VƯƠNG GIA, TIÊN THẢO CỦA NGÀI LẠI CHUỒN MẤT RỒI


Giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống, làm cho không khí ái muội giữa hai người mất sạch, bây giờ Cố Yến cũng chẳng sinh ra được tâm tư đen tối gì nữa.
Hắn không tình nguyện buông Diệp Tử ra, hung dữ phun ra một câu: “Em chờ đó cho ta”, rồi rời khỏi đại sảnh.
Điều hiển nhiên là Diệp Tử sẽ không ngu ngốc nghe lời mà chờ hắn trở lại, dí mặt dô khe cửa nhìn Cố Yến đi xa, sau đó nghênh ngang bước ra khỏi cửa.

Y vừa mới đi qua cửa viện, xa xa nghe thấy tiếng kêu của chim sẻ nhỏ gọi y.

Chim sẻ nhỏ bay đến, đậu lên trên đầu vai y.
Diệp Tử nói: "Chờ đợi nảy giờ rồi, chúng ta đi thôi”
Chim sẻ nhỏ dừng lại một chút, nghiêng đầu hỏi y: “Đi? Đi nơi nào chứ?”
“Rời khỏi vương phủ, không phải chúng ta đã quyết định rồi sao?”
“Nhưng.......” chim sẻ nhỏ gục đầu xuống.
Nếu như thật sự rời khỏi nơi này, thì có khi nào sẽ không còn được gặp lại người kia nữa hay không.

Nhìn thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của chim sẻ nhỏ, Diệp Tử duỗi tay chọc chọc nó một cái: “Tiểu ngốc điểu*, ngươi làm sao vậy?”
*Tiểu ngốc điểu= chim nhỏ ngu ngốc.

Chim sẻ nhỏ thấp giọng nói: “Không, không có chuyện gì hết.....”
Diệp Tử giơ tay nắm chim sẻ nhỏ đang ngồi trên vai mình xuống, đặt trong lòng bàn tay: “Bộ dạng của ngươi như vậy mà nói không có chuyện gì hả, nói mau rốt cuộc là làm sao vậy, ai dám bắt nạt ngươi, đại ca ta đây giúp ngươi đi báo thù”
“......!Không có ai bắt nạt ta hết” Chim sẻ nhỏ ngồi trong lòng bàn tay của Diệp Tử, đôi mắt đen láy như viên ngọc nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ của mình, cũng không có gan lớn đem tâm tư nhỏ bé trong lòng mình nói ra.

- ----Chỉ vì được người ta khen một câu liền nhớ mãi không quên, đem chuyện này nói ra thật sự là ngại muốn chết ấy.
Diệp Tử cũng không phải là người có thói quen tò mò tọc mạch bí mật của người ta, thấy nó không muốn nói ra, liền không hỏi nhiều nữa.
Y mang theo chim sẻ nhỏ đi qua sân, chim sẻ nhỏ rốt cuộc cũng không kìm lòng được hỏi: “Tiểu Diệp Tử, hai người vừa rồi ngươi gặp là ai vậy?”
“Dự Vương thế tử Tiêu Mân và Tam hoàng tử Cố Huyên” Diệp Tử vừa nhắc tới Tiêu Mân thì tức trào máu, giận dữ nói: “Tên Tiêu Mân này là một kẻ ăn chơi đàng điếm, mỗi ngày đều có một đám mỹ nhân vây quanh hắn, lại có cái thói ăn trong bát còn ngó trong nồi.

Vừa rồi hắn còn muốn Cố Yến đem ta đóng gói đưa sang phủ của hắn nữa chứ”
Mạch não của hai người chim sẻ nhỏ và Diệp Tử căn bản là không khớp, nó còn tưởng người mà Diệp Tử đang nói là Cố Huyên, kinh ngạc trợn mắt mắt há mồm:
"Hắn.....hắn sao có thể là người như vậy..”
“Còn không phải tại phụ thân hắn là Dự Vương gia quá mức sủng ái hay sao”
Diệp Tử nói: “Đỡ cái là dù ít nhiều gì cũng có phụ thân hắn quản, hắn sẽ không dám làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa*.

Bằng không ta nghĩ hắn có thể dám làm ra việc như cưỡng đoạt dân nữ ngay trên phố”
*Kinh thiên động địa: sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Cái chuyện cưỡng đoạt dân nữ này chim sẻ nhỏ có nghe kể qua trong bản thoại.

Những kẻ cưỡng đoạt dân nữ đa số toàn là dân ăn chơi trác táng cực kì hư hỏng, mà những cô nương bị bắt đi, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, sống vô cùng thống khổ đáng thương.

Nó rụt rụt cổ lại, vừa buồn bực vừa sợ hãi.
Người nọ nhìn qua trông hiền lành như vậy, tại sao lại có thể là loại người đáng sợ đến như thế chứ?
Cũng may là không có đi theo gã, nếu như bị gã bắt đi rồi nhốt lại, thì sẽ không bao giờ có thể bay ra ngoài được nữa.
Diệp Tử không biết chim sẻ nhỏ nghĩ cái gì, y oán giận một hồi, nghĩ mà sợ hãi nói: “Cũng may là Cố Yến không đồng ý, nếu không ta sẽ không tha cho hắn”
Y vừa nói ra những lời này liền có chút hối hận, dừng lại một chút, rồi bổ sung nói: “Mà thực ra hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì”
Nghĩ đến chuyện phát sinh lúc nảy, Diệp Tử liền nghẹn một bụng lửa giận.
Người nọ sắp thành thân, vậy mà còn.....còn dám tùy ý đùa giỡn trai nhà lành.

Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau, thế mà hắn lại dám làm ra hành động cợt nhả* như vậy, nếu mà trước mặt những người khác không biết chừng sẽ thành cái dạng gì nữa.
*Cợt nhả: trêu đùa một cách sỗ sàng, không đứng đắn.

Lúc trước còn tưởng rằng hắn là người thanh tâm quả dục*, hiện tại mới biết hoá ra người nọ lại hành sự phóng đãng như vậy.

*Thanh tâm quả dục: giữu cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng.
Thật sự là đã nhìn lầm hắn!
Chim sẻ nhỏ nghiêng đầu: “ Tiểu Diệp Tử, mặt của ngươi hình như đang đỏ lên kìa”
Diệp Tử sửng sốt một chút, nhấn mạnh trọng điểm nói: “ Ta đây là đang tức giận, tức giận đó!”
“.....Đỏ thêm rồi kìa”
“ Câm miệng” Diệp Tử nhéo nhéo nhẹ cái đầu mềm mại của Chim sẻ nhỏ, kiên quyết nói: “ Nói túm lại là hiện tại ta một chút cũng không muốn ở lại vương phủ này nữa, nhân lúc tên kia còn đang bận bù đầu, chúng ta mau chạy nhanh nhanh thôi”
“ Nhưng mà Tiểu Diệp Tử.........”
“ Không có nhưng nhị gì hết” Diệp Tử ngắt lời nó: “ Cái tên khốn kia từ khi nói muốn cưới Vương phi tới này, liền không quan tâm tới ta nữa, ngày hôm nay ngay nước cũng không tưới cho ta.

Cứ để hắn ôm Vương phi của mình vui vẻ hú hí đi, về sau ta và hắn hai người không liên quan gì nữa”
Chim sẻ nhỏ lẩm bẩm nói: “.......!Trên đầu ngươi mọc cỏ kìa”
Diệp Tử nói: “Phi phi phi, đầu ngươi mới mọc cỏ, lời này sao có thể nói lung tung được!”
“ Nhưng mà....” chim sẻ nhỏ nhìn chằm chằm đỉnh đầu y, hai cái chồi non nhỏ từ từ nhú ra trong tóc của Diệp Tử, chồi non xanh biết trên đầu khi Diệp Tử nói chuyện, nhẹ nhàng run rẩy.

