VÙNG CẤM

Đêm trước thức khuya lướt xem diễn đàn nên suýt nữa sáng hôm sau Giang Trì Cảnh đã dậy không nổi.

Rửa mặt chóng vánh cho xong, anh lấy lọ mứt không nhãn mác trong tủ lạnh ra, quen tay quét lên miếng sandwich rồi vừa ngậm bánh vừa hộc tốc chạy đi.

Đến đoạn có cây đèn giao thông duy nhất trên suốt chặng đường đi, Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng thư thả được một thoáng để ăn cho xong bữa sáng. Ban đầu anh còn nghĩ lọ mứt dâu được chế biến lại thế này sẽ không được ngon cho lắm, nhưng ăn quen dần lại thấy ưng bụng vì mùi vị thật hơn mứt dâu được sản xuất công nghiệp.

Ăn hết miếng bánh mì, Giang Trì Cảnh nâng cằm nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên khóe miệng anh có dính mứt trái cây. Anh dùng lưỡi liếm sạch phần mứt còn vương lại, đang định dùng khăn giấy làm thêm lần nữa cho sạch thì đèn đỏ bỗng chuyển xanh. Anh vội đạp ga phi thẳng, kịp thời đến nhà tù trước tám giờ.

Hôm nay số lượng thư từ cần gửi đi cũng khá ít, nhịp chân Giang Trì Cảnh nhanh hơn bình thường. Mọi hôm anh sẽ trò chuyện đôi câu với mỗi phạm nhân về nội dung trong các bức thư, nhưng hôm nay anh lại tựa như một cỗ máy chỉ biết nhận và gửi thư, cố gắng hoàn thành công việc nhanh hết mức có thể.

Tám giờ năm mươi, Giang Trì Cảnh vội vã về lại thư viện trước khi Trịnh Minh Dịch đến. Anh lấy quyển “Học chơi cổ phiếu từ con số 0” trên kệ sách xuống rồi giả vờ ngồi đọc.

Lúc Trịnh Minh Dịch đến thư viện ngồi xuống trong khu vực làm việc, trông thấy Giang Trì Cảnh đang đọc sách, quả nhiên hắn có hơi ngạc nhiên: “Cảnh sát Giang, cậu muốn học chơi cổ phiếu à?”

“Ừ hứ.” Giang Trì Cảnh vui vẻ ngâm nga.

“Hồi trước cậu bảo là không thích mà?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Tôi đổi ý rồi.” Giang Trì Cảnh khép sách lại, nhìn Trịnh Minh Dịch. “Anh có muốn dạy tôi không?”

Trịnh Minh Dịch không trả lời ngay mà hết nhìn quyển sách rồi lại nhìn Giang Trì Cảnh, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.

Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh không hề muốn học chơi cổ phiếu, anh chỉ muốn xem dáng vẻ ngớ người ra của Trịnh Minh Dịch thôi. Người nọ ranh ma như vậy nhưng chắc không thể nào ngờ Giang Trì Cảnh đã biết được bí mật nho nhỏ của hắn.

“Chơi cổ phiếu không cần phải đọc sách.” Trịnh Minh Dịch quan sát vẻ mặt Giang Trì Cảnh, từ tốn đáp, “Tích lũy kinh nghiệm là chính thôi.”

“Không đọc sách thì nên xem gì nhỉ?” Giang Trì Cảnh vuốt cằm ra vẻ suy tư, “À tôi biết rồi, xem diễn đàn chứ gì?”

Nói xong, anh tự biên tự diễn mở trình duyệt lên, truy cập diễn đàn chứng khoán mà anh dành cả tối hôm qua ngồi lướt xem.

“Nghe bảo diễn đàn này cũng nổi lắm, anh biết không?” Giang Trì Cảnh hỏi.

Trịnh Minh Dịch lập tức lộ vẻ mặt cảnh giác, hắn cứ đứng yên nhìn Giang Trì Cảnh. Giang Trì Cảnh ngoài mặt vẫn tỉnh như sáo, ánh mắt trong veo tựa như chỉ đang thắc mắc vậy thôi nhưng thật ra anh đang nín cười dữ dội.

Giờ anh hiểu vì sao Trịnh Minh Dịch lại thích chọc mình đến vậy rồi. Hóa ra trêu ngươi người khác quả thực là chuyện rất thú vị.

“Biết chứ.” Trịnh Minh Dịch bình tĩnh đáp, “Nhiều nhà đầu tư bán lẻ tụ tập trên diễn đàn này lắm.”

“Anh có hay lên diễn đàn này không?” Giang Trì Cảnh hỏi.

Trịnh Minh Dịch tiếp tục nhìn Giang Trì Cảnh chằm chằm, hỏi vặn lại: “Cậu nghĩ sao?”

Giang Trì Cảnh biết chiêu bài của Trịnh Minh Dịch, chỉ cần hắn bắt đầu hỏi ngược lại đối phương chứng tỏ hắn đang bắt đầu bật chế độ cảnh giác.

“Chắc là có rồi ha.” Giang Trì Cảnh cố gắng nhịn cười, bày ra dáng vẻ nghiêm túc đáp, “Nghe nói có nhiều chuyên gia xuất hiện trên diễn đàn này lắm.”

“Cậu nghe ai nói?” Trịnh Minh Dịch bỗng hỏi, “Cậu bảo diễn đàn này cũng nổi tiếng lắm, là ai nói cậu nghe thế?”

Trịnh Minh Dịch bắt đầu tấn công đúng như Giang Trì Cảnh dự đoán. Tính Trịnh Minh Dịch vốn thế, hắn chắc chắn sẽ không đứng yên để đối phương dắt mũi.

“Tra trên mạng thì thấy thôi.” Giang Trì Cảnh ung dung dáp, “Chẳng lẽ diễn đàn này không nổi tiếng à?”

Giang Trì Cảnh quay trở lại vấn đề. Anh không trực tiếp nhắc tới Go thần bởi với chỉ số thông minh của Trịnh Minh Dịch, chưa gì đã ra đòn chí mạng như vậy chắc chắn sẽ khiến Trịnh Minh Dịch đoán ra được.

Thế nhưng anh vẫn đánh giá quá thấp trình độ cảnh giác của Trịnh Minh Dịch, người nọ không trả lời câu hỏi của anh và cũng không hỏi vặn lại để thăm dò mà chỉ nhìn Giang Trì Cảnh đăm đăm rồi bảo: “Cảnh sát Giang, hôm nay cậu hơi bất thường.”

“Thế hở?” Giang Trì Cảnh chớp mắt ra vẻ vô tội.

“Sao lại nổi hứng muốn học chơi cổ phiếu?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Trưởng ngục bảo tôi nên tận dụng thời gian rảnh để học hỏi thêm, cũng tốt mà.”

Giang Trì Cảnh đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, anh biết trêu chọc cũng nên có giới hạn. Đặc biệt là với con cáo giá như Trịnh Minh Dịch, đùa quá trớn rất dễ bị lộ tẩy. Anh không cố đào sâu vấn đề thêm nữa, chỉ hờ hững hỏi: “Rồi giờ anh có dạy tôi không?”

“Dạy.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Cậu muốn học sao tôi lại không dạy chứ?”

Giang Trì Cảnh cong môi, cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Anh cần có có một lí do chính đáng để nhắc đến việc chơi cổ phiếu, như vậy sau này mới tiện bề trêu chọc Trịnh Minh Dịch. Chỉ cần người nọ vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, thế là anh có thể đòi lại hết vốn liếng mấy lần mà hắn cứ lôi anh ra làm trò đùa.

“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch lên tiếng khiến nét cười trên môi Giang Trì Cảnh vụt tắt, “Sáng nay cậu ăn mứt dâu à?”

“Hử?” Giang Trì Cảnh sực tỉnh nhìn Trịnh Minh Dịch, “Ngày nào tôi chẳng ăn.”

“Là lọ mứt tôi làm cho cậu đúng không?”

“Thì tôi có mua lọ mới đâu.” Giang Trì Cảnh không muốn Trịnh Minh Dịch nghĩ rằng anh thích món quà của hắn lắm, “Phải ăn chứ để không thì phí lắm.”

Vừa dứt lời, Trịnh Minh Dịch ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay nâng mặt Giang Trì Cảnh lên, hắn dùng ngón cái lau khóe miệng anh rồi bảo: “Ăn làm sao mà để dính luôn lên đây vậy?”

Giang Trì Cảnh vừa mới cố ý chơi xấu người ta, giờ bỗng dưng nghe Trịnh Minh Dịch dùng giọng điệu phảng phất sự cưng chiều này đáp lại khiến lưng anh như tê dại.

“Có à?” Giang Trì Cảnh vội quẹt mu bàn tay lên miệng.

Anh thề là anh đã liếm hết mứt còn dính trên khóe môi mà, nhưng có lẽ do không dùng khăn giấy lau lại cho kĩ nên vẫn còn dây lại một ít. Chắc là dính không nhiều lắm đâu, nếu không mọi người đã phát hiện từ lâu đó. Chẳng qua là do Trịnh Minh Dịch ngồi gần anh quá nên trên mặt anh dính gì dĩ nhiên hắn có thể trông thấy rõ.

“Cậu chế biến lại thế nào đấy?” Trịnh Minh Dịch hỏi, “Để lần sau tôi gia giảm nguyên liệu theo.”

“Vắt thêm một ít nước chanh thôi.” Giang Trì Cảnh đáp, “Chứ không là ngọt ngấy luôn đó.”

Lúc nói câu này Giang Trì Cảnh hoàn toàn không để ý rằng, Trịnh Minh Dịch đang có ý định sẽ làm mứt dâu tặng anh tiếp.

“Thế à?” Trịnh Minh Dịch cúi mắt suy tư một hồi rồi bỗng ngậm ngón tay cái vừa chạm vào khóe môi Giang Trì Cảnh ban nãy.

Hàm dưới của hắn chuyển động, quét quanh ngón cái như thể không muốn bỏ lỡ bất kì mùi vị nào còn vương trên đó. Một lát sau, hắn bỏ ngón tay xuống rồi nhìn Giang Trì Cảnh, “Không nếm được gì cả.”

Đây là chuyện hiển nhiên mà?

Giang Trì Cảnh sực tỉnh thoát khỏi vẻ ngơ ngẩn, anh không muốn cho đối phương biết những suy nghĩ đen tối vừa hiện lên trong đầu mình. Nhưng đúng lúc này anh phát hiện ánh nhìn của Trịnh Minh Dịch có hơi sai sai, hắn cứ nhìn chằm chằm vào bờ môi anh tựa như đang nói: Nếm ngón cái không ra mùi vị gì, để tôi nếm thử đôi môi cậu vậy.

Lòng Giang Trì Cảnh bỗng nảy lên một suy nghĩ kì lạ. Phải chăng lúc anh đang mộng mơ hết cảnh này đến cảnh khác, đầu óc Trịnh Minh Dịch cũng đang tràn ngập những suy nghĩ đen tối?

“Anh nhìn gì đó?” Giang Trì Cảnh hơi nghiêng người xích lại gần cửa sổ, “Tôi tính rồi, không có lần sau đâu. Mốt tôi tự đi siêu thị mua.”

“Không cần đâu.” Trịnh Minh Dịch cuối cùng cùng dời mắt khỏi đôi môi Giang Trì Cảnh, “Tôi có thể làm cho cậu mà.”

