VƯƠNG PHI MUỐN TÁI GIÁ RỒI



Tê Cảnh Vân gật đầu: “Biểu tẩu nói rất phải, nhưng mọi chuyện lại dễ dàng như vậy sao? Người của Phi Ưng Vệ đều là những thần long thấy đầu không thấy đuôi, tháo mặt nạ xuống thì không khác gì so với người thường, không ai có thể phân biệt được.”
“Vậy ý của đệ thế nào?”
Tê Cảnh Vân cười xấu hổ rồi nói: “Nói ra rồi biểu tẩu lại chê cười.

Nhưng có một lần đệ làm ăn với triều đình, quan viên phụ trách mua bán ức hiếp người quá đáng.

Lúc đó đệ giận không chịu được nên móc bạc lấy ra một số tiền lớn để bớt được nhiều đường vòng, mua được thóp của người đó từ tay của Phi Ưng Vệ.

Trong lúc giao dịch, người phụ trách liên lạc đã đeo chiếc mặt nạ đó nên đệ nhớ rất kỹ”
Lãnh Băng Cơ thất vọng thở dài một hơi: “Nếu nói như vậy thì chỗ này của đệ cũng không có nhiều manh mối?
Tê Cảnh Vân nhún vai: “Vậy cụ thể biểu tẩu định thăm dò chuyện gì? Cảnh Vân có thể nhờ bạn bè giúp đỡ”
Lãnh Băng Cơ hơi chột dạ, nàng vội vàng từ chối khéo léo: “Không cần đâu, tiện nên ta hỏi một câu thôi”
Nàng sợ Tề Cảnh Vân truy hỏi đến cùng nên vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa nãy đệ nói tìm ta có việc, là chuyện gì vậy?”
“Thư khiêu chiến!”
“Thư khiêu chiến gì cơ?”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ hơi buồn bực, gần đây nàng đã an phận thủ thường, không hề trêu chọc vào ai, chỉ trừ có gã Mộ Dung Phong hay trêu hoa ghẹo nguyệt kia.

Chẳng lẽ lại có người ái mộ hẳn nên tìm nàng để gây chiến vì chuyện tình yêu sao?
“Mặc Bảo Trai của chúng ta mượn danh của tể tướng và đại ca của tẩu nên bây giờ rất có danh tiếng ở Kinh thành, việc làm ăn rất tốt.

Có những người ngưỡng vọng danh tiếng nên tìm tới, cướp mối làm ăn của những nơi khác.

Những nơi khác còn dễ nói chuyện vì đều không dám công khai ra mặt chống đối chúng ta, chỉ có Hoàng Kim Thư Ốc ở ngay bên cạnh Mặc Bảo Trai lại có vẻ không biết điều”
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc nhướn mày: “Thư Ốc đó nhất định là có người chống lưng đúng không?”
“Biểu tẩu nói phải, ông chủ của Hoàng Kim Thư Ốc đó chính là thiên kim Sở Nhược Hề của Kim Ngô tướng quân.

Mặc dù Sở Nhược Hề xuất thân là con nhà võ nhưng tinh thông cầm kỳ thi họa, nổi danh là tài nữ số một ở Kinh Thành, trước nay vẫn khá tự phụ.


Nhiều văn nhân mặc khách ngưỡng mộ tài năng của Sở Nhược Hề nên mới quan tâm tới công việc làm ăn của nàng ta, vốn dĩ là Hoàng Kim Thư Ốc của nàng ta đứng đầu ở Kinh thành”
“Mặc Bảo Trai của chúng ta vừa khai trương đã đông như chảy hội, khiến việc làm ăn của bên đó trở nên văng vẻ đi rất nhiều.

Sở Nhược Hề này sốt ruột nên cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, đích thân ngồi trong Hoàng Kim Ốc, vẽ tranh ngay tại đó, tuyên bố với các sĩ tử trong kinh rằng, chỉ cần có ai thắng được nàng ta một chút về khoản thư pháp thì sẽ đồng ý tặng ngay báu vật chấn tỉ “Vốn dĩ thì chuyện cũng không có gì, nhưng lại có người lắm chuyện, lôi cả hai tiệm vào cùng một chỗ để bàn luận xem Lãnh đại công tử và vị Sở Nhược Hề cô nương kia ai là người giỏi hơn.

Chuyện này khiến Sở cô nương kia nói ra những lời rất ngạo mạn, chỉ trích Lãnh đại công tử”
“Văn nhân tương khinh, tự cổ giai nhiên, có lẽ là coi thường đại ca của ta của đúng không?”
Tê Cảnh Vân gật đầu: “Nàng ta phát biểu không kiêng dè gì trước mặt rất nhiều người, nói Thám Hoa này của đại công tử chỉ là hữu danh vô thực, là hưởng ké tiếng tăm của tể tướng.

Những lời nàng ta nói ra phần lớn đều là những câu rất coi thường”
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, rồi lơ đễnh nói: “Phàm là người có chút tài hoa thì thường cậy tài khinh người, cũng không cần để ý tới nàng ta”
“Vốn chúng ta cũng không định quan tâm nhưng người ta đã chủ động tìm tới tận cửa, nhờ Mặc Bảo Trai cho tẩu một phong thư khiêu chiến”
“Cho ta?”
Tê Cảnh Vân gật đầu: “Hẹn tẩu hai ngày sau đến phủ tướng quân tham gia cuộc thi thơ Khúc thủy lưu hộc của nàng ta”
“Muốn bóp thì chọn quả hồng mềm để bóp, có vẻ nàng ta cũng không ngu ngốc.

Bản vương phi ta đây nhớ được vài chữ cũng đã là tân tiến lắm rồi, lại còn bảo ta đi thi cuộc thi thơ.

Sao nàng ta không thi cuộc thi chữa bệnh cứu người với ta.

Trả lời nàng ta lại giúp ta, ta không có thời gian để ngồi chơi trò trẻ con với nàng ta”
“Thật sự trả lời vậy sao? Tẩu không sợ nàng ta ở sau lưng nói là do tẩu sợ nàng ta sao?”
“Tùy thôi.

Ai lại đi chấp nhặt với người bụng dạ hẹp hòi như nàng ta chứ: Lãnh Băng Cơ vốn không có tính thích tranh mạnh hay háo thắng, hơn nữa nàng thật sự còn không bằng nàng ta.


Tự động tìm đến cửa không phải là tự rước lấy nhục vào thân sao? Hảo hán chấp nhất cái lợi trước mắt.

Hai ngày sau, ý chỉ Hoàng đế ban hôn cho Lãnh Minh Nguyệt và Hạo Vương được truyền xuống.

Nghe nói Hạo Vương phi thân thể không khỏe lắm, vì sầu não uất ức nên ngã bệnh.

Vậy nên Hạo Vương quyết định tạm thời không thành thân, đợi đến khi tình hình sức khỏe của Hạo Vương phi đỡ hơn thì sẽ chọn ngày.

Tướng phủ bắt đầu cho chuẩn bị cho việc gả Lãnh Minh Nguyệt đi.

Lãnh Băng Cơ là trưởng tỷ nhưng lại cực kỳ không đồng ý với chuyện của Lãnh Minh Nguyệt, dù vậy nhưng chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.

Dù sao ngày tháng về sau hai người không chỉ là chị em, mà còn chị em dâu, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, hai người đương nhiên là phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Lại đúng vào dịp tết Trung thu, dân gian có tập tục về nhà ngoại đưa quà tặng trong ngày này.

Nàng sai người đi hỏi Lãnh Băng Nguyệt xem có về phủ tặng quà không nhưng không hỏi được gì vì nghe nói Lãnh Băng Nguyệt không có ở phủ.

Phu thê hai người đi từ lúc sáng sớm, về lúc tối muộn, cũng khá bận rộn.

Từ khi Lãnh Băng Nguyệt được gả vào Vương phủ, ngoại trừ tham gia những buổi yến tiệc với mấy người bạn cũ thì bình thường nàng cũng ít chạy ra ngoài, huống hồ lại còn sớm như vậy.

Không lẽ là có chuyện gì sao?
Vì nàng không có ở đó nên Lãnh Băng Cơ đã về tướng phủ trước.

Lại thật không may vì Lãnh tướng và cả Lãnh Thanh Hạc đều không ở phủ, hạ nhân lập tức trở về bẩm báo với Tiết di nương.


Tứ di nương trong phủ có xuất thân thấp hèn, chỉ là một nhà hoàn theo hầu mà Kim thị đem từ nhà họ Kim tới, tính tình lại hiền dịu, phục tùng nên chuyện Tiết di nương trở thành phu nhân chính thất là một chuyện đương nhiên.

Người trong phủ cũng gió chiều nào xoay theo chiều ấy.

Lại thêm việc Lãnh Minh Nguyệt lại gả vào Hạo Vương phủ nên Tiết di nương càng được thơm lây.

Lúc ra đón Lãnh Băng Cơ, khuôn mặt Tiết di nương xuân phong đắc ý.

“Lúc này trong triều có lẽ cũng không bận rộn, phụ thân và ca ca của con đi đâu rồi ạ?” Lãnh Băng Cơ thuận miệng hỏi một câu.

“Hai ngày trước cây trúc phong thủy mà Tướng gia trồng trong mộ địa bị người ta lén chặt mất.

Vốn là không có gì quan trọng nhưng không hiểu vì sao hai ngày nay lại liên tiếp có những chuyện rắc rối.

Trong lòng Tướng gia sinh nghỉ, sợ ảnh hưởng đến vận thế nên đặc biệt đi một chuyến tới chỗ của thầy phong thủy xem thế nào”
Lãnh Băng Cơ không tin chuyện xem phong thủ hư hư ảo ảo này, nàng chỉ tò mò nên hỏi: “Trong phủ xảy ra những chuyện gì ạ?”
“Đại tiểu thư không biết sao?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu.

Tiết di nương nhìn trái nhìn phải rồi mới nói: “Còn không phải là chuyện tai họa mà nhị tiểu thư làm ra sao?”
Lãnh Băng Nguyệt?
Tiết di nương mời nàng vào phòng khách đăng trước, bà ngồi xuống bưng trà rồi mới nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Hóa ra là chuyện cửa tiệm của Lãnh Băng Nguyệt.

Bên trong của hồi môn của Lãnh Băng Nguyệt cũng có ba cửa tiệm, nhưng khác với Lãnh Băng Cơ ở chỗ là đều ở nơi phồn hoa đô hội, chuyện làm ăn rất tốt, mỗi cửa tiệm là một miếng thịt béo bở.

Trong đó có một nhà tửu lâu đã kinh doanh khoảng năm sáu năm nay, dưới sự quản lý toàn quyền của chưởng quầy, việc làm ăn từ trước đến giờ vẫn luôn rất ổn định.

Hai ngày trước bên trong tửu lâu xảy ra một sự cố.


Loại sơn khuẩn trong số rau củ mà người đầu bếp mua về dùng để ô cốt gà hầm thì vô cùng mỹ vị.

Nhưng ngày hôm đó, vì ông đầu bếp bất cẩn nên đã mua lẫn cả loại sơn khuẩn khác.

Hai loại sơn khuẩn nhìn bên ngoài có vẻ tương tự nhau nhưng lại khác nhau một trời một vực, loại sơn khuẩn này có độc tính rất lớn Ô cốt gà được bưng lên bàn, thực khách ăn xong bắt đầu nôn mửa, tiêu chảy, thậm chí còn có người bị nặng hơn, đến mức xuất hiện các triệu chứng như co giật, hôn mê, suýt chút nữa còn mất cả mạng người.

Tửu lâu không thể trốn tránh trách nhiệm, sau khi xảy ra chuyện, ông đầu bếp sợ phải gánh trách nhiệm nên đã bỏ trốn trong đêm, chưởng quầy cũng lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.

Bên kia của đối phương có một kẻ vô lại đã có tiếng, lòng tham không đáy nên bắt đầu châm ngòi nổ, làm mâu thuẫn trở nên căng thẳng hơn.

Cũng không biết đã nói những câu gì khó nghe, chỉ là một câu không hợp nên xảy ra tranh chấp.

Mà chưởng quầy lại dựa vào quyền thế của tướng phủ nên có hơi không coi ai ra gì.

Trong cơn tức giận ông ta lại đánh trọng thương tên vô lại kia.

Lần này tên vô lại kia lại càng được thể nên không tha ai, hắn đưa đơn kiện lên tận Kinh Triệu doãn nha môn, nói Phong Vương phủ và tướng phủ ỷ thế hiếp người.

Chưởng quầy không xử lý được nữa nên đương nhiên Lãnh Băng Nguyệt phải ra mặt.

Không biết vì kiêng kị điều gì mà nàng ta lại không dám cầu cứu Mộ Dung Phong nên chỉ có thể nhờ Lãnh tướng ra mặt dẹp yên chuyện này.

Để mọi chuyện được yên, không làm ảnh hưởng tới danh dự của tướng phủ và Phong vương phủ nên đương nhiên phải bỏ ra rất nhiều bạc, nếu không không bịt được mồm nhiều người bị hại như vậy.

Lãnh Băng Cơ hoàn toàn cười trên nỗi đau của người khác khi nghe thấy điều này.

Mặc dù suýt chút nữa làm mất mạng người, nàng dùng từ này cũng không đúng lắm.

Nhưng vì Lãnh Băng Nguyệt gặp nạn nên trong lòng nàng thấy rất vui, hơn nữa như vậy cũng cho nàng ta chút việc để làm, tránh nàng ta lại tìm chuyện đến nàng..


Bình luận

Truyện đang đọc