Diệp Tử ngẩn ra, cảm nhận được trong cơ thể mình cuộn trào ra một dòng nước ấm áp quen thuộc.
- -----Giống y như đúc cái lúc y sắp biến thành người.
“Nguy rồi!”
__
Trong thư phòng, quản gia đang cầm danh sách các khoản mục, cùng so sánh từng mục với Cố Yến.


Cố Yến yêu cầu từ việc nhỏ đến việc lớn, mỗi một sắp xếp đều không được xảy ra bất cứ sai sót gì.
Hai người thương nghị ước chừng hai canh giờ mới xong, cuối cùng Cố Yến cũng gật đầu.

*Thương nghị: Bàn bạc để quyết định công việc.

“ Cứ như vậy là được, lui xuống chuẩn bị đi”
Quản gia lên tiếng, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Cố Yến gọi ông lại.
Hắn suy nghĩ một chút, phân phó nói: “ Đi gọi tiểu nha đầu Thu Đường kia tới đây”
Quản gia đáp lời: “ Vâng”
Cố Yến tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua danh sách chuẩn bị cho hôn lễ mà quản gia để lại trên bàn.

Ngày này, hắn đã chờ đợi quá lâu rồi.
Cố Yến vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên khi nhìn thấy bộ dáng của người kia.
Khi đó hắn vẫn còn sống trong cung, hắn bị Hoàng tổ phụ¹ và Hoàng tổ mẫu² sủng ái đến mức không biết trời cao đất dày.

Cố Yến từ nhỏ đã rất thông minh, người khác phải mất năm ngày mới hoàn thành bài tập, nhưng còn hắn chỉ cần nữa ngày là xong, thời gian còn lại toàn dùng để đi chơi.

1.

Hoàng tổ phụ: ông nội
2.

Hoàng tổ mẫu: bà nội
Hắn dẫn theo một đám tiểu thái dám, cả ngày leo cây trèo tường, lấy việc trêu đùa người khác làm thú vui, không ai trị được hắn.

Ngày hôm đó người kia bị đưa tới trước mặt hắn, vừa lúc hắn đang leo lên một cây hoè già để lấy tổ chim.

Khi đó hắn còn chưa biết võ công, leo lên được nhưng mà không xuống được, trong lòng hắn lo sợ đến mức không biết làm sao mới tốt.
Hắn ngã từ trên cây xuống, là người kia đỡ được hắn.
Nhưng sau khi đỡ được hắn rồi, người kia lại dám cười nhạo hắn.

Tiểu điện hạ, nếu ngài không thể xuống được, cũng không có gì mất mặt hết, hiện tại không sao rồi, bị doạ sợ rồi thì cứ khóc rồi đi.
Chết tiệt, hắn khóc lúc nào chứ?
Bắt đầu từ lúc đó, cả hai liền xem như đã kết thù với nhau.


Cho dù Hoàng tổ phụ nói với hắn, người này là cận vệ ngài cố ý tuyển chọn từ mấy chục cận vệ khác đưa tới để bảo vệ hắn, sau này bọn họ sẽ cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng uống, cũng chẳng thể làm cho quan hệ giữa hai người trở nên hoà thuận được.

Cố Yến chán ghét y, thậm chí còn nghĩ ra nhiều chiêu để trêu đùa y, những mỗi lần như vậy đều bị đối phương hoá giải dễ như trở bàn tay.

Phá hết chiêu trò của hắn cũng không nói, ấy thế mà còn cười nhạo hắn tại sao lại dùng mấy trò cổ hủ như vậy.
Đúng là cái tên gia hỏa càng nhìn càng thấy ghét mà.
Nhưng cũng chính cái tên đáng ghét này, vẫn luôn ở bên cạnh hắn mà không hề có chút oán giận nào, kiên nhẫn day hắn võ công, thậm chí........đến thời khác cuối cùng của sinh mệnh vẫn không quên bảo vệ hắn chu toàn.

