VƯỢT ẢI MẸ CHỒNG

Edit: Sa

Lại là một đêm mưa giông bão bùng, trong suy nghĩ của Bạch Thu Nhiên, hẳn là cô sẽ làm ổ trên sofa tổ đội chơi game với bạn cùng trọ, sảng khoái chiến đấu tới hai ba giờ sáng, sau đó vùi đầu ngủ. Ngày mai không đi làm, đúng lúc có cớ để ngủ nướng.

Tất nhiên Bạch Thu Nhiên sẽ không chủ động chơi game mà là cô vô tình chơi giùm cô bạn cùng nhà một ván làm cô ấy bất ngờ trước kỹ thuật của cô, sau đó chắc chắn sẽ không bỏ qua buổi tối cuối tuần rảnh rang mà ôm chân cô lạy lục van xin, muốn cô gánh cô ấy chơi game. Còn cô là một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết tốt bụng, sao có thể để bạn thân thất vọng được? Nên đương nhiên là phải đồng ý với cô ấy rồi.

Song, tất cả ảo tưởng tốt đẹp của Bạch Thu Nhiên bị phá vỡ bởi một cú điện thoại.

Thấy tên người gọi, Bạch Thu Nhiên nhíu mày, bỗng có dự cảm xấu. Đáng tiếc gương mặt cô bây giờ quá “bé nhỏ thuần khiết”, chỉ nhíu mày thôi mà như buff dịu dàng như nước làm cô bạn thân Lục Vũ Tư ngồi ở đối diện nhìn đến ngơ ngẩn cả người lần thứ n+1, nâng cằm cảm thán: “Nhiên Nhiên, điện thoại của sếp Diệp hả? Chỉ khi nghĩ đến sếp Diệp, cậu mới có ánh mắt đó.”

Ánh mắt của Lục Vũ Tư hiện rõ vẻ hâm mộ lẫn rối rắm, cô không biết nên hâm mộ con bạn thân kiếm được anh người yêu đẹp trai giàu có hay là nên hâm mộ sếp Diệp có thể độc chiếm ân sủng của Nhiên Nhiên nhà mình, rõ ràng cô mới là người tới trước mà!

Bạch Thu Nhiên không biết suy nghĩ của bạn thân, tuy rất muốn lôi cô ấy đứng lên hỏi rốt cuộc mắt bị gì mà lại tưởng tượng ra kịch bản kỳ quặc cho cô nhưng để duy trì hình tượng, cô chỉ có thể cắn nhẹ môi, âu sầu nhìn qua bàn ăn chưa kịp dọn, nhẹ nhàng nói: “Giờ này không biết A Châu tìm tớ làm gì, tớ về phòng nghe điện thoại cái đã, Tư Tư, để bát đũa đấy, lát tớ ra rửa sau nhé.”

Lời này đánh thức Lục Vũ Tư đang thả trí tưởng tượng đi xa, cô ấy vội vàng đứng lên, nói: “Được rồi được rồi, cậu mau nghe điện thoại của sếp Diệp đi, để bát đũa đấy tớ rửa, mấy phút là xong ấy mà.”

Không cho Bạch Thu Nhiên khách sáo thêm nữa, Lục Vũ Tư nhanh chóng dọn dẹp.

Khóe môi của Bạch Thu Nhiên nhướn lên rất nhẹ, gần như không thể thấy, có trời mới biết cô cực kỳ ghét làm việc nhà, nhưng đặc điểm của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết là tay chân khéo léo, ngậm đắng nuốt cay và mang thuộc tính của người vợ, vì vậy ngay từ lúc ban đầu thuê nhà cùng bạn thân, cô đã chủ động đề xuất mình sẽ chịu tránh nhiệm giặt giũ, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, nói chung là gánh hết việc nhà. Cũng may là bạn cùng nhà kiêm bạn thân Lục Vũ Tư có trái tim lương thiện kèm lực bạn trai cộng thuộc tính chị đại chứ không phải là kẻ được lợi mà không chiếm là ngu. Chị đại Lục Vũ Tư bản tính hiệp nghĩa không chịu nổi khi thấy dáng vẻ cam chịu của Bạch Thu Nhiên, thề sẽ đánh chết những kẻ khốn kiếp dám bắt nạt hay sàm sỡ cô, suốt bốn năm đại học, cô ấy bảo bọc cô gần như gà mẹ dang cánh che chở cho con.

Là ô dù (tự phong) của Bạch Thu Nhiên, tất nhiên Lục Vũ Tư không thể biển thủ, cầm đầu chiếm lợi lộc từ cô được, vì vậy, tối nào trước giờ nấu cơm, rửa chén, hai người đều giành làm cứ như giành báu vật, thể lực và cổ họng của Lục Vũ Tư chiếm ưu thế, mười lần thì thắng hết bảy tám lần.

Tuy vậy, Bạch Thu Nhiên giả bộ cả ngày cũng rất mệt mỏi.

Hôm nay đã đùn đẩy được nhiệm vụ rửa chén bát, Bạch Thu Nhiên không kiểm soát nổi mà cười gian, nhưng mà cơn đau mơ hồ trong lồng ngực khiến cô lập tức đè nén sự vui mừng trong lòng, vội vã tạo dáng nhíu mày ôm tim rơi lệ trong gió, quả nhiên cơn đau biến mất.

Bạch Thu Nhiên bèn duy trì bộ dạng và vẻ mặt ấy về phòng nghe điện thoại.

Vừa bắt máy, đầu bên kia liền truyền đến giọng nam nhã nhặn dễ nghe: “Nhiên Nhiên, làm gì mà lâu nghe máy vậy?”

Giọng nói của bạn trai mình quá mức phạm quy, Bạch Thu Nhiên không có đam mê đặc biệt với giọng nói mà cũng cảm thấy anh làm doanh nhân là quá phí phạm của trời, giọng hay thế này thì nên làm diễn viên lồng tiếng mới đúng, bảo đảm sẽ thành công vang dội. Cơ mà nếu phối hợp với khuôn mặt điển trai quá đáng của mình thì anh làm diễn viên lồng tiếng cũng sẽ quá lãng phí, anh làm nghệ sĩ là đúng nhất, không cần hát không cần nhảy, chỉ cần đứng yên nói mấy câu như “Chào các bảo bối” là cũng đủ khiến tất cả thiếu nữ điên cuồng.

Đáng tiếc vị “tổng tài” đúng chuẩn ngôn tình này không có hứng tiến vào giới giải trí. Nghĩ đến anh vừa đẹp trai vừa giàu có, Bạch Thu Nhiên cũng muốn cuồng si nhưng vì phải duy trì hình tượng, cô bèn tiếp tục trưng bộ mặt âu sầu xót xa, như giận như không nói: “Vừa ăn cơm xong, đã bảo là em sẽ rửa chén nhưng vì anh gọi điện nên bị Tư Tư giành mất rồi.”

“Thế à?” Người đàn ông khựng lại, nhưng ngay sau đó cười khẽ: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi.”

Bạch Thu Nhiên nhanh chóng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Không muốn chấp nhận cũng không được, hình tượng của cô là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết dễ cảm thông và thấu hiểu chứ không phải là công chúa đỏng đảnh, làm trái hình tượng sẽ gặp báo ứng đó.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, Bạch Thu Nhiên vô cùng đau khổ, vì sao cô lại xuyên thành đóa hoa bé nhỏ thuần khiết bánh bèo này chứ?!

Giờ phút này, đóa hoa bé nhỏ thuần khiết bánh bèo phải tiếp tục xót xa hỏi han bạn trai tổng tài: “Anh ăn cơm chưa? Ở đây đang mưa to, không biết bên anh thế nào, có đi đâu thì nhớ mang theo ô nha anh.”

“Nhiên Nhiên.” Người đàn ông tiếp lời, thói quen ra lệnh khiến giọng nói của anh tuy rất dịu dàng nhưng cũng mang khí thế không cho cãi lại: “Anh về rồi, nửa tiếng nữa tới nhà em.”

Nụ cười của Bạch Thu Nhiên cứng đờ.

Thật ra lúc thấy anh gọi điện, cô cũng đã đoán được rồi, công việc của bạn trai tổng tài rất bận rộn, sắp tới còn phải đi công tác, nếu chỉ vì nhớ cô, anh sẽ gọi điện lúc chín giờ, lúc đó anh đã làm việc xong, còn cô thì sắp đi ngủ, là thời điểm thích hợp để nấu cháo điện thoại. Còn gọi giờ này để làm gì, để hỏi tối nay cô ăn gì? Đó không phải là phong cách của anh.

Trước đây anh cũng từng về sớm bất ngờ rồi hẹn gặp cô. Nhưng nhìn cơn mưa tầm tã ngoài trời, Bạch Thu Nhiên rất không muốn đi ra ngoài, đêm mưa ở nhà co giò chơi game không sướng sao? Cạn nghĩ cỡ nào mới chạy đi hẹn hò khi trời mưa giông sấm sét chứ!

Có điều từ chối không hợp với đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, Bạch Thu Nhiên bèn vòng vo: “Anh về rồi ạ? Khi nào thế?”

“Mới xuống máy bay.”

“Chắc mệt lắm.” Bạch Thu Nhiên cố gắng tỏ ra cảm thông và thấu hiểu: “Anh nên về nhà nghỉ ngơi sớm thì hơn.”

“Nhưng anh nhớ em lắm.” Giọng nam nhẹ nhàng phớt qua tai, Bạch Thu Nhiên cũng hơi nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến buổi tối cuối tuần tốt đẹp, trái tim cô lập tức cứng rắn trở lại, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Ngày mai em sẽ tới gặp anh, mưa to thế này mà anh còn qua đây thì cực lắm.”

Người đàn ông bất ngờ hỏi: “Em không nghĩ thời tiết hôm nay rất đáng để kỷ niệm à?”

Bạch Thu Nhiên: …

Bạch Thu Nhiên rơi vào chuỗi im lặng dài, rất muốn hỏi bạn trai tổng tài của cô là có uống nhầm thuốc không, trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đoàng thì có gì đáng để kỷ niệm? Kỷ niệm họ may mắn không bị sét đánh chết hay gì? Nhưng cô nhanh chóng loáng thoáng nhớ ra lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một đêm mưa.

Khi đó Bạch Thu Nhiên đang học năm hai đại học, lớp trưởng và chủ tịch Hội Sinh viên cùng có ý với cô, chỉ cần cô bỏ chút thời gian giao du với cái fanboy và lấy lòng giảng viên hướng dẫn là có thể dễ dàng giành được các loại tiền thưởng, học bổng và phí hỗ trợ cho sinh viên nghèo, như vậy sẽ không phải lo học phí và phí sinh hoạt, nhưng là một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết kiên trung, mỗi khi cô định dùng quy tắc ngầm để bò lên trên thì ngực lại quặn đau kịch liệt, thậm chí vài phút sau sẽ không thở nổi.

Người khác mệt nhiều sẽ quen, còn Bạch Thu Nhiên đau nhiều thì lại bắt đầu hoài nghi cuộc đời, không thể làm gì khác ngoài việc an ủi mình là không đáng vì chút tiền cỏn con mà mạo hiểm tính mạng, sau đó nén đau thương bỏ qua các khoản phụ cấp của nhà trường, để không chết đói chỉ có thể làm đóa hoa bé nhỏ thuần khiết chăm chỉ làm thêm ngoài giờ học mà thôi.

Lần đầu tiên gặp bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên mới vừa kết thúc buổi dạy kèm cho học trò con nhà giàu của mình, kiên quyết từ chối ý tốt đưa cô về trường của bố học trò, bày tỏ mình sẽ đi phương tiện giao thông công cộng, sau đó che ô bước chậm trong màn mưa hướng ra cổng khu dân cư cao cấp, vẻ mặt Bạch Thu Nhiên vừa yếu ớt vừa quật cường nhưng trong lòng đã chửi trời chửi đất, đúng lúc đó, một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh cô, người đàn ông đẹp trai quá thể đáng mỉm cười với cô trong màn mưa: “Chào em, anh gặp em mấy lần ở khu dân cư rồi, muốn đi đâu thế? Mưa to quá, anh có thể cho em đi nhờ một đoạn.”

Bạch Thu Nhiên cực kỳ nghi ngờ “gặp mấy lần” chỉ là là cái cớ làm quen thôi vì nếu cô gặp anh chàng đẹp trai giàu có điên đảo thần hồn thế này thì dù chỉ một lần thôi cũng đủ để nhớ cả đời chứ không thể không có ấn tượng nào như bây giờ được.

Có điều dạo gần đây nhan sắc luôn đúng, cho dù biết rõ anh đang nghiêm túc nói dối nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà leo lên xe, vừa khéo là rất phù hợp với hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết lương thiện ngây thơ không đề phòng người lạ (đặc biệt là mấy anh đẹp trai), vậy nên cô gặp tổng tài đẹp trai nhiều tiền chứ không phải bọn buôn người. Chắc đó là tài năng thiên bẩm của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết.

Bạch Thu Nhiên và tổng tài Diệp Chi Châu trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc nói chuyện lại vui mừng phát hiện họ còn học cùng trường, tuy Diệp Chi Châu đã tốt nghiệp mấy năm nhưng tính ra vẫn là đàn anh của cô, nhờ vậy mà quan hệ của họ nhanh chóng được kéo gần hơn, vốn dĩ đàn anh tổng tài định chở cô ra ga tàu điện ngầm nhưng lại tốt bụng chở cô về trường luôn, hai người tự nhiên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó thường xuyên qua lại rồi phát triển thành người yêu.

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết đằng sau mỗi đóa hoa bé nhỏ thuần khiết là một tổng tài si mê cô ấy.

Sau nhiều năm ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng cũng có thứ đáng để hãnh diện, Bạch Thu Nhiên cực kỳ vui mừng, nhưng sau khi hẹn hò với tổng tài, cô vốn đã nhu nhược thì càng nhu nhược hơn, ở trước mặt anh hầu như là anh muốn gì cô làm đó, anh nói gì cô nghe nấy.

Giống như bây giờ, bạn trai tổng tài nhắc tới lần đầu tiên họ gặp nhau, mọi sự chống đối của Bạch Thu Nhiên đều hóa thành câu dặn dò dịu dàng như nước: “Vậy lát gặp, lái xe cẩn thận anh nhé.”

Tên đàn ông chết tiệt này đã thành công thu hút sự chú ý của cô rồi đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc