VỪA KỊP

Edit: Cynlia

1092 chữ


Mạnh Nhuế không muốn nghe. Cô xoay người, cố lảng tránh ánh mắt anh, có như vậy thì trái tim đang loạn nhịp của cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Mộ Lam nhận thấy cô không muốn đối mặt với việc mình là người chủ động, bèn đổi sang cách nói khéo léo hơn: “Đương nhiên, một phần cũng là do anh không từ chối. Anh sẽ tự kiểm điểm mình.”

Mạnh Nhuế nghe vậy thì vô thức rùng mình. Cô khó nhọc hít thở, không cho phép bản thân lại lại rơi vào cái bẫy dịu dàng của anh nữa, vì xét cho cùng, cô hiểu rõ con người này tàn nhẫn cỡ nào. Có thể, cơ thể cô không kiềm được mà ngã vào lòng anh, nhưng lý trí cô thì phải kiên định đến phút cuối cùng.

Nghĩ bụng, cô bèn bày ra tư thế phòng thủ: “Anh tới lúc mấy giờ, rời đi lúc mấy giờ?”

Mộ Lam nhận ra sự nôn nóng muốn biết rõ ngọn ngành của Mạnh Nhuế, bèn lần lượt tháo gỡ mọi nghi vấn trong lòng cô: “Khoảng 11 giờ đám bọn em tan cuộc, nhưng nhạc thì vẫn bật ầm ĩ, anh nhớ là bài ‘Một năm rồi’ [1].”

[1]: ca khúc được thể hiện bởi bộ đôi Brown Eye – một nhóm nhạc R&B đến từ Hàn Quốc.

Anh nói xong, dừng một lúc cho cô có thời gian tiêu hóa, sau lại tiếp tục: “7 giờ sáng hôm sau anh phải lên máy bay nên tầm 5 giờ sáng là anh đã rời khỏi nhà em rồi.”

Mạnh Nhuế lại hỏi tiếp: “Nói các cách, từ nửa đêm trở đi, anh và tôi vẫn luôn ở cùng nhau, đúng chứ?”

Mộ Lam gật đầu.

Nếu lời Mộ Lam nói là thật, cô cũng chưa thể khẳng định bọn Tạ Thao và Úc Tử Thực nói dối, vì có thể sau 5 giờ bọn họ mới quay lại nhà cô. Nghe cách bọn họ kể lại, hẳn là hai bên không chạm mặt nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Lam, muốn xác nhận lần nữa cho chắc cú: “Anh có gì chứng minh lời anh nói là sự thật?”

Mộ Lam đứng dậy đến trước mặt cô, tay bỗng vòng ra sau lưng cô. Cô sửng sốt đến nỗi quên mất phải phản ứng lại, chỉ biết giương mắt nhìn anh ngày càng áp sát mình, vành tai lập tức ửng hồng, hơi thở cũng rối loạn, cơ thể bất giác lùi dần ra sau. Ngay lúc Mạnh Nhuế định duỗi tay đẩy anh ra, anh nhanh chóng luồn tay vào áo cô, sờ lên sống lưng cứng đờ, xé một miếng giấy dán xuống rồi dán lên mũi cô: “Đây chính là bằng chứng.”

Mạnh Nhuế nhíu mày, giật miếng giấy dán xuống, nhận ra đây là nhãn hiệu sữa quen thuộc mình hay dùng, bên trên còn ghi rõ ngày, tháng giao hàng, quả đúng là hôm đó.

Nói cách khác, 5 giờ sữa bò được giao đến, anh nhận sữa giúp cô, sau đó dán miếng giấy này lên lưng cô.

Mạnh Nhuế thầm nghĩ, Mộ Lam đúng là biết tính toán. Anh biết cô sẽ chẳng nhớ gì khi tỉnh dậy, cũng biết cô nhất định sẽ giữ nguyên tình trạng cơ thể để xét nghiệm mẫu tinh dịch còn lưu lại trong người, thế nên mới dán miếng giấy này lên.

Anh muốn khẳng định, người ở với cô đêm đó là anh, người tiến vào cơ thể cô cũng là anh.

Mạnh Nhuế đã nhìn thấu ý định của Mộ Lam. Anh muốn chịu trách nhiệm với cô.

Đúng như cô dự đoán, câu nói tiếp đó của Mộ Lam chính là: “Anh làm thì anh nhận, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Mạnh Nhuế liền bật khóc, nước mắt quả thật kỳ lạ, không có sự cho phép của cô mà cứ thế trào dâng như vỡ đê. Một lúc sau, cô đưa tay sờ mặt, khó nhọc thở gấp: “Tôi không cần.”

Quá muộn rồi, thật sự đã quá muộn, Mộ Lam.

****

Sau khi tiễn khách, Mạnh Nhuế trằn trọc suốt một đêm, hết thảy mọi chuyện như một trò đùa của tạo hóa, ấy vậy mà cô không cười nổi.

Sáng hôm sau, Thượng Đông Đông lại gọi cho Mạnh Nhuế, thông báo là đã có kết quả xét nghiệm tinh dịch. ADN trong mẫu tinh dịch không trùng khớp với ADN từ tóc của Tạ Thao và Úc Tử Thực mà hai cô đã cung cấp, vậy nên, nếu không có kẻ thứ tư, người xâm phạm cô không ai khác ngoài Mộ Lam.

Qua điện thoại, Thượng Đông Đông nêu nghi vấn của mình: “Không đúng, tớ không thể hiểu nổi, nếu hai người họ không làm thì sao lại thừa nhận?”

Lòng Mạnh Nhuế rối như tơ vò, cô chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy luôn.

Đã điều tra được người ngủ với cô là Mộ Lam, nguyên nhân vì sao hai tên kia muốn “đổ vỏ” dường như không còn quan trọng nữa. Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, lại mở di động tìm kiếm cái tên quen thuộc.

Thì ra, anh vẫn chưa kết hôn.

****

Mộ Lam nhìn chồng tư liệu trước mặt, không có vẻ gì là muốn mở ra. Thư ký Trình Quả đành phải thay anh đọc tài liệu.

Trình Quả xem xong, trình bày lại cho anh: “Anh hẳn đã biết, diễn viên đóng vở kịch ‘Nhật ký song sinh’, người thiệt mạng trong đám cháy năm đó, có ngoại hình rất giống Mạnh Nhuế. Có điều, chắc là anh không biết, trước khi chết, cô ta đã bị ít nhất hai người cưỡng bức.”

“Cậu nói với tôi làm gì?” Trình Quả tuy chỉ là một chân thư ký bên cạnh Mộ Lam, nhưng cậu ta lại là người cùng anh trải qua những ngày tháng không mấy tươi đẹp trong quá khứ nên nói hai người là bạn cũng không ngoa. Ít nhất, cậu ta hiểu rõ người đàn ông thần thông quản đại này: “Nếu không muốn biết, anh sẽ không bảo em đi điều tra.”

Mộ Lam đặt tay lên bàn, ngón tay khẽ nhịp: “Cô ấy nói rằng đã quá muộn.”

Trình Quả hé môi, song không biết đáp sao cho phải.

Mộ Lam dừng động tác tay, rũ mắt: “Quá muộn rồi.”

Là tôi không bảo vệ được cô ấy.

HẾT CHƯƠNG 6.

Bình luận

Truyện đang đọc