VƯƠNG PHI THẤT SỦNG - SỞ SỞ

Bầu trời đêm không trăng, trên loạn táng cương một màu đen kịt. Âm u đáng sợ. Gió lạnh gào thét đến thê lương, tựa những tiếng rên rĩ não lòng.

Trong bóng đêm, tựa hồ có chút ánh sáng le lói. Ở sâu trong đám cỏ dại, có hai người đàn ông ngồi đối diện.

Tần Mộ Phong ném một cây củi khô vào đống lửa, những tia lửa văng tung tóe, “Hắn không phải đang đùa giỡn ta chứ? Tại sao ngay cả một bóng người cũng không thấy.”

Hoắc Thiên vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã có chút lo lắng, “Huynh không cần lo lắng, Thiên Mạch sẽ không sao đâu. Theo như lời huynh nói, Diêm Môn môn chủ là chính nhân quân tử, hắn sẽ không làm khó Thiên Mạch, mục đích của hắn chỉ là dụ huynh đến nơi này.”

Ngữ khí của Tần Mộ Phong rầu rĩ, “Ta biết, nhưng mà… tại sao hắn còn chưa xuất hiện, chờ cả ngày rồi.”

Hoắc Thiên nhìn chằm chằm ngọn lửa, cười khổ nói, “Ngoại trừ chờ ở đây, chúng ta còn có thể làm gì?”

Tần Mộ Phong bực bội đứng dậy, “Ta không đợi nữa.” Tiếp tục đợi nữa thì y sẽ nổi điên.

“Huynh không đợi?” Hoắc Thiên thì khác, “Thiên Mạch làm sao bây giờ?”

” Ta… không thèm đếm xỉa tới nữ nhân kia, mặc nàng tự sinh tự diệt.” Tần Mộ Phong vốn định nói muốn tự mình đi tìm, nhưng lời tới miệng rồi lại không nói ra được.

Trong bóng đêm, truyền đến một giọng cười lạnh lùng châm chọc, “Hừ, Bình Nam Vương quả nhiên là vô tình.” Hòa vào tiếng gió lạnh thê lương, âm thanh kia lạnh buốt đến tận xương.

Tần Mộ Phong định thần, toàn thân đề phòng. Hắc y nữ tử này có thể thần không biết quỷ không hay tới gần bọn họ, đủ thấy võ công của nàng ta vô cùng thâm hậu. Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện nơi này?

“Ai?” Hoắc Thiên đứng bật dậy, đảo mắt chung quanh.

“Người đưa tin.” Liễu Thiên Mạch mặc y phục dạ hành, che khăn mỏng, từ trong bóng tối bước ra, từ từ xuất hiện trong ánh sáng của ngọn lửa.

Tần Mộ Phong nhanh chóng bình tĩnh lại, “Ngươi là người của Diêm Môn?”

“Nhận ủy thác của nữ nhân ngu ngốc kia, đưa một phong thư cho ngươi.” Thiên Mạch từ thắt lưng lấy ra một phong thư, vận nội lực làm ám khí ném cho Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong khá bình tĩnh, nếu như bọn họ không phải đối thủ, nàng sẽ vô cùng tán thưởng y. Đáng tiếc, giữa bọn họ phát sinh quá nhiều chuyện, nàng đối với y chỉ có chán ghét.

Tần Mộ Phong nhanh tay lẹ mắt, dùng ngón tay kẹp lấy phong thư mỏng, “Đa tạ cô nương.”

Thiên Mạch liếc xéo Tần Mộ Phong, khinh miệt nói, “Cảm tạ gì mà cảm tạ, người như ngươi không xứng nói lời cảm tạ với bổn cô nương. Môn chủ bảo ta nói với ngươi, hắn không thèm dùng phương pháp hạ tam lạm này giết ngươi, lần này tạm thời buông tha ngươi.”

Ánh mắt Hoắc Thiên dán chặt vào vào Thiên Mạch, “Thiên Mạch đâu?” Điều hắn quan tâm nhất, là an nguy của Liễu Thiên Mạch.

“Yên tâm, nàng không sao.” A, người quan tâm nàng nhất, là Hoắc Thiên sao, là người mà nàng không muốn cầu. Còn ‘ trượng phu’ của nàng, lại không xem nàng ra gì.

“Cáo từ.” Liễu Thiên Mạch xoay người, đáy mắt tràn đầy sát ý. Nàng xiết chặt nắm tay khống chế lửa giận của mình, sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, trong cơn giận dữ sẽ giết chết Tần Mộ Phong.

Sự vô tình của Tần Mộ Phong, nàng đã quá rõ ràng.

Tần Mộ Phong hồ nghi liếc nhìn Thiên Mạch, mở phong thư ra.

[Ta lạnh lùng, không có nghĩa là ta không biết giận. Ta nhẫn nhục chịu đựng, không thể cho rằng ta dễ hiếp đáp. Tần Mộ Phong, ngài không cần lo lắng, ta hiện tại rất an toàn, Diêm Môn môn chủ cũng không làm khó ta. Đương nhiên, nói cũng phí lời, ta biết ngài sẽ không lo lắng cho ta. Ta hiện tại rất khỏe, nhưng mà, ta cũng không muốn quay về vương phủ. Vợ chồng cãi nhau có thể về nhà mẹ đẻ, ta cũng có thể. Ta không có nhà mẹ đẻ, là một người bằng hữu cho ta ở nhờ. Ta tạm thời rời đi, cho ngài thanh tịnh. Ngài muốn chơi bời thế nào thì cứ việc, ta không xen vào, cũng không muốn quản. Chúc ngài diễm phúc vĩnh hưởng, sớm ngày tinh tận nhân vong [1]——– Liễu Thiên Mạch tự.]

Xem xong thư Liễu Thiên Mạch, Tần Mộ Phong sôi máu nghiến răng nghiến lợi, bừng bừng lửa giận, “Nữ nhân kia… không ngờ dám nguyền rủa ta.” Lá gan của cô ta thật lớn mà.

Hoắc Thiên hả hê lườm y, “Huynh đáng bị như vậy.” Hắn vẫn biết rằng, Thiên Mạch không hề nhu nhược như vẻ ngoài.

***

Sau bữa cơm chiều, Thiên Mạch dùng chút điểm tâm ngọt, nằm dài trên trường kỷ trong thư phòng đọc sách. Nàng biết sau khi ăn cơm mà ăn điểm tâm ngọt sẽ không tốt, nhưng lại không nhịn được.

“Tiểu thư, muốn đi ra ngoài một chút không? Người nằm cả ngày rồi.” Tiểu thư rất siêng năng, hiếm có ngày nào không động tay động chân.

Thiên Mạch hờ hững liếc Hồng Ngạc, đặt quyển sách đang cầm trong tay sang một bên, miễn cưỡng nói, “Lấy quyển Chu Dịch[2] cho ta.” Lúc nhàn hạ, nàng thích đọc sách, vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, thổi tiêu. Không phải học đòi văn vẻ, mà là tu thân dưỡng tính.

“Dạ.” Hồng Ngạc đi đến giá sách, lấy ra một quyển sách cổ cũ nát, cung kính đưa cho Thiên Mạch.

Nàng yêu sách, nguyên một gian thư phòng tất cả đều là thư họa.

Thiên Mạch tùy tay lật hai trang, bực dọc ngồi dậy. Một tay cầm sách, một tay lùa vào trong mái tóc, “Hồng Ngạc, ta thấy khó chịu.”

Hồng Ngạc từ tốn hỏi, “Nô tỳ pha trà an thần cho tiểu thư nha.”

Thiên Mạch khoát tay, ” Không cần, uống thứ đó càng thêm khó chịu, là thuốc có ba phần độc, ta không uống đâu.”

” Nô tỳ nấu súp ngọt cho tiểu thư nha.” Hồng Ngạc cẩn thận hỏi, sợ chọc giận Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch lại khoát tay, đứng dậy, “Không cần, ta mới ăn điểm tâm ngọt rồi.” Đại sư phụ nói ăn nhiều đồ ngọt quá dễ bị béo phì.

Hồng Ngạc thấy Thiên Mạch đứng lên, lập tức ngồi sụp xuống mang giày cho nàng.

Thiên Mạch khom lưng xuống gạt tay Hồng Ngạc ra, “Không cần, ta tự mang.” Nàng đột nhiên thấy không quen để người khác mang giày cho mình.

Hồng Ngạc cả kinh, vội quỳ xuống, bối rối nói, ” Tiểu thư, nô tỳ biết sai.” Tiểu thư chưa bao giờ tự mình mặc quần áo, lúc này lại tự mình mang giày, tiểu thư nhất định là ghét bỏ nàng.

Thiên Mạch buồn cười, cười nhìn nàng, “Ngươi sai chỗ nào?” Nha đầu này căn bản không có sai, tự nhiên nói bậy bạ gì không biết?

Thấy Thiên Mạch cười, Hồng Ngạc càng thêm bối rối, “Nô tỳ, nô tỳ lắm mồm, nô tỳ tay chân vụng về.” Tiểu thư sao lại cười với mình, mình xong rồi, nhất định là phạm lỗi nặng rồi.

Liễu Thiên Mạch đỡ lấy Hồng Ngạc, “Đứng lên đi, ngươi không sai.” Nàng hiểu rồi, thì ra Hồng Ngạc sợ nàng. Chẳng lẽ, nàng thật sự rất đáng sợ sao?

Hồng Ngạc được nàng đỡ đứng lên, cúi đầu không dám nhìn nàng, thân mình khẽ run lên.

“Hồng Ngạc, ngươi không sai, ta ở trong vương phủ đã quen tự mình làm lấy.” Từ khi thu nhận ba nha đầu theo mình, nàng sống an nhàn sung sướng, lúc không đi làm nhiệm vụ thì chẳng cần làm gì, bọn họ hầu hạ nàng tận tình chu đáo. Sống ở vương phủ một thời gian, nàng mới biết có ba nha đầu bên cạnh thật sự là rất hạnh phúc. Nàng đối với bọn họ quả thực quá lạnh lùng, quá nghiêm khắc, cũng khó trách bọn họ sợ nàng.

Hồng Ngạc vẫn gục đầu, len lén nhìn Thiên Mạch, “Tiểu thư, người thật sự không trách nô tỳ?”

Thiên Mạch khóe miệng khẽ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có.” Nàng ném quyển sách trong tay lên án thư, bước ra ngoài. Nàng ngoái đầu lại, cười nhìn Hồng Ngạc, “Không phải nói phải ra ngoài đi dạo sao? Đi thôi.”

Tiểu thư vừa cười, cười thật dịu dàng. Hồng Ngạc nhéo ** mình một cái thật mạnh, xác định mình không có nằm mơ, ngây ngốc ngẩng đầu, “Tuân mệnh.”

***

Liễu Thiên Mạch toàn thân y phục trắng tinh, giữa thắt lưng được khảm một viên dạ minh châu. Mái tóc búi gọn, trên trán điểm một viên mã não màu xanh, trên búi tóc cắm một đóa phù dung to màu trắng, chung quanh phù dung khảm vô số hạt trân châu sáng long lanh. Hai bên hông trang trí trân châu, lộng lẫy mà không màu mè, trong cái mộc mạc mang theo vẻ cao quý.

Mùa đông kinh thành rất lạnh, nên phố xá cũng thường vắng lặng.

Hôm nay không biết có chuyện gì, kẻ qua người lại, náo nhiệt phi phàm.

Thiên Mạch nhìn người qua lại trên đường, dịu dàng nói, “Hồng Ngạc, nháo nhiệt quá.” Đã lâu không náo nhiệt như vậy.

Hồng Ngạc hé miệng cười, “Hôm nay là rằm tháng 11 (âm lịch), tiết Đông Dương.” Đây là nguyên nhân rủ nàng ra ngoài chơi.

“Vậy sao?” Đích xác, hôm nay là tiết Đông Dương. Từ sau khi rời khỏi Vô Tranh sơn trang năm mười bốn tuổi, nàng một mình cô độc, chẳng còn hứng thú chuyện ăn tết, lâu ngày, cũng không còn nhớ rõ.

Hồng Ngạc đột nhiên kích động níu y phục Thiên Mạch, chỉ vào một hàng bán trứng luộc bên đường, “Tiểu thư, xem cái kia kìa?”

Thiên Mạch khẽ liếc nhìn, quay đầu nhìn Hồng Ngạc, “Ngươi muốn ăn?”

Hồng Ngạc vội buông áo Thiên Mạch ra, nhu thuận đứng ở một bên,” Không, nô tỳ vượt quá phận sự rồi.”

“Ta cũng muốn thử xem cái đó có vị gì.” Nàng ngày thường ăn toàn sơn trân hải vị[3], chưa từng nếm thử cái đó. Nhìn những quả trứng luộc trong nước trà[4] nóng hôi hổi, Thiên Mạch mỉm cười, chắc là ngon lắm?

“Muốn ăn sao?” Một âm thanh tản mạn vang lên bên tai nàng.

“Đúng vậy, ta muốn ăn.” Thiên Mạch ngoái đầu lại, mỉm cười nhìn Tần Vật Ly.

Tần Vật Ly nở nụ cười tuấn nhã, quay quay chiết phiến trong tay giễu cợt, “Nàng chưa từng ăn món này?”

Thiên Mạch khẽ lắc đầu, “Chưa.”

Tần Vật Ly ngả ngớn tới gần Thiên Mạch, đưa mặt mình sát vào mặt nàng, “Muốn ăn cái gì, ta sẽ mua cho nàng.” Nàng không phải nghèo đến nỗi ngay cả trứng luộc cũng mua không nổi chứ?

Hồng Ngạc thật sự chịu hết nổi, liền đẩy Tần Vật Ly ra, hung dữ chỉ vào y, “Ngươi làm gì? Không được khinh bạc tiểu thư nhà ta.”

Từ sau người Tần Vật Ly chạy đến một tên tiểu đồng trắng trẻo sạch sẽ, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hồng Ngạc, “Ngươi dám đẩy công tử nhà chúng ta, ngươi có biết công tử nhà chúng ta là ai không?”

” Hồng Ngạc.”

” Toàn Phúc.”

Hồng Ngạc thấy Thiên Mạch sắc mặt không tốt, vội lui về phía sau nàng, làm mặt quỷ với Toàn Phúc.

Toàn Phúc không phục liền biện giải, “Công tử, cô ta đẩy ngài.” Công tử nhà y chính là vua của một nước, há có thể tùy tiện xô đẩy.

Tần Vật Ly đẩy Toàn Phúc sang một bên, “Đứng qua một bên đi, đừng cản đường.” Y cười tươi rói, “Vị Hồng Ngạc cô nương này, tiểu thư nhà ngươi là hôn thê sắp cưới của ta, ta chiếm tiện nghi của nàng cũng là tự nhiên.”

“Hả?” Hồng Ngạc cùng Toàn Phúc đồng thời kêu lên, kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình.

Thiên Mạch liếc Tần Vật Ly một cái, “Đừng nghe y nói hưu nói vượn.”

Tần Vật Ly vốn tưởng rằng Thiên Mạch chỉ là con gái nhà nghèo, đột nhiên ở đâu chui ra nha hoàn khí chất bất phàm, y một lần nữa nhìn Thiên Mạch từ trên xuống dưới. Nàng hôm nay ăn mặc thanh lịch, toàn thân lộ ra vẻ quý phái, chỉ một viên dạ minh châu trên thắt lưng thôi cũng là vật phẩm vô giá rồi. Cách ăn mặc của nha hoàn tên là Hồng Ngạc cũng không tầm thường, trông chẳng khác gì quần áo của một thiên kim tiểu thư. Qua đó có thể thấy, nàng xuất thân không tầm thường, không phú thì quý. Trong kinh thành này, nhà nào lại có được một vị tiểu thư xuất trần thoát tục như vậy?

Tần Vật Ly giả đò thương tâm ôm ngực, ra vẻ bí ẩn nói, “Phi Yên, nàng đừng chối bỏ ta, ta sẽ đau lòng lắm.”

Y là ai vậy a? Sao lại biết tên tiểu thư. Hồng Ngạc ánh mắt nghi vấn nhìn Thiên Mạch, “Tiểu thư, y….”

“Đừng hỏi nhiều.” Thiên Mạch đẩy đẩy Tần Vật Ly, “Đừng có ở đây làm bộ làm tịch, ta muốn ăn trứng luộc.”

Tần Vật Ly cười vô thưởng vô phạt, gõ gõ đầu Toàn Phúc, “Ta nói Toàn Phúc đại ca, ngươi không nghe thấy Phi Yên nhà ta nói gì sao?” Tần Vật Ly gõ mạnh một cái, “Còn không mau đi mua.”

Toàn Phúc xoa đầu, ai oán nhìn Tần Vật Ly, “Ai da, công tử, nhẹ tay chút.”

Tần Vật Ly nhấc chân đá y một cái, “Đi nhanh lên, ngươi ngây ra làm gì.”

Toàn Phúc trốn đến ‘nơi an toàn’, vẻ mặt rầu rĩ, “Công tử, ngài trọng sắc khinh bạn. À không, là trọng sắc khinh nô.”

“Đi mau.” Tần Vật Ly lại gõ y một cái.

“Đi thì đi.” Toàn Phúc xoa đầu, miễn cưỡng bước đi.

Tần Vật Ly nhìn theo bóng dáng Toàn Phúc cười, quay đầu ôn nhu cười nói với Thiên Mạch, “Phi Yên, nàng còn muốn ăn gì không?”

Thiên Mạch đảo mắt qua một loạt hàng bán đồ ăn vặt, “Ta hình như chưa bao giờ được ăn mấy thứ này.”

“Thứ nàng ăn đều là sơn trân hải vị, đương nhiên không có nếm qua mấy thứ này rồi.” Tần Vật Ly mở quạt ra, chậm rãi phe phẩy hai cái, “Chứ đâu tiêu dao giống như tiểu dân đường phố ta a.”

“Thứ ta ăn đều là đầu bếp ở nhà làm không sai, nhưng mà….” Thiên Mạch cười quỷ dị, “Tần Vật Ly, ngài là tiểu dân đường phố sao?” Vậy mà y cũng nói ra được.

Tần Vật Ly sắc mặt không đổi, “Bổn nhân chính là một công tử hào hoa, nhà của ta nhiều thế hệ không ai làm quan, tuyệt đối là tiểu dân đường phố, đảm bảo là sự thật.” Y cười hì hì tiến đến trước mặt Thiên Mạch, “Không phải tiểu dân đường phố chẳng lẽ là hoàng đế trên Kim Loan điện sao?”

“Biết đâu được.” Thiên Mạch khóe miệng cầm một nụ cười lạnh.

Tần Vật Ly đáng yêu chớp chớp mắt, “Là ý gì?”

“Theo ta được biết, họ Tần là họ của vua.” Thiên Mạch bí hiểm liếc y, cao ngạo quay đầu đi….

Tần Vật Ly mặt vẫn mỉm cười, thở dài một tiếng, “Aizz, nghĩ lại Tần Vật Ly ta, cùng họ với đương kim hoàng thượng, đáng tiếc không cùng mệnh.”

“Có lẽ vậy.” Nếu y không muốn thừa nhận, Thiên Mạch cũng không truy vấn nữa.

Nàng trả lời rất lạnh nhạt, từ trong lời nói, không nghe ra ý tứ của nàng.

Tần Vật Ly miệng cười không đổi, tao nhã xếp quạt lại, “Nàng muốn nói gì?” Có phải nàng biết điều gì rồi không?

“Ta muốn nói…” Thiên Mạch quay đầu lại, vừa lúc thấy Toàn Phúc mang trứng luộc chạy đến, nhân cơ hội đổi đề tài, “Ta nói, có đồ ăn rồi.”

Toàn Phúc chạy chầm chậm đến cạnh Tần Vật Ly, đưa trứng luộc đến trước mặt y như dâng vật báu, “Công tử, trứng luộc của ngài đây.”

Hồng Ngạc liếc xéo Toàn Phúc, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, nếu người muốn ăn, nô tỳ về nhà nấu cho người ăn, người thân thể vàng ngọc, sao ăn thứ này được.” Việc của Thiên Mạch xưa nay không tới phiên nàng can thiệp, dù chỉ là việc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nhưng mà, nàng thấy tên thái giám bất nam bất nữ kia, thập phần không thoải mái.

Thiên Mạch tâm tình rất tốt, cũng không thèm để ý. Nàng nghiêng đầu đến trước mặt Toàn Phúc, hai ngón tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy một quả trứng gà nóng hổi. “Thỉnh thoảng ăn cũng không sao.”

Hồng Ngạc đưa tay định cầm lấy, “Tiểu thư, nô tỳ giúp người.”

“Để ta.” Động tác của Tần Vật Ly còn nhanh hơn Hồng Ngạc, đón lấy quả trứng trong tay Thiên Mạch.

Hồng Ngạc lấy không được quả trứng, vội rút khăn tay ra, lau khô nước dính trên tay Thiên Mạch.

Tần Vật Ly nhìn khăn tay, lại liếc nhìn Thiên Mạch. Một cái khăn tay làm từ gấm vóc tốt nhất đắt nhất, đến cả thái hậu, cũng không sang trọng như nàng. Nàng rốt cuộc lai lịch thế nào? Chẳng lẽ nàng là công chúa nước láng giềng? Điệu bộ của nàng, đích thực giống công chúa.

“Chủ tử, để nô tài làm cho.” Đường đường là vua của một nước lại tự mình hầu hạ một nữ nhân, còn ra thể thống gì.

Tần Vật Ly lườm y một cái, “Ở yên đó đi.” Thật không biết Toàn Phúc làm hạ nhân kiểu gì, một chút nhãn lực cũng không có.

Hồng Ngạc hừ lạnh một tiếng, “Tần công tử, hạ nhân của nhà ngài đều không biết điều như vậy sao?” Không biết tại sao, nàng thấy tên hỏa gia kia cực kỳ không vừa mắt.

Thiên Mạch khẽ liếc Hồng Ngạc, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, “Hồng Ngạc, ngươi nói nhiều quá.”

Hồng Ngạc cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, “Nô tỳ nhiều chuyện.” Hôm nay tiểu thư rất ôn nhu, nàng theo bản năng xem người là Liễu thiến tiểu thư, nhưng mà…… người không phải Liễu Thiến a.

Chỉ cần một ánh mắt, liền đáng sợ tới mức nha hoàn không dám nói lời nào. Trên người Phi Yên, có một loại bá đạo bẩm sinh. Có lẽ, nàng thật sự xuất thân hoàng gia.

Trong lòng Tần Vật Ly nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, y cẩn thận lột sạch vỏ trứng, rồi đưa cho nàng, “Ăn đi.”

Liễu Thiên Mạch nhận lấy, vừa mới cắn một miếng, lập tức nhíu mày. “Đây là cái gì vậy? Hương vị là lạ?”

“Không ngon hả?” Quả thực chưa từng ăn thứ này.

“Bình thường.” Nàng liên tục cắn mấy miếng, động tác tao nhã. Nàng đã từng ăn những thứ khó ăn nhất thế gian, cũng từng ăn những thứ ngon nhất, vị giác đã tê liệt, ăn cái gì cũng như nhau.

Ăn trứng gà xong, Hồng Ngạc lập tức giúp nàng lau tay.

Thấy khóe miệng nàng dính chút vụn trứng, Tần Vật Ly đưa tay ra, dùng ngón tay chùi sạch cho nàng, ôn nhu cười nói, “Dính tùm lum!”

Đối với động tác vô cùng thân thiết của Tần Vật Ly, Thiên Mạch cũng không nói gì, Hồng Ngạc giận dỗi trừng mắt với y, “Công tử, đây là việc của Hồng Ngạc.” Lại chiếm tiện nghi của tiểu thư.

Thiên Mạch không thèm để ý tới bọn họ, chỉ hít hít mấy cái, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, “Mùi gì vậy? Thơm quá đi.”

Tần Vật Ly không khỏi mỉm cười, “Là đậu hủ thúi.” Nàng tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng cũng có lúc rất trẻ con.

“Ta muốn ăn.” Thiên Mạch thành thật nói, lâu rồi không ăn. Nàng là một người lạnh lùng, cũng là người cứng nhắc. Từ khi rời khỏi Vô Tranh sơn trang, không ai mua đồ ăn vặt cho nàng. Ngày thường có nha hoàn hầu hạ, bọn họ cho nàng ăn toàn là trân phẩm. Nếu nàng một mình ra ngoài, chỉ ăn bữa chính, chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt.

Tần Vật Ly nhún nhún vai, dùng hất cằm về phía hàng bán đậu hủ, “Đi nếm thử xem, ta cũng chưa từng ăn thử.”

Tần Vật Ly bước được vài bước, lại phát hiện Thiên Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Y giơ tay trước mắt nàng phẩy phẩy vài cái, “Nàng nhìn gì vậy?” Y nhìn theo ánh mắt nàng, không ngờ lại là…. hàng bán đường nhân (hình nhân hoặc thú vật làm bằng đường có thể ăn được). Hàng bán đường nhân đẹp lắm sao? Nàng đang nhìn gì vậy?

Liễu Thiên Mạch mỉm cười, “Ta muốn đường nhân.”

Tần Vật Ly bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy tay Thiên Mạch, ” Đi.”

Y kéo Thiên Mạch chạy đến trước sạp, “Nàng muốn cái nào? Cứ từ từ mà chọn.”

Thiên Mạch trong mắt toát ra ý cười, vui sướng lấy một hình thị nữ, quay đầu nói với Tần Vật Ly, “Ta muốn cái này, thế nào?” Nàng là một nữ tử bá đạo, từ lâu đã quên hỏi ý kiến người khác, hôm nay cư nhiên phá lệ trưng cầu ý kiến Tần Vật Ly. Giờ phút này nàng xinh tươi đáng yêu, giống như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên.

Tần Vật Ly nháy mắt ra hiệu cho Toàn Phúc bảo y trả tiền, sau đó nhìn má lúm đồng tiền của Thiên Mạch, cười toe toét, “Rất đẹp, nàng thích là được rồi.”

Trả tiền xong, Thiên Mạch cùng Tần Vật Ly bước đi song song trong đám người. Nàng ngắm nghía đường nhân, dịu dàng nói, “Lúc ta còn rất nhỏ, ta rất muốn ăn đường nhân, nhưng mà không có tiền mua. Ta muốn có đường nhân, đã rất nhiều năm rồi. Đây là một cảm giác tiếc nuối, vĩnh viễn không thể bù đắp sự tiếc nuối.” Lúc còn nhỏ, nhìn bọn tỷ muội cầm đường nhân, lòng nàng tràn đầy hâm mộ, luôn hy vọng mình cũng có thể ăn đường nhân. Sau đó, các sư phụ mua đường nhân đủ loại hình thù cho nàng. Nhưng mà, không thể nào giống với sự kỳ vọng lúc trước. Thứ nàng muốn, là thứ do cha nàng mua.

Tần Vật Ly có chút nghi hoặc, “Nhà nàng rất nghèo sao?” Nhìn cách ăn mặc này của nàng, thì biết nhà nàng tuyệt đối không nghèo.

Thiên Mạch mím môi, cười cô độc, “Không, nhà của ta rất giàu, nhưng mà… cha ta có rất nhiều thê thiếp, mẹ của ta chỉ là hạ đường thê. Mẹ con ta ở trong nhà không có chút địa vị, ta từ nhỏ nhận đủ sự khi phụ. Mẹ ta mất năm ta năm tuổi, từ đó về sau, ta trở thành một đứa con hoang không ai cần.” Nàng chưa bao giờ đem thân thế của mình kể cho bất kỳ ai, lúc này lại kể cho Tần Vật Ly – một người không mấy thân quen nghe. Duyên phận giữa người với người, thật sự không thể nói rõ.

Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng y có thể cảm nhận được nỗi bi ai của nàng. Một đứa trẻ mới năm tuổi lại mất đi mẫu thân, thật đúng là tàn khốc! Y chau mày, “Sau đó thì sao?” Nàng rốt cuộc có thân phận như thế nào?

” Sau đó…” Thiên Mạch thè lưỡi ra, liếm liếm đường nhân, “Quá khứ là chuyện đã rồi, ta không muốn nhắc lại nữa.”

“Nàng muốn ăn đậu hủ thúi không?” Tần Vật Ly cười hì hì,”Gọi ta một tiếng Vật Ly, ta mua cho nàng.”

“Tần Vật Ly, ta có thể mua hết vô số sạp đậu hủ, có thể dùng vàng đè chết ngài.” Thiên Mạch mỉm cười châm chọc.

Tần Vật Ly đập đập cây quạt vào lòng bàn tay, mỉm cười vô lại, nghiêng người sát vào Thiên Mạch, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, “Được, ta nhận thua, nàng đè ta đi. Chỉ cần nàng vui, ta cho nàng đè. Để có được nụ cười của giai nhân, Tần Vật Ly ta cam nguyện hy sinh.” Y cười vô hại, nhưng rất vô lại.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, nhịn không được cười khẽ. Nàng vừa định mở miệng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc ở sau lưng vang lên, “Đại ca, huynh thật hứng chí a.”

Thiên Mạch cả kinh, sao lại là y?

Bình luận

Truyện đang đọc