Bàn tay đặt trên bàn của Cố Yến đột nhiên siếc chặt, đem giấy Tuyên thành vò đến nhăn nheo, hắn hít sâu một hơi, nhắm hờ mắt lại.
Trong quá khứ là hắn đã làm sai, hắn quá cao ngạo cũng quá tự đại, thời khắc trong tâm sinh ra cái ý niệm mưu nghịch, thì cũng là lúc hắn bắt đầu tự đẩy chính mình từng bước một đi về hướng của vực sâu vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được.
Hắn đánh mất tất cả những gì thuộc về mình, cũng đánh mất người kia.
Cũng may hiện tại ông trời ban cho hắn cơ hội làm lại lần nữa.

Lúc trước Cố Yến xuất binh tấn công Trường An, cuối cùng lại thua trong tay thủ hạ của Cố Huyên.

Sau khi chết, linh hồn của hắn không tiêu tán, ở mảnh đất kia cứ chần chừ không đi.

Cũng không biết là qua bao lâu, hắn gặp được một người.
Người nọ nói rằng có thể đưa hắn trở về thời điểm lúc hắn mười tuổi, để cho hắn trải qua làm lại cuộc đời này một lần nữa, hoàn thành tâm nguyện còn dang dỡ.

Càng quan trọng hơn là, người nọ nói với hắn, hộ vệ của hắn cũng đã trở lại.

Bản thể* của hộ vệ thực chất là một gốc tiên thảo, sau khi trở về quá khứ, y sẽ biến trở lại nguyên hình, nhưng cần phải chờ đợi mười năm mới có thể hoá hình.
*Bản thể (tiếng Anh: identity, tiếng Latinh: identitas (“sự giống nhau”)) trong triết học là quan hệ mà mỗi vật mang chỉ đối với nó mà thôi.[1][2] Khái niệm bản thể làm nổi lên nhiều vấn đề không được giải quyết trong triết học, như sự đồng nhất bản thể (nếu x và y có chung tất cả các tính chất, thì có phải chúng cùng là một đối tượng), và các vấn đề về bản thể và biến đổi và bản thể cá nhân.

( Cái mô tê gì zẫy chòi)
Từ khi tỉnh lại trong thân thể mươi tuổi rồi tìm được gốc tiên thảo kia, hắn cũng bán tính bán nghi* mà đem về vương phủ.
Hắn khổ cực đời chờ cũng không biết lời hứa hẹn kia là giả hay thật, cứ như vậy mười năm trời đằng đẵng cũng trôi qua.

*Bán tính bán nghi: Chưa tin hẳn, vẫn còn hoài nghi, nửa tin nửa ngờ.
Mãi đến hôm nay gặp lại y ngay trong vương phủ, rốt cuộc thì Cố Yến cũng tin người nọ thật sự là không có lừa gạt hắn.
Tiểu hộ vệ của hắn đã thật sự trở lại rồi.

Nếu đã trở lại, vậy thì đừng bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi hắn.

Nhưng vấn đề duy nhất là, người kia lại cứ làm bộ ngu ngơ không nhớ những chuyện xảy ra trước kia, quả thực là đáng đánh.
Tiếng đạp cửa vang lên kéo Cố Yến ra khỏi dòng hồi ức, hắn lên tiếng nói: “ Vào đi” tiểu tỳ nữ Thu Đường đẩy cửa ra bước vào.
Cố Yến hỏi: “Thu Đường, những gì hôm nay ngươi nhìn thấy, không có đem ra ngoài nói lung tung chứ?”

