“A!” Mặc Vũ bật dậy từ trên giường, hung dữ nhìn lướt qua mọi người.
“Các huynh làm gì thế, đau quá!”. Xoa xoa cổ tay, nàng thở hổn hển trách móc đám người không phận sự kia.
“Đau? Sao lúc bị tên bắn vào thì không kêu đau?” Lam Anh bất đắc dĩ nói, thật chẳng ngờ một người yếu đuối như nàng, bị tên đâm sâu như vậy mà còn cho là mình không sao, rốt cuộc cô gái này làm bằng gì đây, đá hay là sắt?
“Muội đừng có làm loạn, để quân y băng bó vết thương au!” Mặc Phong nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, tức giận nói.
Thượng Quan Kỳ bên cạnh cũng không rảnh rỗi, ngồi bên nàng, đưa môi tới gần tai nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng biết không, suýt nữa là mất con rồi đó!”
“Cái gì? Con?” Nàng bất giác sờ lên bụng mình, sau đó nhìn bốn phía với vẻ lén lút, rồi nhìn thấy ba người kia đang che miệng cười trộm thì liền hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng cười tươi.
“Các huynh lại chọc ta rồi”. Bĩu môi bất mãn, nàng không thèm để ý tới họ nữa.
“Đúng là ngốc!” Thượng Quan Kỳ cười xoa lên đầu nàng.
“Huynh mới ngốc ý!” Nàng vươn tay xách lỗ tai hắn lên. Lam Anh và Mặc Phong nhìn cảnh này thì cười to, trong lòng vô cùng cảm động.
Một bóng đen nhanh như chớp tiến vào đại doanh, hai người đang vui đùa lập tức nghiêm túc trở lại, nàng nhìn sang phía quân y, quân y biết ý đi ra ngoài.
“Khởi bẩm tướng quân, thủ thành lần này là danh tướng Liễu Nam Phong của Hoa quốc, ngoài ra vùng Mai Lĩnh dễ thủ khó công, nếu muốn thành công thì phải có được bản đồ Mai Lĩnh, nhưng thuộc hạ ẩn nấp lâu như vậy cũng không tìm được bản đồ Mai Lĩnh, không biết hắn giấu ở đâu rồi!”
“Bản đồ?” Mặc Vũ nghi ngờ nhìn mọi người.
“Tên Nam Phong kia tính tình đa nghi, ngay cả lính đặc chủng của vương gia còn không tìm thấy thì chỉ e hắn giấu rất bí mật!” Lam Anh xoa cằm, phân tích vấn đề.
“Thế cậu có điều tra rõ về người tên Nam Phong kia không?”
“Bẩm vương gia, Liễu Nam Phong dũng mãnh thiện chiến, đã lập nhiều chiến công hiển hách cho Hoa quốc, nhưng chỉ tiếc hắn trời sinh có tính phong lưu…”
“Dừng…dừng…dừng…cậu nói hắn trời sinh có tính phong lưu?” Thượng Quan Kỳ hỏi hắn để khẳng định lại.
“Dạ, theo như điều tra của thuộc hạ, mỹ nữ trong phủ hắn, dân gian lưu truyền tin đồn, có thể so với hậu cung ba nghìn phi tử!”
“Ha ha…” Thượng Quan Kỳ cười to.
“Huynh nghĩ ra kế sách gì à?”
“Mỹ nhân kế!” Hắn tự hào tuyên bố.
Mặc Phong xoa cằm suy nghĩ một lúc, “Kế này đúng là rất phù hợp, nhưng chúng ta tìm đâu ra mỹ nữ đây?”
“Ài!!” Thượng Quan Kỳ xấu hổ gãi đầu.
“Trong quân đội không có nữ nhân, mà cho dù có chỉ e cũng rất khó đảm đương nhiệm vụ quan trọng như vậy!” Lam Anh cũng nói lên ra lắng của mình.
“Ai nói trong quân đội không có nữ nhân nào, nữ nhân này rất can đảm đó nha!” Mặc Vũ dò xét, cặp mắt lưu chuyển e dè nhìn xung quanh.
“Hử? Không được!” Tất cả đồng thanh nói một câu, Mặc Vũ bị dọa sợ quá núp ra đằng sau.
“Muội đang mang thai, không thể mạo hiểm được”
“Nàng có biết không, nàng tiêu hao sức lực thì nàng chịu được nhưng đứa nhỏ làm sao mà chịu được”.
“Con nàng có xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói với Lạc thế nào!”
“Thượng Quan Kỳ, đều tại ý kiến ngu ngốc của huynh!”
“Ta cũng rất hối hận, tóm lại chỉ có một câu!”
“Không được!”
Haizz, ba người mỗi người nói một câu, nước bọt bắn khắp nơi, suýt chút nữa nhấn chìm cả Mặc Vũ.
“A, các huynh hãy nghe ta nói!” Nàng đứng lên hét to.
“Nói cũng vô ích, không thương lượng thêm nữa!” Bọn họ lần nữa đập tan quyết định của nàng, Mặc Vũ đáng thương đành ngồi yên im lặng.
Cấu mạnh vào đùi một phát, nước mắt vì đau của Mặc Vũ lần lượt chảy ra, “Hic, ta ngàn dặm xa xôi xuất chinh thay phu quân, ta có thể đi được mà, đường đường là vương gia mà chẳng thể tự mình làm việc gì, khó khăn lắm mới nghĩ ra cách để mau chóng kết thúc chiến tranh, các huynh lại không cho đi, hu hu, thà ta đâm đầu chết đi còn hơn”. Nói xong nàng chạy về phía bức tường.
“Binh!” Hừ, sao lại không có ai ra ngăn, đau quá đi mất.
“Vũ nhi, chúng ta rất lo lắng cho nàng, còn có cách khác tốt hơn mà, hãy chờ chúng ta nghĩ tiếp có được không?” Thượng Quan Kỳ xoa xoa đầu nàng, khuyên giải.
“Kỳ, ta biết huynh lo lắng việc gì, thật sự ta không muốn bỏ qua cơ hội lần này, tuyến đường Mai Lĩnh rất khó nắm vững, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!” Lần nữa nàng nói trong nước mắt và nước mũi, còn chùi chùi lên người Thượng Quan Kỳ vài lần.
“Việc đó…” Nhất thời Thượng Quan Kỳ không biết nói gì.
“Thôi, để muội ấy đi đi, nếu chúng ta không cho phép, chỉ sợ muội ấy sẽ tự mình hành động, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn!” Mặc Phong vỗ vỗ vai Thượng Quan Kỳ.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Thượng Quan Kỳ cũng gật đầu bất đắc dĩ, “Ừ, nhưng mà ta phải đi cùng nàng, như vậy ta mới yên tâm được!”
“Ha ha, được thôi, nhất định ta sẽ hoàn thành sứ mệnh!” Mặc Phong nhảy nhót reo hò, hai mắt đảo quanh.