“Anh không còn gì khác để làm à?” Giang Trì Cảnh nghiêm túc hỏi.

“Không còn.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Cậu biết là tôi rất rảnh mà.”

Chậc, đúng là so với cuộc sống của thành phần ưu tú trước đây, giờ Trịnh Minh Dịch rảnh rỗi quá mức. Mười giờ tối đã tắt đèn, sáu giờ sáng thức dậy, nghỉ trưa tới ba tiếng, thời gian còn lại chỉ đi trồng dâu tây chứ có làm gì khác nữa đâu.

“Thế lần sau đừng làm ngọt như vậy nữa nhé.” Giang Trì Cảnh nhắc.

“Ừa.”

Hàn huyên một hồi, ngân hàng trung ương đã công bố số liệu. Cũng như mọi lần, Giang Trì Cảnh đọc toàn bộ nội dung cho Trịnh Minh Dịch nghe. Nhưng hôm nay lúc đọc xong, Trịnh Minh Dịch bỗng nhìn anh rồi hỏi, “Cậu muốn học từ đâu trước?”

“Học gì cơ?”

Giang Trì Cảnh cứ tưởng Trịnh Minh Dịch lại bắt đầu tư duy nhảy cóc, ai dè hắn lại bảo, “Không phải cậu muốn học chơi cổ phiếu à?”

“Éc.” Suýt nữa là quên vụ này, Giang Trì Cảnh nói muốn học chơi cổ phiếu chẳng qua là để trêu Trịnh Minh Dịch thôi chứ anh nào có thích thú gì. Nhưng thấy Trịnh Minh Dịch nghiêm túc như thế, anh đành đâm lao phải theo lao: “Cổ phiếu tăng giảm dựa vào yếu tố nào?”

“Dễ thôi, nhiều người mua thì tăng, nhiều người bán thì giảm.” Trịnh Minh Dịch đáp.

“Thế làm sao để nhìn ra là cổ phiếu đang tăng hay giảm?” Giang Trì Cảnh tiếp tục hỏi.

“Phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố lắm.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi dạy cậu xem biểu đồ nến trước nhé.”

Trịnh Minh Dịch vừa di chuột vừa giảng giải cho Giang Trì Cảnh hiểu những con số trên màn hình biểu thị cho những gì. Vì hắn ngồi gần máy tính hơn nên Giang Trì Cảnh buộc phải nghiêng đầu qua nhìn theo. Lúc này Trịnh Minh Dịch đang giảng phần nội dung ở bên góc màn hình máy tính, do màn hình bị chóa nên Giang Trì Cảnh không nhìn rõ. Anh đành dựa sát vào Trịnh Minh Dịch, tóc cũng chạm vào vành tai người nọ.

Trịnh Minh Dịch hơi nghiêng mặt qua nhìn Giang Trì Cảnh, sau đó hắn buông con chuột ra, vòng cánh tay qua vai Giang Trì Cảnh rồi cầm chuột lại, “Giờ đã nhìn rõ chưa?”

Giang Trì Cảnh hiện tạ đúng là đã gần màn hình hơn một chút, nhưng vấn đề là đang yên đang lành anh lại bị rơi vào vòng tay của Trịnh Minh Dịch. Giờ vai anh đang tựa vào ngực hắn, rõ là tư thế điển hình cho một cặp tình nhân.

Giang Trì Cảnh vô thức quay đầu lại nhìn nhìn cánh tay đang quàng lên tay mình, nhưng Trịnh Minh Dịch lại bỗng dưng thả chuột ra, dùng tay chạm vào một bên mặt anh rồi đẩy đầu anh quay lại vị trí ban nãy.

“Tập trung nào.” Trịnh Minh Dịch nói.

Như này rồi tập trung kiểu gì?

Giang Trì Cảnh lấy làm lạ, từ lúc nào mà anh với Trịnh Minh Dịch lại gần gũi đến thế?

“Anh dạy người ta chơi cổ phiếu đều thế này à?” Giang Trì Cảnh cau mày hỏi.

“Tất nhiên là không rồi.” Trịnh Minh Dịch nói, “Có cảnh sát Giang là đặc biệt thế thôi.” Hắn ngừng một chút rồi lại tiếp lời, “Không thì cậu có thể ngồi lên đùi tôi, như vậy nhìn càng rõ hơn.”

“Thôi khỏi.” Giang Trì Cảnh trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch, tiếp tục ra vẻ chăm chỉ học tập, “Con số này biểu thị cho cái gì vậy?”

Nói thật lòng giờ Giang Trì Cảnh có hơi hối hận. Anh không hề thích chơi cổ phiếu tí nào, bịa ra lí do này là để dễ bày trò trêu Trịnh Minh Dịch thôi. Ai ngờ cái tên Trịnh Minh Dịch này dạy vì đam mê, cứ thao thao bất tuyệt giải thích các thuật ngữ và khái niệm làm Giang Trì Cảnh thấy mình như đang quay lại thời anh còn đi học.

Giang Trì Cảnh nhìn đồng hồ, vừa đúng chín giờ ba mươi anh lập tức ngồi phắt dậy, “Tới giờ rồi, lần sau giảng tiếp nha.”

“Còn một chuyện quan trọng nữa. Chơi cổ phiếu thì phải vững tâm lý, không nên mù quáng…”

“Thầy Trịnh ơi.” Giang Trì Cảnh nhanh chóng ngắt lời Trịnh Minh Dịch, “Hôm nay giảng đủ rồi, bữa sau nói tiếp vẫn được mà.”

Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh, “Cậu vừa gọi tôi là gì?”

“Thầy Trịnh ơi.”

Đồng chí Trịnh chỉ mới có bằng cấp ba xem ra rất hài lòng với danh xưng này. Hắn buông chuột ra rồi đáp, “Thế chiều gặp vậy.”

“Chiều nay không được đâu.” Giang Trì Cảnh đáp, “Có cán bộ các công ty đến thăm tù, tôi phải đi cùng.”

Thi thoảng sẽ có các đoàn thể đến thăm nhà tù như một hình thức nhắc nhở bản thân không nên làm chuyện trái phạm luật. Thường trưởng ngục sẽ là người tiếp đón các đoàn thể nhưng hôm nay ông lại Giang Trì Cảnh đi cùng, anh đoán chắc hẳn chuyện này có liên quan đến Trịnh Minh Dịch.

“Họ muốn đến thăm khu gieo trồng dâu tây?” Nghe Giang Trì Cảnh thuật lại, Trịnh Minh Dịch trầm ngâm suy nghĩ.

“Ừa, vụ án của anh cũng nổi mà nên là… Anh hiểu rồi đó.”

Nếu gặp phạm nhân mà mình không quen không biết, đoàn thăm viếng dĩ nhiên sẽ không nảy sinh được cảm xúc gì. Nhưng nếu tận mắt chứng kiến người mình quen vào tù, nhìn thấy cuộc sống của người đó trong tù thì đây mới là lời răn đe thực sự.

“Nếu anh không thích thì có thể bảo trưởng ngục.” Giang Trì Cảnh đáp, “Anh mà nói thì ông ấy sẽ đồng ý thôi.”

Trịnh Minh Dịch yên lặng một lúc lại hỏi: “Chiều nay cậu cũng đến khu gieo trồng dâu tây đúng không?”

“Ừa.” Giang Trì Cảnh đáp.

“Thế được rồi.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Đến đi rồi tôi hái dâu cho cậu ăn.”

Nghe hắn nói vậy, Giang Trì Cảnh lại không hiểu đầu óc Trịnh Minh Dịch đang nghĩ gì.

Sắp bị thiên hạ dòm ngó mà còn lo chuyện hái dâu tây?

***

Bình luận

Truyện đang đọc