XẠ PHI - TOÀN VƯƠNG

Đàm Hương bị tiếng hét của Thúy Điệp làm giật mình, loạng choạng suýt ngã, chiếc đèn lồng suýt nữa thì rơi xuống đất. Nàng bám víu vào người Thúy Điệp rồi đứng vững lại nhìn về nơi Thúy Điệp chỉ nhưng chẳng thấy gì.

" Giật cả mình, ma quỷ ở đâu chứ, tỉ đừng có hù dọa ta nha. Tỉ nói vậy sao ta dám sống trên này một mình nữa cơ chứ. "

" Ta không có dọa muội, lúc nãy...lúc nãy ta thấy rõ ràng có bóng đen vụt qua phía đó mà... Chúng ta.. xuống núi đi.. " Thúy Điệp lúc này tay chân đều run lẩy bẩy, kéo Đàm Hương quay ngược trở lại.

" Từ từ đã nào, chúng ta đến đó xem có gì không? " Đàm Hương giữ tay Thúy Điệp, tiến về phía mỏm đá trước mặt.

"Đừng mà... Ta sợ lắm..." Thúy Điệp lắc đầu nguầy nguậy, nhất định không chịu nhấc chân đi.

" Vậy tỉ đứng đây đợi ta! "


Đàm Hương lại gần đến mỏm đá. Không có người. Điều khiến nàng bàng hoàng chính là vết máu trên mặt đá. Không lầm. Chính là máu. Vết máu dài như vậy chắc chắn người này bị thương không hề nhẹ, vậy mà vẫn có thể di chuyển đi nhanh như thế hẳn là không tầm thường đi. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lần theo vết máu chảy trên mặt đất. Đến gần một bụi cây đã không còn dấu nữa bởi một lam y nhân đã nằm bất động ở đó rồi. Tiểu Hương lại gần, đặt tay lên mũi lam y nhân. Còn sống! Hơi thở của hắn rất yếu, trên người lại có nhiều vết thương lớn nhỏ, nếu không mau băng bó chắc chắn sẽ mất máu mà chết.

" Điệp tỉ!" nàng cất tiếng gọi Thúy Điệp.

Thúy Điệp nghe tiếng gọi của nàng đi đến, nhìn thấy nam nhân trên mặt đất đã sợ tái mặt định hét lên lần nữa nhưng đã bị tiểu Hương cản lại.


" Đừng hét nữa! Hắn chưa chết đâu. Tỉ giúp ta khiêng hắn vào lều, sau đó đi mua ít vải và thuốc cầm máu giúp ta."

" Hắn... " Tiểu Điệp vẫn lắp bắp không dám lại gần.

" Nếu tỉ không nhanh, hắn nhất định chết,trước, mặt, tỉ. " Đàm Hương không lạnh không nhạt đỡ người nam nhân dậy.

Thúy Điệp cắn răng tiến tới đỡ cùng, đưa hắn nằm lên đệm lá của tiểu Hương rồi xuống núi mua thuốc.

-----------------------------------------

Đàm Hương bắt đầu cởi y phục của nam nhân, dùng khắn ướt lau sạch người hắn. Thúy Điệp mua thuốc về, nhìn thấy cảnh tượng nam nhân bị lột đồ chỉ còn lại chiếc quần bị cắt đến ngang đầu gối, còn nữ nhân bên cạnh dùng khăn lau khắp cơ thể nam nhân không chút ngại ngùng thì đỏ mặt tía tai, vừa nhắm mắt vừa đưa đồ cho Đàm Hương, miệng lại lên tiếng:


" Muội... ừm...muội là nữ nhân chưa lập thất sao lại...à ừm.. nam nữ thụ thụ bất thân... Khụ khụ"

" Mạng người quan trọng hơn, phân biệt nam nữ làm gì chứ!!" Đàm Hương nhận lấy đồ, tiếp tục đắp thuốc cầm máu rồi băng người cho nam tử.

" Xong rồi, tỉ về nhà với tiểu đệ đệ đi. Trời tối đi đường nhớ cẩn thận một chút. Còn hắn thì để ta lo"

Thúy Điệp gật đầu rồi trở về nhà.

---------------------------------

" Haizzz Ngươi đúng là có số hưởng thụ mà. Sắp chết còn được đại tỉ ta cứu sống, chăm cho từng li từng tí, chiếm cả chỗ ngủ của ta luôn. Không biết nên nói là ngươi tốt số hay là tại số ta khổ đây?!" tiểu Hương tay cầm bát cháo khuấy đều, miệng vẫn tiếp tục lảm nhảm.

" Đêm nay ta phải ngủ ngoài lều, nếu ta mà bị muỗi cắn không ngủ được, nhan sắc bị hủy thì ngươi cứ chờ xem ta sẽ xử ngươi thế nào."
Nhìn kĩ nam nhân đang bất động trên "giường", nàng không thể không thầm tán thưởng dung nhan của hắn. Nói hắn "phong hoa tuyệt đại quả" cũng không sai. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều rất sắc sảo. Mũi cao, đôi môi mềm mại cân đối, đôi mắt tuy nhắm nhưng lại vẫn rất tuấn tú. Thân hình thì khỏi nói, đẹp hết chỗ chê. Tuy nhiên hắn bị thương như vậy sau này khó mà không để lại sẹo. Đáng tiếc, đáng tiếc, nam thần hoàn hảo như vậy cơ mà. Không biết hắn gây thù chuốc oán với đại ca giang hồ nào mà để thành ra như vậy. Dính dáng đến hắn liệu có bị thù lây không đây?

_________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc