VỪA TỈNH DẬY TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT ĐỨA LẲNG LƠ ĐÊ TIỆN

Một người bị bệnh thần kinh, còn một đại thiếu thành phố A cũng bị lây bệnh thần kinh.

Đồng chí bảo tiêu do dự vài lần, cuối cùng dự định vào trong báo lại cho Đường tổng.

Hắn đi vào trong, cửa phòng khép hờ, do dự đưa tay ra gõ, cũng không có ai đáp lại.

Nếu là thường ngày, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám không được đồng ý mà tự tiện bước vào. Nhưng lúc này, giọng Mao Cát Tường đã truyền tới, mơ hồ có được nghe thấy hắn ồn ào: “Các anh vô tình, lãnh khốc, các anh cố tình gây sự!”

Những câu này cũng không thể để Đường tổng nghe thấy, bằng không chắc chắn sẽ trách bọn hắn làm không được việc.

Nghĩ như thế, bảo tiêu rốt cục lấy dũng khí, đẩy cửa ra.

“…”

Cái đệt?

Có phải hắn bị hoa mắt không.

Bên kia cửa là Mao Cát Tường chôn ở lồng ngực Bạch Dư thút tha thút thít, vì sao bên này phong cảnh cũng không đúng cho lắm.

Bảo tiêu yếu ớt gọi: “Đường, Đường tổng?”

Đường Ngự Thiên ôm Tần Ý, vóc dáng to cao, hơi khom lưng, tựa đầu như muốn chôn vào hõm cổ người kia, mắt khép hờ suy nghĩ. Cái tư thế như kiểu đang muốn vùi vào lồng ngực Tần Ý vậy, nhưng vì chiều cao cùng hình thể hơi lệch, cho nên thoạt nhìn lại giống như Tần Ý đang vùi đầu vào lồng ngực hắn.

Chính cái tư thế không tự nhiên này khiến bảo tiêu sợ đến ngẩn ngơ tại cửa.

Trong lúc bảo tiêu đang sững sờ, Tần Ý đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, thuận theo hướng gió thổi nhìn qua, đúng lúc thấy gương mặt phức tạp như bị táo bón của bảo tiêu nọ.

“…”

Tần Ý nghiêng đầu, chọt chọt eo Đường Ngự Thiên: “Đường tiên sinh, có người tìm anh.”

Đường Ngự Thiên vô lại mà nắm lấy tay anh, gương mặt tuấn tú cọ cọ tại cổ đối phương: “Đừng cử động.”

Bảo tiêu nhỏ lui về sau hai bước, trong đó một bước giẫm hụt, cả người lảo đảo, bám vào cột mới không bị ngã.

Mấy phút trước, Đường Ngự Thiên nói xong câu kia với anh, Tần Ý còn chưa tìm được lời nào để an ủi, người kia liền giang hai cánh tay về phía anh, ôm anh vào lồng ngực, thầm thì: “Ôm một cái.”

Quá ngán ngẩm.

Ngán đến độ Tần Ý có chút không kịp thích ứng.

Lại nghe Đường Ngự Thiên nói tiếp: “Đưa em đến nhìn bà một chút. Anh luôn cảm thấy, bà vẫn còn ở nơi đây, vẫn chưa đi.”

Tần Ý ngơ ngác nhìn hắn: “Anh biết bà là… Bà…”

Đường Ngự Thiên nhẹ ‘xuỵt’ một cái, dựng thẳng ngón tay, kề sát bên môi, ra hiệu anh nghe cẩn thận.

Tuy rằng Tần Ý gì cũng không nghe ra, nhưng anh lại không nghi ngờ chút nào. Bởi vì trước khi kí chủ rời đi, ý chí bị cưỡng ép đình trệ, anh đã từng trải qua. (*ý nói là trong lúc chuyển giao giữa hai kí chủ, cảm xúc của kí chủ cũ vẫn ở lại trong một khoảng thời gian ấy, đoạn đầu lúc thầy Tần xuyên đến có miêu tả. Thực ra cũng không hiểu lắm, vì nếu hiểu thế này thì hơi bug. Coi như khoảng thời gian kí chủ rời đi, tâm trí vẫn sẽ lưu lại một chút, nhưng đấy chỉ là trên cơ thể của bản thể thôi mà nhỉ… Với cả đấy cũng chỉ là một khoảnh khắc thôi. Chu Tuệ chết một khoảng thời gian rồi cơ mà…)

Sau đó hai người liền dính vào với nhau, ôm rất lâu.

Hồi tưởng kết thúc, thấy bảo tiêu đang muốn trốn đi, Tần Ý mở miệng gọi hắn lại: “Vị tiên sinh bên kia, anh cứ vào đi.”

Hắn sao mà dám tiến vào.

Đặc biệt là ánh mắt của Đường tổng khi quay qua nhìn hắn, lãnh khốc quá mẹ ơi.

Bảo tiêu run lập cập: “Tôi tôi tôi vẫn nên… Lát nữa lại…”

Lúc này, Tần Ý chọt chọt eo Đường Ngự Thiên mạnh hơn, đến giờ người nào đó mới chịu đứng thẳng lên: “Chuyện gì?”

Kỳ thực cũng không cần bảo tiêu nhiều lời, âm thanh Mao Cát Tường kêu trời trách đất vừa to vừa rõ, hắn lúng túng gãi đầu một cái: “Đường tổng, Bạch thiếu đang cùng một cậu trai trẻ tuổi đứng ở cửa, muốn vào đây.”

Đường Ngự Thiên vỗ vỗ đầu Tần Ý: “Mao Cát Tường tới làm gì.”

Tần Ý từ nãy tới giờ đều đang suy nghĩ làm sao cấp cho Đường Ngự Thiên một bát canh gà nuôi dưỡng tâm hồn, nghe hắn hỏi, cũng không biết nghĩ thế nào, phản xạ hình cung dài đến đáng sợ: “Đường tiên sinh, khi một người rời đi, đôi khi lại là khởi đầu cho một lần gặp gỡ mới.”

Trời mới biết cái câu này là do nhà triết học nào phát biểu, có lẽ là từ thuyết luân hồi?

“…”

Đường Ngự Thiên mắt cũng không chớp mà nhìn anh chằm chằm.

Tần Ý rốt cục phản ứng lại: “… Thật xin lỗi.”

“Mao tiên sinh, anh ta… Em cũng không rõ lắm, có lẽ là tới làm nhiệm vụ?”

Khi anh thẳng thắn với Đường Ngự Thiên, cũng thuận tiện khai báo thân phận của Mao Cát Tường. Đặc biệt, lúc nói đến đoạn điểm tích luỹ hai năm của Mao Cát Tường bị tiêu trừ, Đường Ngự Thiên hoàn toàn không khách khí mà châm chọc: “Chỉ số IQ chỉ có vậy?”

Tần Ý nói xong, Đường Ngự Thiên tuỳ tiện nói: “Ra ngoài xem xem.”

Cùng lúc đó, Mao Cát Tường ở bên ngoài kêu vài tiếng, Bạch Dư sợ hắn hét hỏng cổ họng, bịt miệng lại không cho hắn nói tiếp.

“Ưm ưm ưm?” Đùi lớn, có phải anh chê em khiến anh mất mặt không?

“Không phải,” Bạch Dư mặt không thay đổi mà thở dài, “Hôm đó em kêu cả đêm, cổ họng cũng bị khàn.”

“A?!”

Đệt, anh hai, anh dừng lại, đừng nói tiếp nữa.

Nhưng mà Bạch Dư nghe hiểu đống ưm a của hắn lại cố tình nghe không hiểu câu độc thoại nội tâm này, tiếp tục nói: “Anh sợ họng em khó chịu.”

Tình cảnh lúc Tần Ý đi ra, chính là Mao Cát Tường người lúc trước còn đang mồm miệng liến thoắng, bây giờ lại yên tĩnh, đứng ở đó không kêu một lời.

Anh đi ra từ phía sau Đường Ngự Thiên, nghiêng đầu nói: “Mao tiên sinh?”

Mao Cát Tường giang hai tay: “Đồng minh!”

Đường Ngự Thiên cả nâng mắt cũng lười, nói: “Cậu tới làm gì?”

Mao Cát Tường cởi mũ, khoé miệng rũ xuống, ánh mắt u buồn: ‘Tôi tới tìm lại hồi ức lúc trước khi ở cùng bà nội.”



Cuối cùng, Mao Cát Tường cùng Tần Ý đi vào phòng tìm manh mối, Đường Ngự Thiên đứng ngoài cửa, thuận tiện câu được câu không nói chuyện với đối thủ thương mại Bạch Dư.

Từ hạng mục hợp đồng nói đến lão bà của nhau, Đường Ngự Thiên dựa vào một bên cửa, như vô ý liếc nhìn đánh giá Bạch Dư, nói: “Anh biết vì sao cậu ta đến đây không?”

Bạch Dư đứng nghiêm chỉnh, trừ Mao Cát Tường, với ai anh ta cũng dùng vẻ mặt đó, hồ như cái gì cũng không đặt trong mắt, không gì có thể làm anh ta nổi sóng. Bạch Dự nói: “Không biết, chờ đến khi em ấy muốn sẽ tự nói cho tôi.”

Đường Ngự Thiên nhếch khoé miệng.

Hắn chính là nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi tìm cảm giác ưu việt.

Bảo bảo nhà hắn ấy mà, một chữ cũng không làm rớt, gì cũng nói với hắn.

Thế nhưng, cảm giác ưu việt của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, Bạch Dư trong lúc vô tình đã cho hắn một cái bạo kích.

Bạch Dư trước nay chưa từng có mà cực độ nghiêm túc, muốn cùng đối thủ thương mại của anh thảo luận về vấn đề thuốc bôi trơn, biểu tình vẫn không chút gợn sóng, nói ra vấn đề có chút không thể miêu tả: “Anh… Trong lúc mở rộng, thực sự dùng cái hãng dầu bôi trơn kia?”

Đường Ngự Thiên: “…” Anh đang nói tới cái gì.

“Ý tôi là, có loại nào dùng tương đối tốt không?” Trên mặt Bạch Dư rốt cục cũng có chút biểu tình, nhíu nhíu mày, “Cái trên máy bay anh là KY, cảm giác không quá tốt, chíp bông vẫn rất đau.” (* ok, bonus point cho ai nói ra lý do vì sao Mao thiếu lại “được” gọi là chíp bông =)))))

Cái gì mà KY kia, không cần nghĩ, nhất định là do Đức thúc nhét vào.

Đức thúc hành động về mặt này đều luôn rất mãnh liệt, cơ hồ là trong nhà hắn, trong xe, tất cả những nơi có thể phát sinh loại sự tình này đều có đồ chuẩn bị. ( * =)))) tiện thế còn gì.)

Quản gia tốt nhất Trung Quốc, Đức thúc, mục đích cuộc sống chính là muốn chăm sóc thiếu gia nhà ông thật tốt, từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến thân thể.

“Dùng qua Yarun chưa?” Bạch Dư đã cố ý tìm tòi trên internet, vì vậy tiếp tục hỏi, “Nghe nói không màu không vị, không độc, bôi trơn tốt.”

“Kỹ thuật không tốt, dùng cái gì cũng như nhau.” (*Chú nói như chú có kỹ thuật tốt vậy =))) Đã thử bao giờ đâu… À, tôi quên, đây là một quyển ngôn tình não tàn, nam chính đại nhân phải đứng đầu về mọi mặt =)))))

Cho dù đấu võ mồm thành công, nhưng Đường Ngự Thiên vẫn thầm nghĩ, đêm này nhất định đổi ga giường thành đỏ thẫm, sau đó tính đến khả năng lừa cái người ngốc nghếch kia vào ngủ cùng.

Trong phòng.

Mao Cát Tường tránh né dây điện bày đầy đất, gõ đông gõ tây trên tường, thậm chí còn nằm bò trên sàn nghe tiếng vang.

Tần Ý đi tới bên cạnh hắn, hỏi: “Mao tiên sinh, anh đang tìm gì vậy, cần tôi giúp một tay không?”

“Tôi… tôi đang tìm…” Mao Cát Tường gãi gãi mũ, bò dậy từ dưới đất, hắn cũng không biết rõ là phải tìm cái gì, “Đúng rồi, nhiệm vụ của cậu là gì?”

Hắn chưa hỏi còn tốt.

Vừa hỏi, Tần Ý liền cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.

Đệt, vẻ mặt này của đồng minh, vừa nhìn đã thấy là đại sự.

Mao Cát Tường lặng lẽ đến gần: “Rất lợi hại à? Không phải, ý tôi là, khó lắm sao?”

“Vẫn tạm ổn…”

“Ha, vẫn ổn, thế là cái gì?”

Tần Ý hồi tưởng lại âm thanh nghiêm túc của Tiểu Manh Manh, mở miệng thẳng thắn nói: “Một bát cải xanh.”

“Hả?”

Tần Ý lặp lại: “Khiến Đường Ngự Thiên ăn… Một bát cải xanh.”

“…”

Lúc Tiểu Manh Manh nói ra, anh cũng khó có thể tin. Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, nhiệm vụ của anh lại… kỳ quái như vậy.

Mao Cát Tường lại càng không hiểu.

Tại sao cùng là phận kí chủ, phong cách nhiệm vụ lại có khác biệt lớn như vậy.

“Hệ thống đến cùng là muốn làm cái gì, từ khi Hạ Thanh Thu xuống màn, tôi càng lúc càng không hiểu.”

“Sắp xếp như vậy, hẳn có lý do của nó.”

Lý do cái lông, ăn cải xanh thì có lý do gì, Mao Cát Tường thầm nghĩ, hoàn toàn là làm bừa. (*lý do là để thúc đẩy tình cảm đó =))))

Đường Ngự Thiên chỉ cho bọn họ hai mươi phút, Tần Ý giúp Mao Cát Tường vừa đầy hai mươi phút, Đường Ngự Thiên đã đúng hẹn đẩy cửa bước vào, biểu tình lạnh nhạt: “Đi.”

Tần Ý dừng lại động tác: “Mao tiên sinh, một mình anh có thể chứ?”

Mao Cát Tường chui ra từ dưới gầm giường, đối mặt với ánh mắt phức tạp của Bạch Dư.

“Tôi… Có thể…” Mao Cát Tường khó khăn nói, “Cậu cứ nhanh nhanh về nhà…” Xào cải xanh đi.

Trời má, làm sao để giải thích với Bạch Dư bây giờ!

Khi còn nhỏ, bà nội thích chơi trốn tìm cùng em, em luôn thích trốn vào cái gầm giường này, anh có muốn cùng em vào trong đó cảm thụ kỷ niệm thời thơ ấu không?

Đây không phải rất ngu sao.

Mao Cát Tường cuối cùng giải thích với Bạch Dư như thế nào, Tần Ý không biết.

Đường Ngự Thiên mở cửa xe, chờ anh ngồi vào mới nói: “Nếu em buồn ngủ thì ngủ trước một chút đi.”

Cho dù Tần Ý có ngủ ở phía sau, cũng không có nghiêng trái nghiêng phải như người khác, anh ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt lại, như lão tăng nhập định.

Trên đường về, cảm giác nhanh hơn khi đến, có lẽ là vì đêm khuya trên đường không có nhiều xe cộ.

Thời điểm xe lái đến toà biệt tự quen thuộc kia, dù động tác phanh xe của Đường Ngự Thiên rất nhẹ, nhưng một giây sau Tần Ý vẫn tỉnh.

“Đến rồi.” Đường Ngự Thiên tắt máy, nhìn chằm chằm đồng hồ trên xe, nói ra một câu không có chút liên hệ nào, “Đã qua mười hai giờ.”

“Hả?”

Hắn xuống xe, giúp anh mở cửa, đưa tay về phía Tần Ý, khoé miệng hơi cong lên: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc