VỤNG TRỘM CƯNG CHIỀU EM


Sáng thứ bảy,sau hai buổi học trước,ước chừng khoảng 10 giờ,nhiều phụ huynh đã đến.

Tốp năm tốp ba đứng ngoài cửa,hoặc thăm dò nhìn vào phòng học,hoặc cùng nhau nói chuyện.
Tần An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ,nhìn thấy bóng dáng của mẹ.Mẹ đang đứng ở hành lang,cũng thấy được cô,liền mỉm cười.
Cô sửng sốt một chút,không phải nói ba đến sao,như thế nào mẹ vẫn đến đây?
Ngày đó về đến nhà,cô cùng ba mẹ nói chuyện họp phụ huynh,làm cho mẹ an tâm đi tham gia một ngày đi chơi cùng xã khu,nói ba nghỉ một ngày là được.
Kết thúc,Tần An Nhiên vội ra khỏi phòng học,đến trước mặt mẹ hỏi:"Mẹ sao mẹ lại tới đây,không đi xem hoa?"
"Mẹ không đi,hoa sơn chi thì có gì đẹp,mẹ vội đến tham dự họp phụ huynh"Tiết Hiểu Bình cười với cô
"Mẹ........."Tần An Nhiên oán giận kêu lên một tiếng.Cô biết,mẹ không đi,đại khái là vì tiếc 50 đồng mỗi người đóng chi phí,mà họp phụ huynh vừa lúc là cái cớ.
"Không sao,đến trường xem tình hình học tập của con,không phải rất tốt?" Tiết Hiểu Bình vỗ tay cô
Tần An Nhiên cũng không nói gì,kéo mẹ đến chỗ mình ngồi.Cô đã thu dọn trước một ngày,sách giáo khoa cùng sách bài tập chỉnh tề,ngăn kéo cũng sửa sang một chút,tuy ràng sách vở tư liệu rất nhiều,nhưng thoạt nhìn tổng thể rất sạch sẽ ngăn nắp.
Tần An Nhiên để mẹ ngồi xuống,đứng ở bên cạnh cùng mẹ nói chuyện.
Qua 10 phút,chủ nhiệm lớp Trương Mĩ Linh chưa tới
Tần An Nhiên nói với mẹ:" Mẹ,mẹ ngồi ở đây,con đi WC"
Sau đó cô đi ra khỏi lớp,hướng đến nhà vệ sinh.

Ở chỗ hành lang,cô thấy một nhóm bé người tụ tập,đến gần,ở giữa vị kia là mẹ Hứa Giác Uông Thục Lan.
Bên cạnh cô có vài ba mẹ vây quanh,Hứa Giác cũng đứng ở một bên,phải đối mặt với những lời khen "Con của cô thật lợi hại nha".Vẻ mặt của cậu rất là kiên nhẫn,đáp lại cũng như thái độ nho nhã,nhưng hành động kiễng chân lộ ra nội tâm của cậu có chút mất kiên nhẫn.
Tần An Nhiên vốn muốn trực tiếp đi qua,nhưng lại cảm thấy như vậy không được lễ phép.
Vì thế,khi đi đến bên người Uông Thục Lan,cô nghiêng người chào hỏi Uông Thục Lan:" Dì Uông khỏe ạ"
Nhưng lúc này Uông Thục Lan cùng các cha mẹ khác vôi vàng nói chuyện,âm thanh của cô không lớn,bị bao phủ bởi tiếng nói chuyện,đối phương nhất thời không chú ý tới cô.
Tần An Nhiên dừng một chút,nhấp hé miệng,nghĩ,quên đi,vẫn là trực tiếp đi qua.

Cô đang muốn vùi đầu đi về phía trước,bỗng nhiên,một bên Hứa Giác lên tiếng,là nói với mẹ cậu:" Mẹ,Tần An Nhiên chào hỏi với mẹ"
Âm thanh của cậu lớn,Uông Thục Lan trực tiếp nghe thấy,quay đầu nhìn thấy Tần An Nhiên bên người,cười với cô,gật đầu.Mặt khác,các bố mẹ kia cũng nhìn cô.
Tần An Nhiên nhất thời cảm thấy có chút ngượng,vốn dĩ cũng không cần huy động nhân lực vậy,cô cười cười,tránh ra.
Chỉ chốc lát,chủ nhiệm Trương Mĩ Linh vào lớp,các bố mẹ cũng đến chỗ của con người.Học sinh đều đến ngoài phòng học chờ.
Tần An Nhiên đứng ở hành lang,lấy lịch sử ra học thuộc.
Bỗng nhiên,bên cạnh truyền đến âm thanh " Mẹ tôi không phải không để ý đến cậu,mà là không nghe được"
Cô ngẩng đầu,nhìn thấy Hứa Giác đứng bên cạnh,nói chuyện với cô.
Kỳ thực cái việc xen giữa kia cô cũng không quá để ý,vì thể ngẩng đầu cười cười với cậu:" Không sao,tôi biết có nhiều bố mẹ muốn xin hỏi kinh nghiệm của dì"
Hứa Giác nhếch khóe miệng,oán giận một câu:"Nào có kinh nghiệm gì chia sẻ,còn không bằng đến hỏi mẹ cậu"
Tiểu học,năm lớp 3 trước,bởi vì bố mẹ Hứa Giác tương đối bận,thường xuyên đã khuya cũng chưa về nhà,Hứa Giác hay được Tiết Hiểu Bình gọi vào trong nhà ăn cơm,sau đó cùng Tần An Nhiên làm bài tập.Bởi vì cậu hiếu động,ngồi không được bao lâu sẽ ở trong đi khắp nhà,cho nên Tiết Hiểu Bình dứt khoát ở ngay cạnh nhìn cậu,thỉnh thoảng giúp cậu
Cho nên mới nói,có thể Uông Thục Lan so với Tiết Hiểu Bình không có giúp cậu nhiều lắm.
Tần An Nhiên sửng sốt,nghĩ nghĩ,khuyên giải nói:"Kỳ thật tôi cảm thấy dì cũng không phải không quan tâm cậu,chính là bọn họ có chút bận...."
"Tôi biết,mỗi lần họ đều lấy cớ này,từ nhỏ đến lớn đều vội" Hứa Giác tựa lưng vào tường,thản nhiên nói
Tần An Nhiên cũng không nói gì nữa.
Qua chừng 40 phút,họp phụ huynh kết thúc,các bạn học cũng đi vào lớp,trong phòng học lập tức trở nên náo nhiệt.Hoặc là cha mẹ trong lúc đó trao đổi lẫn nhau,hoặc là các bạn nói chuyện phiếm,hoặc có cha mẹ tới chỗ Trương Mĩ Linh hỏi tình hình
Tần An Nhiên đi đến bên mẹ,nói với mẹ:" Mẹ,con giới thiệu mẹ với giáo viên một chút,sau đó mẹ đi nói chuyện"
Tiết Hiểu Bình gật đầu,quả thực cô ấy cũng rất muốn hỏi về tình hình của con gái
Nói xong hai người hướng tới chỗ bục giảng tới chỗ Trương Mĩ Linh,phụ huynh trước đó hỏi tình hình đã rời đi,đây là một chỗ trống hiếm hoi
"Trương lão sư" Đi đến cạnh Trương Mĩ Linh,Tần An Nhiên cười nhẹ chào hỏi,sau đó nghiêng người ra để cô thấy mẹ của chính mình "Đây là mẹ em ạ"
Tiết Hiểu Bình cùng chào hỏi Trương Mĩ Linh
Trương Mĩ Linh vẻ mặt có chút không yên lòng,miệng đáp "Xin chào",nhưng tầm mắt không có hoàn toàn hạ xuống trên người Tiết Hiểu Bình,mà là không ngừng nhìn về phía sau phòng học
Tiết Hiểu Bình vừa định mở miệng,chỉ thấy dường như Trương Mĩ Linh nhìn thấy gì đó,lập tức đi xuống bục giảng,bước nhanh tới phía sau phòng học

Tiết Hiểu Bình mở miệng còn chưa có kịp nói,có chút xấu hổ.Tần An Nhiên cũng không rõ,cho nên nhìn qua,thấy Trương Mĩ Linh trực tiếp mời Uông Thục Lan từ cửa sau vào,sau đó chủ động cùng đối phương nói chuyện.
Mẹ con Tần An Nhiên nhìn nhau,hiểu rõ tâm tư,nhưng đều không nói gì.
Nhưng thật ra đứng ở bên cạnh Uông Thục Lan,Hứa Giác lên tiếng:"Trương lão sự,mẹ Tần An Nhiên chào hỏi với cô"
Ngữ khí của cậu so với lúc trước nhắc nhở mẹ của mình còn cứng nhắc hơn,làm cho Trương Mĩ Linh sửng sốt,lại có chút xấu hổ.Cô quay đầu,đối với mẹ Tần An Nhiên ngượng ngùng cười
Tiết Hiểu Bình cũng ôn hòa cười đáp lại,ý là không ngại.
Trương Mĩ Linh lúc này một lần nữa quay lại,tiếp tục cùng nói chuyện với Uông Thục Lan
Lại qua chừng nửa giờ,cũng không có gì quan trọng hơn công việc,mọi người liền đi về nhà.
Tần An Nhiên thu thập đồ,cũng chuẩn bị cùng Tiết Hiểu Bình về nhà.
Ở chỗ hành lang,gặp được Hứa Giác,người lười nhác tựa vào vách tường,vẻ mặt rất là buồn bực.Tần An Nhiên liếc vào phòng học một cái,Uông Thục Lan còn cùng Trương Mĩ Linh nói chuyện,xung quanh tụ tập bốn năm cha mẹ.
Xem ra nhất thời chính là chưa được đi.
Cô cùng mẹ tiếp tục đi,đến gần khi,Hứa Giác chào hỏi với Tiết Hiểu Bình:" Dì Tiết khỏe ạ"
Tiết Hiểu Bình cười cười cùng cậu
Tần An Nhiên cùng cậu nói tạm biệt:" Tôi và mẹ đi trước"
Hứa Giác bỗng nhiên đề nghị nói: "Hay cùng ngồi xe nhà tôi về?"
Tần An Nhiên hơi hé miệng,không biết vì cái gì,kỳ thật nội tâm cô có chút kháng cự.Có thể là vừa rồi Trương Mĩ Linh đối với hai người mẹ thái độ khác nhau,đối với hai gia đình chênh lệch có chút nhạy cảm.
Cô định từ chối,nhưng lại không tìm được lý do hay.Dù sao,cũng là ý tốt của Hứa Giác.
Nhưng thật ra,một bên Tiết Hiểu Bình đã mở miệng trước:"Tiểu Giác,cảm ơn cháu,nhưng chúng ta định từ từ đi,nói chuyện phiếm"
Hứa Giác liếc nhìn Tần An Nhiên một cái,gật đầu,cũng không có lại miễn cưỡng.
Tần An Nhiên kéo mẹ đi.

Hai người quả thực không có đi xe,mà là chậm rãi đi,nói chuyện phiếm.

Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng chiếu vào từng chiếc lá trên đầu, gió nhẹ thổi qua, hương hoa thoang thoảng, thật dễ chịu.
"An Nhiên" Bỗng nhiên Tiết Hiểu Bình gọi cô một tiếng
"Dạ?"
"Con hôm nay không được vui vẻ,là do thái độ của chủ nhiệm lớp hôm nay?"
Tần An Nhiên gật đầu
"Con cảm thấy cô ấy là ngại bần yêu phú (*),cho nên mới như vậy"
Tần An Nhiên không nói gì,quả thực là cô nghĩ vậy
"An Nhiên,mẹ cảm thấy làm một giáo viên,này thực không đến mức,con cũng không cần suy nghĩ nhiều"Giọng điệu Tiết Hiểu Bình rất là khoan dung "Huống hồ,mặc kệ người ta nghĩ như nào,chỉ cần chính con không xem nhẹ bản thân con là được,đúng chứ?"
Tần An Nhiên gật đầu
Trên đường,đi ngang qua một quầy hàng bán hồ lô băng đường
Tần An Nhiên không tự chủ được nhìn.

Cô từ nhỏ thích ăn cái này,trước đây đi hội chùa hay đi công viên linh tinh,cô nhất định sẽ tới rồi làm ầm ĩ.
Nhưng là,hiện tại cô sẽ không
Khi đang chuẩn bị đi qua,Tiết Hiểu Bình bỗng nhiên dừng lại,chỉ vào hồ lô băng đường,hỏi cô:"Đã lâu không ăn,cho con một xâu thế nào?"
Tần An Nhiên có chút kinh ngạc,không biết vì cái gì đột nhiên mẹ nói ra
Cô đang muốn từ chối,đột nhiên mẹ nói:"Mua hai xâu,chúng ta mỗi người một xâu,vừa lúc mẹ muốn ăn"
Cô còn chưa nói gì,Tiết Hiểu Bình đã gỡ hai xâu xuống
Tần An Nhiên nhận lấy,một xâu cho mẹ.Hai người cứ như vậy,vừa đi vừa ăn,lớn như vậy còn ăn hồ lô băng đường,ở trên đường rõ ràng,nhưng hai người cũng không để ý.
Hồ lô băng đường có vị chua ngọt,rất ngon.Tần An Nhiên ăn,bỗng nhiên tâm tình cũng như vị ngọt của hồ lô băng đường mà thoải mái lên,chút lo lắng lúc trước liền tiêu tan
Đến trước ngõ,bởi vì Tiết Hiểu Bình muốn đến tiệm may,cho nên Tần An Nhiên một mình về nhà
Ở chỗ hàng hiên,nhìn thấy Hứa Giác đứng ở đó
Quả nhiên là ngồi xe đi nhanh a,cư nhiên đến sớm hơn so với cô
Tần An Nhiên đi qua,còn không có mở miệng nói,Hứa Giác nói trước:"Tôi cũng muốn ăn"
"Hả?"Tần An Nhiên không kịp phản ứng lại với ý tứ của cậu,nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào xâu hồ lô băng đường,nói:"Cậu muốn ăn cái này?"
Hứa Giác gật đầu

Tần An Nhiên chỉ ra phương hướng đầu ngõ "Ngay tại phía ngoài ngõ nhỏ của phố kia,đường tới chỗ trường học,không xa"
"Tôi lười đi"
Tần An Nhiên nhíu mày ":......Vậy cậu là muốn tôi đi mua cho cậu?"
"Trên tay cậu không phải có sẵn?"
Tần An Nhiên sửng sốt một chút,ý từ người này,là muốn ăn xâu trên tay cô?Cô liếc mắt một cái,chỉ còn một viên,treo ở trên cây trúc,có vẻ rất là cô đơn.Tuy rằng lúc cô ăn còn chưa có đụng tới,nhưng là.....
"Đây là tôi ăn còn lại..."Cô ngập ngừng nói
Hứa Giác vẻ mặt rất là bất mãn,bĩu môi:" Ăn thừa cũng không cho tôi,cậu cũng thật là keo kiệt"
".........."
Tuy nói hiện tại cảm giác mối quan hệ giữa hai người còn được,nhưng cô vẫn là không lý giải được mạch não của cậu.

Nhưng vì phòng ngừa cậu nói gì đó không đúng,cô vẫn là đưa xâu này đi
"Vậy nếu cậu cảm thấy không ngại,thì ăn đi"
Cô tưởng rằng cậu sẽ đưa tay đón lấy,ai ngờ cậu trực tiếp vùi đầu,cắn viên cuối cùng.Cô có chút giật mình,thoáng run lên,nhưng vẫn là ổn định.

Nhìn thấy cậu cắn viên cuối cùng,ngẩng đầu,nhai.
Người này thật sự là đại thiếu gia,lười liên thủ cũng không nguyện ý di chuyển.

Hơn nữa nhìn thấy đồ ăn ngon,sẽ giống như một đứa trẻ.
Tần An Nhiên không kiềm chế được trong lòng nói ra:"Hứa Giác"
"Chuyện gì?"
"Cậu thật ấu trĩ"
Hứa Giác nghe xong lời này,đuôi lông mày hơi nhướn lên,không có quá nhiều cảm xúc,lập tức mở miệng nói: "Tần An Nhiên"
"Cái gì?"
"Cậu trì độn ( chậm chạp)".


Bình luận

Truyện đang đọc