Thu Đường lập tức trả lời: “ Không có, nô tỳ không có nói cái gì hết”
Cố Yến trầm mặc một lúc, lại hỏi: “ Ngươi, một chút cũng không cảm thấy hiếu kỳ y rốt cuộc là ai sao?”
Không chờ Thu Đường trả lời, hai ngón tay Cố Yến gõ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói ra đáp án: “ Người đó chính là Thụy vương phi, là chủ tử tương lai của các ngươi”
Thu Đường đáp: “ Vâng, nô tỳ đã biết”
“Cho nên, hôm nay ngươi biết những chuyện gì đều nói ra hết” Cố Yến nhẫn nại, nhàn nhạt nói: “Thêm nữa, lúc ngươi nói, phải nói cho rõ ràng chút.

Bản vương chẳng qua là đang cùng ái phi vun đắp tình cảm, cũng không phải ai cũng có thể lọt vào mắt ta, khiến ta nâng niu trong lòng.
Thu Đường: “........”
“Bản vương cùng ái phi cho dù lén lút làm cái gì, thì cũng đều là hợp tình hợp lý, ta cũng chỉ làm những chuyện này với duy nhất một mình y mà thôi”
“ Nói với ngươi mấy lời này, chẳng qua là bản vương không muốn bị người hiểu lầm.

Đến lúc đó lỡ đâu lại truyện ra mấy cái tin đồn nhảm nhí gì đó, bị y nghe được, lại chọc y nổi giận”
Trên gương mặt thanh tú của Thu Đường là biểu cảm chả hiểu kiểu gì: “.........nô tỳ đã hiểu”
Cố Yến nghi hoặc mà nhìn nàng: “ Tại sao ngươi lại không có chút ngạc nhiên nào hết vậy?”
Thu Đường dừng một chút, thấp giọng trả lời: “ Nô tỳ.......đã sớm biết rồi ạ”
“Ngươi biết cái gì?”
“ Biết.......vị công tử kia chính là Thụy vương phi”
Cố Yến nhướng mày, mơ hồ nhận ra được điều gì đó: “ Ngươi biết y là Thụy vương phi từ khi nào?”
Thu Đường chần chừ một chút, không trả lời.
Hồi sáng đã đáp ứng Vương phi rồi, không cần đem chuyện đã phát hiện thân phận này đi nói cho Vương gia, nhưng thái độ của Vương gia lúc này, thoạt nhìn giống như là không sợ bị người phát hiện ra bí mật này.

Thu Đường nhất thời do dự, không biết là nên nói hay không nên nói.
Thấy Thu Đường không trả lời, ánh mắt Cố Yến liền lạnh xuống: “ Nói”
Thu Đường sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thành thật khai báo hết: “ Là sáng nay, nô tỳ đi tuới nước cho gốc tiên thảo trong phòng của Vương gia, vừa lúc gặp được Vương phi của ngài ở trong phòng, nô tỳ không phải cố ý đâu, xin Vương gia tha tội”
“Y nói với ngươi như thế nào, ngươi nói rõ ràng từng chuyện một* cho ta nghe”
*Khúc (*) này nguyên văn là [ 一五一十 ] một năm một mười: khi đếm số ta thường đếm 5;10;15;20;25;.......đếm được, vì vậy việc sử dụng ẩn dụ ‘một năm một mười’ được sử dụng để mô tả sự việc một cách rõ ràng và đầy đủ.

( Tui cũng không hiểu này lắm đâu (〒﹏〒)
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Yến: còn giả bộ cái ngu ngơ cái gì cũng không biết, lần này bị ta lật tẩy rồi.
Diệp Tử:...........[không có gì để nói.jpg]
_______________________________
Chời đất ơi mai tui học chính thức ròi quý dị ơi, học full tuần sáng chiều tối*xỉu ngang* (〒﹏〒)
Sắp tới có thể là 1 tuần 1 chương.

Huhu
(〒﹏〒) đừng bỏ tui nhá~~~~~
Cám ơn đã xem.


Bình luận

Truyện đang đọc