đem kho báu Nick tặng cho ta!!”Gintoki đứng đằng sau mặt vô biểu cảm chế nhạo: “À, thật sự tốt quá rồi, đại nhân Buggy! Như vậy bây giờ chúng ta đi thám hiểm đi!”“Chờ đã, Gintoki! Bây giờ đã trễ rồi, vội vàng bắt đầu sẽ rất nguy hiểm! Cho nên, chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đến ngày mai hãy bắt đầu đi truy tìm kho báu mới đúng!” Buggy thâm trầm giơ ngón tay cái lên chỉ về phía mình nói: “Có tên hải tặc chuyên gia kho báu như ta ở đây, kho báu Nick chắc chắn sẽ vào tay của ta thôi!!”Sau đó, Buggy phát ra tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp hòn đảo..


Bình luận

Truyện đang đọc