XA GẦN GANG TẤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Máy điều hòa của quán gần đây vẫn luôn bị rò nước, ông chủ lớn Khang Thần hẹn nhân viên sửa chữa sáng sớm thứ sáu tới để sửa, nhưng anh bận công việc đến độ không phân thân ra được, liền gọi điện tới cho ông chủ thứ hai là Hạ Thành An, trước đó Hạ Thành An đã đồng ý, ai ngờ hai tiếng sau hắn liền gọi lại nói mình không thể tới.

“Thứ sáu này tôi phải đi xe về thành phố A,” Hạ Thành An nói, “Bà nội tôi bị ốm, tôi phải về thăm bà.”

“Được thôi.” Khang Thần sảng khoái đáp.

“Tôi cúp máy trước đây.”

“Chờ chút,” Khang Thần gọi hắn lại, “Tiểu Nhạc tuần này cũng về thành phố A đấy. Hàng năm thằng bé đều về vào dịp này, nói là sinh nhật ba mẹ.”

“Ừm.”

Khang Thần ngồi trên ghế làm việc, xoay một vòng, quay mặt về phía cửa sổ kính sát đất, phía dưới người đến người đi trong CBD (*), mũi chân anh khẽ đá đá vào mặt kính thủy tinh, suy nghĩ rồi nói: “Đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người các cậu, còn nếu không có việc gì thì coi như tôi nói lung tung …”

(*) CBD là viết tắt của Central Bussiness District – Khu thương mại trung tâm.

“Nhân sinh mà, chính là như vậy đó, lúc này do dự, sau đó liền hối hận. Vẫn cứ nói là không đụng tường nam không quay đầu mà, nói không chừng chẳng cần quay đầu lại, cứ đâm thẳng vào đó là liền đi qua.”

Khang Thần lúc thường và khi gặp gỡ bạn bè đều giống nhau không thay đổi, lần này lại giả bộ như là một ông anh lớn múc canh gà cho người khác (*), giống như thật vậy. Anh ở bên này cố gắng như thế, Hạ Thành An ở bên kia lại dám ‘Xì’ một tiếng bật cười.

(*) Ý chỉ việc giảng giải đạo lý cho người khác.

“Cười cái rắm, đây đều là những chân lý nhân sinh tôi dùng máu và nước mắt để ngộ ra đấy.” Khang Thần bị cười đến độ có chút xấu hổ.

“Được rồi đã biết,” Hạ Thành An dừng cười, “Cảm ơn anh (*).”

(*) Ở đây Hạ Thành An gọi Khang Thần là ‘ca ca’.

Hạ Thành An cúp điện thoại, ngồi ở bên giường. Giá vẽ ở bên cạnh vốn dĩ được vải phủ kín giờ đã được tháo xuống, để lộ ra bức tranh đặt trên giá: Màn trời từ màu xanh đậm dần chuyển sang đen, những tia sáng xẹt qua tựa một màn mưa sao băng. Màu (1) từng lớp từng lớp đè lên nhau, sờ có chút gồ ghề.

Rốt cuộc hắn cũng chưa từng ngắm cơn mưa sao băng rung động lòng người đêm hôm ấy.

Lần này hắn không nghĩ nhiều nữa, cầm điện thoại lên gọi cho Nhạc Minh Tâm. Có lẽ giờ Nhạc Minh Tâm không rảnh nên không nhận điện thoại ngay, đầu dây từng tiếng ‘tút tút tút’ thật dài. Hạ Thành An đột nhiên lại cảm thấy hồi hộp, quả thực cứ như thằng nhóc học trung học vậy, tim cũng lên xuống theo tiếng chuông điện thoại.

“Alo!” Nhạc Minh Tâm thở hổn hển nghe điện, hình như là mới chạy tới, “Em vừa mới tan lớp.”

Hạ Thành An giả vờ như không có gì mà hắng giọng một cái: “Tuần sau em về thành phố A đúng không?”

Sinh nhật của ba mẹ Nhạc Minh Tâm rất gần nhau, cứ đến khoảng thời gian cuối tuần ấy, hàng năm cậu đều trở về nhà một chuyến, vừa tránh được đợt cao điểm của lễ Thanh Minh, lại giống như ngày thường, giống như cậu thực sự chỉ về sum vầy bên ba mẹ chúc mừng sinh nhật, trong lòng có chua xót, cũng không quá trống rỗng. Cậu đã mua xong vé tàu cao tốc tối thứ sáu, chỉ cần ngồi hơn nửa tiếng là tới nơi, nhưng từ trường học đi ra đến trạm tàu cao tốc lại phải chuyển đến mấy chuyện tàu điện ngầm, cũng mất đến một tiếng đồng hồ.

“Có về, tối thứ sáu em về.” Nhạc Minh Tâm đáp.

“Tôi cũng sẽ về để thăm bà nội, không thì để tôi đưa em về,” Hạ Thành An cân nhắc câu từ, “Nếu như thuận tiện.”

Nhạc Minh Tâm không cần suy nghĩ: “Được.”

Hạ Thành An không ngờ cậu lại thoải mái đồng ý như vậy, khẽ khựng lại, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, rồi lại cưỡng chế ép xuống. Hắn nghiêm túc mà thận trọng nói. “Em đi từ đâu, từ nhà hay từ trường, tôi lái xe qua đón em.”

Đến thứ sáu đó, hai người đều trang bị gọn nhẹ lên đường.

Hạ Thành An và cha mẹ gần như không còn liên hệ gì, nhưng hàng năm hắn đều về thăm bà nội một lần. Lần này tin bà nội bị ốm cũng là nhờ dì giúp việc nói cho hắn biết, bà nội tuổi tác đã cao, vẫn luôn phải nằm viện, cũng không phải bệnh gì nặng cả.

Nhạc Minh Tâm nhét vài bộ quần áo vào túi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe việt dã lớn của Hạ Thành An, cậu mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, cài dây an toàn, một loạt động tác lưu loát nước chảy mây trôi, vô cùng thành thạo.

“Sẽ đi mất khoảng bao lâu vậy?” Nhạc Minh Tâm hỏi.

“Nếu không tắc đường thì sẽ khoảng bốn tiếng.”

Dọc đường đi coi như cũng thông thuận, Hạ Thành An đang chuyên tâm lái xe, Nhạc Minh Tâm cũng không tiện nói chuyện cùng hắn, sợ hắn bị phân tâm. Cậu không muốn nghịch điện thoại, cũng chưa buồn ngủ, đành ngồi ngắm cảnh bên ngoài một lúc rồi quay sang nhìn Hạ Thành An, ai ngờ Hạ Thành An lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt cả hai chạm nhau rồi đều rời đi, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng lại không phải sự xấu hổ làm người khác khó chịu.

Hạ Thành An một tay tiếp tục lái xe, một tay lục tung tung, hắn lấy ra một gói kẹo chocolate Lindt Thụy Sĩ còn chưa bóc, được mua trên đường đi đón Nhạc Minh Tâm.

“Ăn kẹo đi,” Hạ Thành An nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Tôi mua lúc trước.”

Nhạc Minh Tâm cả một ngày phải đi dạy, có hơi đói, nhưng cũng ngại không dám nói, vừa thấy kẹo liền nhỏ giọng hoan hô một tiếng rồi lấy một viên bỏ vào miệng, cậu ngậm như thế còn hàm hàm hồ hồ hỏi: “Anh ăn không …”

“Đợi lát nữa.”

Nhạc Minh Tâm lấy một viên khác, dùng ngón cái và ngón trỏ để cầm, đưa tới bên miệng Hạ Thành An. Động tác của Hạ Thành An so với suy nghĩ thì nhanh hơn nhiều, vừa đưa tới đã hé miệng ngậm vào, môi còn chạm vào ngón tay của Nhạc Minh Tâm. Cậu vội vã thu tay lại, vừa lúc còn thấy Hạ Thành An đang đưa lưỡi liếm một cái lên môi, mặt vì thế lại càng đỏ hơn.

“Nhanh … Sắp tới rồi …”

Nhạc Minh Tâm vừa nhai kẹo vừa tìm chuyện để nói, trong buồng xe giờ đều là vị chocolate ngọt ngào.

Chờ khi đến được thành phố A đã là hơn chín giờ, Hạ Thành An hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Mỗi năm khi trở về đây Nhạc Minh Tâm không hề ngủ ở nhà, đồ đạc trong nhà đều đã phủ kín vải, còn giường chiếu quần áo của cậu thì đã sớm được chuyển đi từ khoảng thời gian cậu vào đại học để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, sau đó cũng không mua lại đồ mới nữa. Những năm trước cậu đều về thăm một chút, thu dọn qua loa rồi tới khu nghĩa trang công cộng thăm ba mẹ, rồi tìm một khách sạn ngủ hai đêm là lại đi.

“Em không ở nhà.” Nhạc Minh Tâm nói tên một khách sạn mình vẫn thường ở cho Hạ Thành An.

Mặc dù trong lòng Hạ Thành An có hơi buồn rầu, nhưng Nhạc Minh Tâm không nói, hắn cũng không truy hỏi, chỉ bảo: “Tôi cũng không có chỗ ở, tôi tới ở cùng chỗ với em được không?”

Nhạc Minh Tâm sao có thể nói không được. Khi hai người đi tới quầy lễ tân, trong lòng cậu còn muốn có một đoạn cẩu huyết, kiểu như giờ tất cả các phòng đã kín, phòng tiêu chuẩn (*) không còn nữa, chỉ có thể cùng nhau chen vào một phòng giường đôi, nhưng làm gì có chuyện cẩu huyết nào mà đúng dịp như thế chứ. Ai mà biết được cô gái đứng quầy lễ tân lưu loát mở cho bọn họ phòng tiêu chuẩn, vẫn còn đủ phòng.

(*) Phòng tiêu chuẩn hay còn gọi là phòng standard thường sẽ có hai giường (1 đơn 1 đôi hoặc 2 đơn) với các tiện nghi cơ bản nhất.

Hai người ở dưới lầu ăn qua loa một chút rồi trở về phòng. Thành phố A nằm ở ven biển, không khí ẩm, nhiệt độ thoải mái, thoải mái tới độ Nhạc Minh Tâm chỉ muốn được nằm co lại trên giường để ngủ.

“Em tắm trước đi.” Hạ Thành An nói.

Nhạc Minh Tâm nhanh nhẹn vào tắm, mang theo hơi nóng từ phòng tắm trở ra, cậu mặc một chiếc áo phông trắng cũ kĩ làm áo ngủ, chiếc quần soóc là đồng phục hồi trung học thành quần ngủ, do đã mặc thời gian dài cho nên quần có hơi lỏng, phải thắt chặt lại dây quần mới không bị tụt, lúc cao giơ tay lên để lau tóc thì sẽ thấy được một chút phần xương hông.

Đến phiên Hạ Thành An đi tắm, khi hắn trở ra, thấy Nhạc Minh Tâm đang khoanh chân ngồi ở trên giường nghịch di động, quần soóc ống rộng, nhìn vào bên trong thêm chút nữa có thể bắt thấy được phần đùi trắng nõn ít khi phải tiếp xúc với ánh mặt trời.

“Anh tắm xong …” Nhạc Minh Tâm hắt hơi một cái, khịt mũi, mới nói được phần nửa đã phải dừng lại.

Hạ Thành An không mặc áo, để thân trên trần bước ra ngoài, tóc vẫn còn hơi ướt, xẹp xuống, còn có mấy giọt nước chảy dọc xuống cổ bị hắn hờ hững giơ tay lau một cái liền biến mất. Hắn cầm lấy cái khăn bông, ngồi sát bên mép giường đưa lưng về phía Nhạc Minh Tâm mà lau tóc. Cơ lưng rắn chắc chuyển động theo từng động tác của hắn, hai bên cơ bắp nhô lên tạo thành một rãnh ở giữa, kéo dài ở trên lưng, xuống thêm chút nữa thì sẽ không thấy được.

Nhạc Minh Tâm lấy chăn đắp lên người mình, đôi chân cọ cọ trên chiếc giường trơn nhẵn, cậu mở TV, tản mạn không mục đích mà chuyển tới lui các kênh.

Hết chương 27.

(1) Màu Hạ Thành An sử dụng là loại này, mình cũng không chắc là gọi nó thế nào nữa. Chú mình cũng hay dùng loại này, khi khô rồi sờ đúng là gồ ghề lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc