VỪA TỈNH DẬY TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT ĐỨA LẲNG LƠ ĐÊ TIỆN

Đức thúc đúng là một người đàn ông có quá khứ.

Lại còn càng già càng dẻo dai.

Ông thậm chí còn quay đầu lại hỏi Hồng Bảo: “Có mũ không? Kiểu mũ trong phim Bố già ấy.”

Hồng Bảo miễn cưỡng lấy ra một cặp kính râm từ trong túi: “Không có… Chỉ có cái này.”

Đức thúc nhận kính, mang lên một cách lưu manh, xoay đầu lại: “Đẹp trai không?”

Hồng Bảo giơ ngón tay cái: “Soái.”

Nghe được Hồng Bảo trả lời, Đức thúc liền mong đợi tràn trề mà nhìn về phía Tần Ý, kính râm cũng không che được ánh sáng loé lên trong mắt, kia rõ ràng là ba chữ lớn, khen bác đi!

Có người càng già lại càng có tính tình trẻ con, câu nói này quả không sai.

Tần Ý âm thầm gật đầu, quay lại đúng bản chất, năm chữ này, đại để chính là vậy. Sau đó anh cẩn thận trả lời: “Đức thúc, bác không thấy có chút to sao?”

Mặt Hồng Bảo lớn lại tròn, kính râm của cậu ta được Đức thúc đeo, không khỏi có chút kỳ quái.

Đức thúc ngược lại là cực kỳ hào hiệp, ông duỗi ngón tay, không ngừng đẩy kính lên: “Không sao, không thì như vậy đi, lúc mà bác cần nâng kính sẽ quay lưng, cười to ba tiếng, rồi mấy đứa lên trước, chặn cho bác một chút.”

Nhưng ông nói xong, nhìn vào mắt thấy chủ nhiệm Tần Ý, một ánh mắt chính trực thanh minh, mang theo nghi vấn, phảng phất còn có lòng yêu thương dành cho trẻ em chậm phát phát triển.

Đức thúc yên lặng bỏ kính mắt xuống, đưa trả lại cho Hồng Bảo.

“Khụ, mới nãy là giỡn mấy đứa đấy.” Đức thúc phất tay một cái, “Đi, ra ngoài gặp bọn họ một chút.”

Ngoài cửa lớn, người Âu gia đậu đến bảy, tám chiếc xe ô tô, nhìn từ đằng xa, một đống đầu người đen đen.

Âu lão gia tử một thân một mình đứng trước, chống gậy, một kiểu khí chất y xì vị Trình Quốc Cường hiện còn chưa biết sống chết kia.

Chống gậy, một nụ cười hiền lành, nhưng nội tâm lại như ma quỷ ____ một bài tập căn bản dành cho những nguyên lão đã bước vào cái vòng tròn xám của giới tài chính.

Âu lão gia tử cười cười, đưa tay ra: “Lão Đức, đã lâu không gặp.”

Đức thúc ném cây gậy cho Hồng Bảo, trả lời: “Quả đúng vậy, loáng một cái, cũng đã mười mấy năm.”

Tần Ý nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, ở mặt này, anh vẫn nhìn ra… Anh cảm thấy giữa hai người này hẳn đã phải xảy ra chuyện gì đó.

Hai người đánh thái cực quyền một với nhau một hồi, Âu lão gia tử rốt cục cũng nói tới vấn đề chính: “Tôi đã nghe về chuyện phát sinh trên du thuyền, Ngự Thiên không sao chứ?”

Đức thúc không mặn không nhạt trả lời: “Còn rất tốt.”

Âu lão gia tử vô thức nâng cây gậy, nhẹ gõ vài cái lên mặt đất: “Mọi người trên thuyền đều trở về bình an, không hiểu sao tiểu tôn tử nhà tôi đến nay vẫn tung tích không rõ.”

“Câu hỏi này rất hay, chúng tôi cũng rất lo lắng, đợi đến khi Âu thiếu gia trở lại, cũng nên báo cho chúng tôi một tiếng.”

Đức thúc vừa dứt lời, Hồng Bảo liền tận dụng thời gian: “Thiếu gia nhà tôi, từ tối qua trở về đã bắt đầu lo lắng, lo lắng đến hỏng, cả một đêm cũng không chợp mắt.”

Tần Ý xem như là được chứng kiến, hoá ra nói dối không chớp mắt lại là chuyện như vậy, làm cũng quá đơn giản.

Dù cho Âu lão gia tử có biết bọn họ nói láo, trên mặt vẫn một mảnh từ ái: “Không ngờ Ngự Thiên lại quan tâm đến Dương Thần nhà chúng tôi như vậy, không biết liệu tôi có thể vào nhà nói chuyện với Ngự Thiên không?”

“Sợ là không được, thiếu gia cả đêm đều không chợp mắt, không bằng ông ngày khác hẵng trở lại.”

“Ra là vậy, sao lại cả đêm không chợp mắt như vậy chứ,” Âu lão gia tử thở dài, “Tôi chỉ có một đứa cháu trai là Dương Thần…”

Nghe đến đó, Hồng Bảo len lén nhìn Tần Ý làm khẩu hình: Con riêng của ổng chạy đầy đất.

Đức thúc đoạt lại gậy từ tay Hồng Bảo, cảnh cáo nói: “Nói bậy gì vậy, cũng chỉ có hai mươi mấy, làm gì mà chạy đầy đất.”

Âu lão gia tử: “…”

Đức thúc liền xoay người, cầm gậy, ý tứ rõ ràng, chớ ép ông động thủ đuổi người. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Việc này, thiếu gia nhà chúng tôi cũng là lo mà không giúp được gì, có nhiều người bình an trở về như vậy, ông không ngại thì đi hỏi bọn họ đi.”

Nói đến đây, không khí lại bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Mấy tên đàn ông cường tráng đứng sau Âu lão gia tử đang muốn rút súng xông lên, lại bị cái tay nhăn nheo kia ngăn lại.

Tần Ý cảm thấy loại đối thoại này thật tẻ nhạt, hiểu tường tận còn muốn quanh co lòng vòng, trong lời nói giấu đao. Lại thấy tầm mắt Âu lão gia tử dừng trên người anh: “Vị này chính là Tô tiên sinh nhỉ?”

Ánh mắt kia rõ ràng muốn nói, lúc đó cậu đã ở cùng Đường Ngự Thiên.

Lão nhân gia rũ mi mắt, thoạt nhìn cực kỳ hiền hoà, lại khiến Tần Ý không hiểu sao cảm thấy có mấy thanh đao cứ quét nhẹ qua người anh.

“Là tôi,” cho dù không muốn nói nhiều, Tần Ý vẫn tiến lên hai bước để bày tỏ tôn trọng, “Chào ngài.”

Âu lão gia tử ngoắc ngoắc tay với anh: “Trưởng thành rất đẹp, lại đây để gia gia nhìn kỹ một chút.”



Biết là ông muốn quanh co vòng vèo, nhưng lái đến đây thì cũng hơi quá rồi đi.

Mặt nạ dày như bờ tường.

Tần Ý có chút thất thần, Đường Ngự Thiên nhiều năm qua, chính là phải đối mặt với những người này mà tranh quyền đoạt thế, lá mặt lá trái.

Lúc anh xuyên qua, Đường Ngự Thiên cơ bản đã nắm được đế quốc thương mại trong tầm tay, hắn là một tổng tài cao quý không gì không làm được.

Vậy khoảng thời gian trước đó, hắn đã từng trải qua những gì?

Trong trí nhớ của Tô Thất, tựa hồ không có những chi tiết qua ải này.

Tô Thất chỉ biết Đường Ngự Thiên vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù ngày đó có vô tình gặp được vị tổng tài nọ do uống rượu xã giao quá chén mà trốn ở phòng vệ sinh nôn khan, hắn cũng chỉ đơn giản nghĩ, nhất định thức ăn nơi này không hợp khẩu vị Thái tử.

Vào lúc ấy, tuổi Đường Ngự Thiên còn nhỏ, Đường Bát gia ở trong tối mà gây áp lực lên hắn, chịu bao đau khổ cũng chỉ mình hắn biết.

“Tô tiên sinh? Tô tiên sinh?” Âu lão gia tử quơ quơ tay trước mặt anh, Tần Ý lúc này mới phát hiện mình thất thần trước mặt mọi người.

“Thật xin lỗi, ngài vừa mới nói gì.”

“Tôi nói, cậu có nhìn thấy Dương Thần nhà chúng tôi không.”

Tân Ý không giỏi nói dối, nhưng Đường Ngự Thiên có nói một câu rất đúng.

Không phải tất cả mọi người đều đáng giá để tôn trọng.

Người khác mang mặt nạ đối với anh, anh không có nghĩa vụ phải chân thành đối với hắn.

Anh suy tư một chút, nói một câu cũng không tính là nói dối: “Có gặp qua một lần.”

Tần Ý không ngờ, bản thân muốn uốn nắn Đường Ngự Thiên, mà bản thân lại bị hắn dẫn đi một con đường khác.

Thế nhưng, anh cũng không nghĩ tới, trong lúc anh vô tình bị Đường Ngự Thiên thay đổi, Đường Ngự Thiên cũng bị anh ảnh hưởng.

“Ồn ào cái gì?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liến tới, cái người đàn ông Tần Ý vừa nghĩ tới không lâu giờ đã xuất hiện.

Tần Ý quay đầu lại, nhìn thấy Đường Ngự Thiên một mặt kiêu căng, khó chịu vì phải rời giường, hướng tới chỗ bọn anh.

Chân hắn vẫn mang dép, rõ ràng rời giường gấp, cả khuy áo cũng không cài tốt, ống quần gấp lên hai vòng, lộ ra một đoạn mắt cá chân thon khoẻ.

Mắt cá chân này khác biệt rất lớn với Tần Ý, có lúc Tần Ý cũng không dám nhìn thẳng chính mình, bây giờ đang lưu hành cụm từ gì mà, nương…

Từ đầu đến chân anh đều là nương pháo.

Đường Ngự Thiên hai, ba bước đã đi tới, lôi cổ áo Tần Ý, kéo anh về phía sau mình, che trước người anh: “Âu gia, có việc gì?”

Nếu như là bình thường, Đường Ngự Thiên trước khi nói chuyện hẳn phải thêm một nụ cười lạnh trào phúng, mà hôm nay tính tình xấu lúc rời giường quả thật nghiêm trọng, từ đầu đến chân đều nhấn mạnh hai chữ: Lạnh lùng.

Âu lão gia tử phỏng chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Ngự Thiên như vậy, nhất thời không chen mồm vào được.

Tần Ý lại lặng lẽ còng đến trước mặt Đường Ngự Thiên, vóc dáng chỉ cao đến cằm hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đường tiên sinh, quần của anh.”

Tính tình lúc rời giường của Đường Ngự Thiên rất dữ dội, nhưng lại không mảy may biểu lộ với Tần Ý.

Hắn hít sâu một hơi, dùng giọng nói ôn nhu nhất từ trước đến này lúc rời giường: “Quần tôi làm sao?”

Người đàn ông này, rõ ràng không che giấu nổi buồn bực, nhưng lại nguyện ý đè nén tính tình để nói chuyện.

“Quần anh chưa cài…”

Tần Ý cũng không biết có nên tự tay kéo giúp hắn không, cái quần màu xám đậm kia treo lỏng lẻo bên eo thon, nửa kín nửa hở, khuy đen chỉ cài có một nửa, cảm giác như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Đường Ngự Thiên nắm tay anh, thả đến hai bên hông mình, thuận miệng nói: “Giúp tôi cài đi.”

Đầu ngón tay Tần Ý có chút nóng lên, cả hai bên tai cũng như bị thiêu cháy.

“Âu gia mang nhiều người vây quanh đây như vậy nghênh tiếp tôi, tôi thực sự vô cùng cảm kích.” Đường Ngự Thiên rời mắt khỏi Tần Ý, nhìn về phía đám chó săn của Âu lão gia tử, ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống. “Hiên tại ông cũng thấy, một thiếu niên không thiếu tay thiếu chân như cậu ta, Âu Dương Thần đi đâu tôi cũng không biết… Ông cũng nên quay về rồi?”

Bên tai là lời lẽ vô tình như thường lệ của Đường Ngự Thiên, mà ngón tay Tần Ý như bị đóng băng, cái khuy nhỏ kia làm thế nào cũng không cài được. Khuy rõ ràng nhỏ hơn loại bình thường nhiều, gài thế nào cũng không vô.

Âu lão gia tử há mồm như còn muốn nói điều gì, Đường Ngự Thiên đã lười nhìn ông, cúi xuống để ý cái đứa ngốc tay chân vụng về kia.

Tần Ý ban đầu là không tiện mới đỏ mặt, bây giờ là hoàn toàn xấu hổ.

Chỉ một cái khuy mà mãi anh cũng cài không nổi.

Đường Ngự Thiên thấp giọng thở dài: “Em ngốc thật.” Chỗ nào cũng ngốc, ngố đến hết thuốc chữa. (* làm thấy giáo từng ấy năm, giờ xuyên đến đây cứ thở là bị kêu ngốc =))))))

Có lẽ, cũng chính vì hắn đã nhìn thấy quá nhiều người giả bộ thông minh, mới có thể bị người ngốc nghếch như em ấy hút tất cả tầm mắt.

Bởi vì ngốc nghếch, nên mới chỉ có thể dùng tấm lòng cứng ngắc mà chân thành của bản thân để đối xử với người khác.

Hắn nắm tay Tần Ý, tay dắt tay, dẫn đầu ngón tay anh thuận lợi cài được khuy.

Tần Ý: “…”

Hồng Bảo trợn mắt há mồm, trước bàn dân thiên hạ, đột nhiên không chuẩn bị, bị tọng cho một khay thức ăn chó.

Âu lão gia tử lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy, đối phương chỉ lo tú ân tú ái mà quên cả ông, đây vẫn là lần đầu tiên.

Đường Ngự Thiên thả tay Tần Ý, âm thanh trầm thấp lại mang theo chút ý cười: “Cảm ơn em.”

Này có tính là trào phúng anh hay không?

Tần Ý lui ra từ trong lồng ngực hắn, không biết nên trả lời cái gì mới phải.

“…Không có gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc