Tiền Ðại Nương nói :
- Tam trang chúa đừng coi thường hai viên thuốc giải độc này của lão thân,nếu nó là thuốc tầm thường lão thân đã chẳng đưa ra cho thẹn mặt.
Mụ khẽ buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Lão thân đã cất kỹ thứ thuốc quí giá này ngoài ba chục năm. Trước đây sáu chục năm một nhân vật được người ta kêu bằng ông Vua dùng độc là Kim Hạo chế ra. Trong thiên hạ chỉ còn lão thân cất được hai viên. Bất luận ai trúng phải chất độc gì cứ uống vào là hết. Kim Hạo tuy chưa lập môn phái, nhưng theo chỗ lão thân biết thì những người dùng độc trên chốn giang hồ hiện nay hầu hết là thừa kế phép
điều chế thuốc độc của lão. Nếu Tiêu đại hiệp không tin lời lão thân thì hãy thử coi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Dược vật trân quí như vậy nếu dùng không đúng đường há chẳng tiếc ru?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Tiêu đại hiệp cứ yên tâm. Lão thân mà không nắm chắc một trăm phần trăm thì chẳng khi nào dám khuyên đại hiệp thí nghiệm.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ đến chuyến đi này nguy hiểm gian nan, nếu giải trừ được chất độc cho hai cô thì chẳng những nhẹ gánh mà các cô còn trợ lực cho mình nữa.
Chàng lại nhớ tới nỗi đau khổ ghê gớm của Ngọc Lan khi chất độc phát tác thì không khỏi động tâm.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy cặp mắt Kim Lan tỏ vẻ khẩn cầu thì biết cô đã bị lời nói của Tiền Ðại Nương làm cho rung động.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, trong lòng Tiêu Lĩnh Vu nẩy ra những mối cảm khái rất phức tạp. Một đằng chàng muốn lấy linh đan để giải độc trong người Ngọc Lan cùng Ðường Tam Cô, một đằng chàng nghĩ tới đã chịu ơn của Tiền Ðại Nương tất phải thay tên đổi họ, mạo xưng làm cháu mụ, dù vụ này chỉ kéo dài có ba ngày, nhưng cũng là cái nhục suốt đời không quên được. Sau cùng chàng bị nỗi đau khổ của Ðường Tam Cô và Ngọc Lan khi chất độc phát tác làm cho dao động...
Lại nghe Tiền Ðại Nương lên tiếng .
- Tiêu đại hiệp cứ thử dùng đi, nếu không giải được chất độc trong người hai vị cô nương thì lão thân nguyện suốt đời làm tôi mọi cho các cô.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lão bà bà dạy quá lời.
Chàng đưa tay ra đón lấy chiếc bình ngọc nhưng lại đặt xuống.
Tiền Ðại Nương biến sắc hỏi :
- Sao ? Tiêu trang chúa còn hoài nghi lão thân có điều trá ngụy phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không phải thế, nhưng tại hạ còn mấy lời chẳng thể không nói rõ trước.
Tiền đại nương nói :
- Lão thân rửa tai để nghe đây.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu thuốc giải độc thần đan của lão bà bà giải được chất độc cho các cô này thì tại hạ phải theo lời lão bà bà đi hội yến với vị cố hữu kia.
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Tuy lão khét tiếng võ lâm ai cũng khiếp sợ, nhưng lão không gia hại Tiêu trang chúa đâu. Cái đó trang chúa khỏi lo.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Một khi tại hạ đã nhận lời thì dù rừng kiếm núi đao cũng không lùi bước. Có điều tại hạ cần nói trước là tại hạ chỉ có thể theo lão bà bà đi phó yến, chứ không thay họ đổi tên.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Tiêu trang chúa cứ theo lão thân phó hội, tự nhiên lão yên trí trang chúa là hậu bối của nhà họ Tiền rồi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bất luận họ nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng tại hạ không thể lên tiếng thừa nhận.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Ðược rồi ! Khi đó trang chúa chỉ cần nghe lời lão thân là không lộ hành tích .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Thế thì được !
Chàng lại cầm chiếc bình ngọc mở nắp lấy hai viên thuốc màu trắng, lớn bằng hạt đậu đỏ. Chàng quay lại ngó Tiền Ðại Nương hỏi :
- Lão bà bà đã coi kỹ chưa. Thuốc này không lầm đấy chứ ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Nếu hai cô uống vào mà có sao thì lão thân xin đền mạng.
Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt rất nghiêm trọng cầm hai viên thuốc nhét vào miệng Ngọc Lan cùng Ðường Tam Cô.
Kim Lan liền vỗ huyệt đạo của Ngọc Lan cho cử động trở lại.
Bỗng thấy Ngọc Lan thét lên một tiếng rồi lăn lộn khắp nhà.
Nguyên chất độc phát tác từ trước, thủy chung vẫn chưa ngừng lại. Vì huyệt đạo đã điểm, Ngọc Lan ngất đi, nên dù cô đau khổ đến đâu cũng không tài nào la lên được. Bây giờ huyệt đạo đã được giải khai, phục hồi tri giác. Cái đau co gân rút xương khiến cô chịu không nỗi.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Tiền Ðại Nương nói :
- Lão bà bà hãy vận khí đề phòng. Tại hạ trước này không đánh lén bao giờ, nếu hai cô này uống lầm thuốc phải tuyệt mạng thì tại hạ sẽ đem toàn lực ra giết chết lão bà bà để báo thù cho họ.
Tiền Ðại Nương lờ đi như không nghe thấy. Mụ tự nói một mình :
- Lạ thiệt ! Lạ thiệt ! Hai viên thần đan này linh nghiệm vô cùng mà sao hai cô lại đau đớn đến thế ?
Kim Lan và Ngọc Lan là hai thiếu nữ cô độc khổ sở nương tựa vào nhau, thân như ruột thịt. Bây giờ Kim Lan thấy Ngọc Lan đau khổ quá chừng, không khỏi buồn rầu sa lệ.
Lại nghe Ðường Tam Cô la lên một tiếng khủng khiếp. Nàng đang ngồi xếp bằng đột nhiên ngã lăn ra. Da mặt nàng trắng như tuyết bao phủ một làn hắc khí.
Nàng há miệng thổ ra một bãi nước đen.
Tiêu Lĩnh Vu đầu óc cực kỳ khẩn trương. Chàng vận kình lực vào tay mặt, từ từ giơ lên nói :
- Lão bà bà ! Hãy coi chừng !
Chàng toan phóng chưởng, bỗng nghe Tiền Ðại Nương thở dài nói :
- Chất độc này ghê gớm quá !
Mụ tung người nhẩy đến bên Ðường Tam Cô để đỡ lấy người nàng.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ hạ tay mặt xuống quay lại ngó Ngọc Lan thấy lúc này cô không lăn lộn và kêu thét nữa. Mặt cô cũng đen sạm lại như Ðường Tam Cô.
Cô há miệng nôn ra nước đen.
Kim Lan cúi lom khom đỡ lấy mình Ngọc Lan. Tay mặt cô khẽ vỗ lưng cho bạn.
Biến diễn này là hay hay dở. Tiêu Lĩnh Vu chưa thể liệu trước được, chàng đành ngồi theo dõi.
Bỗng nghe mùi hôi thúi khủng khiếp xông vào mũi khiến cho người ta phải nôn ọe bao trùm khắp gian phòng.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nghĩ thầm :
- Vụ này là thế nào đây ? .
Lại nghe Tiểu Ðại Nương thở phào một cái nhẹ nhỏm nói :
- Ðược rồi ! Ðược rồi !
Mụ nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Hai cô này trên thổ ra dưới đi tã, linh đan hiệu nghiệm rõ rệt rồi. Tiêu trang chúa hãy ra ngoài để lão thân thay áo cho họ.
Tiêu Lĩnh Vu biết mụ võ công cao cường, như mụ động thủ thì dĩ nhiên Kim Lan không chống nổi. Chàng ra ngoài rồi, còn Tiền Ðại Nương ở lại muốn làm gì thì làm.
Lòng chàng tuy bán tín bán nghi, băn khoăn lo lắng, nhưng chân chàng vẫn từ từ bước ra ngoài.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Tiền Ðại Nương cất tiếng gọi :
- Tam trang chúa ? Mời trang chúa vào đây.
Tiêu Lĩnh Vu bước vào nhà. Cảnh tượng đã biến đổi hẳn. Ðường Tam Cô và Ngọc Lan đang ngồi xếp bằng, cặp mắt rấp rút vận khí điều tức. Làn hắc khí trên mặt của hai nàng giảm đi rất nhiều.
Tiền Ðại Nương cười nói :
- May mà lão phu không đến nỗi nhục mạng. Hai cô qua cơn hiểm nghèo rồi.
Vậy Tam trang chúa tính sao về lời đã hứa với lão thân.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bậc đại trượng phu đã hứa một lời ngàn vàng khôn chuộc. Chăng lẽ Tiêu Lĩnh Vu này còn giỡ quẻ ?
Ðường Tam Cô đột nhiên mở cặp mắt thất thần, cất giọng hãy còn yếu ớt nói
- Ða tạ Tiêu huynh đã cứu cho...
Nàng gắng gượng muốn đứng lên.
Tiền Ðại Nương giật mình kinh hãi, vội la lên :
- Không được đâu ! Chất dư độc trong người cô chưa trừ hết, bệnh hư nhược chưa phục hồi. Cô nên nghe lời lão thân ngồi yên lặng điều dưỡng chớ có vọng động.
Ðường Tam Cô toan đứng lên bị Tiền Ðại Nương vươn tay ra ấn nàng ngồi xuống.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài đáp :
- Hai vị cô nương nhờ Hoàng thiên hão hựu trừ được kịch độc khiến cho tại hạ bớt phần hối hận trong lòng...
Ngọc Lan cũng mở hé mắt thều thào lên tiếng :
- Vụ này trách Tam gia thế nào được ?
Tiền Ðại Nương nói ngay :
- Hai vị hãy yên lặng đừng nói nhiều. Trong vòng bốn giờ chất dư độc mới trừ hết. Khi đó tha hồ mà nói chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :
- Lão bà bà nói phải đó. Hai cô trừ hết được chất độc trong người hoàn toàn trông vào lực lượng linh đan của lão bà bà...
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Theo ý lão thân thì Tam trang chúa nên lánh đi một lúc để các cô khỏi háo hức muốn nói.
Tiêu Lĩnh Vu trở gót ra ngoài, đứng tựa gốc đa đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Bất giác chàng nhớ tới song thân. Cuộc ly biệt thấm thoát đã mấy năm.
Chàng chắc lão mẫu mong nhớ không biêt đã chảy bao nhlêu nước mắt, lòng chàng tê tái
Ðột nhiên tiếng cánh chim vỗ cánh trên không nổi lên một hồi. Chàng ngửng đầu trông thấy một con bồ câu trắng đang xuyên qua những cành lá rậm rạp hạ thấp xuống. Nó bay quanh một lát rồi vọt về phía căn nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Tiền Ðại Nương ẩn cư ở đây, ít qua lại cùng người võ lâm. Sao lại có con chim này đưa tin đến ?
Chàng còn đang ngẩm nghĩ thì Tiền Ðại Nương từ từ bước ra. Tay mụ cầm một giấy trắng, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Mụ chậm chạp bước về phía Tiêu Lĩnh Vu. Con chim bồ câu trắng như tuyết đậu trên vai bên trái mụ.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Mụ bảo mình không có chuyện đi lại với đồng đạo võ lâm, chắc là mụ nói dối .
Trong lòng chàng đang xoay chuyển ý nghĩ, Tiền Ðại Nương đã đi tới trước mặt, tay cầm mảnh giấy trắng đưa cho chàng.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy coi thấy mấy hàng chữ sau đây :
"Lão tiền bối ẩn cư đã lâu, tội gì mang lụy cho người, lại kết oán với đồng đạo võ lâm ? Khi nhận thơ rồi xin tiền bối nể mặt mà đuổi bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn người ra khỏi nhà. Tại hạ mong rằng lão tiền bối thực hiện vụ này trước khi mặt trời lặn. Ðến đêm thì dù vãn bối có lòng muốn bảo hộ cho tiền bối cũng không được nữa".
Dưới thự danh một chữ "Phi" .
Tiêu Lĩnh Vu xem thơ thở dài nói :
- Ðồng đạo võ lâm trong thiên hạ hiểu lầm tại hạ một cách rất sâu xa. Xem chừng khó lấy lời tử tế mà giải thích được. Lão bà bà tính sao đây ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Nếu lão thân chẳng có lòng hỗ trợ cho Tam trang chúa thì đã không lấy hai viên linh đan cất dấu bấy lâu cho hai cô uống.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Nguyên lão bà bà chỉ muốn mượn tại hạ mạo xưng làm tôn nhi. Bây giờ còn mang lụy thì thật là lão bà bà đã trả giá rất đắt.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Việc đã đến thế này. Lão thân chẳng thể nghĩ nhiều được. Dù có phải kết oán với võ lâm cũng đành.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Chúng ta bèo nước gặp nhau. Tại hạ rất cảm kích về việc lão bà bà đã cho linh đan. Theo ý tại hạ thì lão bà bà chẳng nên hòa mình vào vũng nước đục này.
Lão bà bà để tại hạ độc lực đối phó. Nếu tại hạ may mà không chết thì giờ ngọ ngày mai sẽ cùng lão bà bà đến phó hội với ông bạn cũ.
Tiền Ðại Nương hỏi :
- Bất hạnh Tam trang chúa chết trận thì sao ?
Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra một chút rồi đáp :
- Khi đó tại hạ đã chết rồi thì dĩ nhiên không thể thực hành lời ước được.
Tiền Ðại Nương nói :
- Chính vì thế mà lão thân không muốn Tam trang chúa sinh cường tử chiến.
Trong thiên hạ dù còn người có thể mạo xưng tôn nhi của lão thân, nhưng không phải một lúc mà tìm được, mà ngày mai đã phải đi hội kiến. Vậy lão thân cần đem hết khả năng để bảo vệ cho Tam trang chúa được an toàn.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ nhận thấy lão bà bà bất tất phải làm như vậy.
Tiền Ðại Nương vung tay trái xé rách nửa mảnh giấy vừa rồi đút vào trong ống đồng dưới cánh chim bồ câu. Mụ vung tay một cái, chim vổ cánh bay đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Tiền Ðại Nương :
- Người viết thư vừa rồi là nhân vật thế nào ? Phải chúng hắn là người quen biết với lão bà bà ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Hạng người này không đáng được lão thân viết thơ trả lời.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mụ không muốn nói rõ địa vị người kia, cũng không hỏi nữa.
Chàng ngửng đầu trông chiều trời rồi hỏi :
- Từ giờ đến lúc mặt trời lặn chỉ còn chừng một giờ, bọn cường địch sắp tới rồi, lão bà bà đã tính toán gì chưa ?
Tiền Ðại Nương trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Hiện có hai cách : một là ta lánh đi để bọn chúng nhảy vào chỗ trống không...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Cách này không ổn được. Nếu tại hạ phỏng đoán không lầm thì từ lúc này cử động của chúng ta đã trong vòng giám thị của họ.
Tiền Ðại Nương nói :
- Nếu vậy thì phải dùng biện pháp thứ hai tức là chiến đấu với chúng. Trường hợp này khiến chúng ta phải bố trí cách nào để tiến lên có thể đánh mà lui về cũng giữ được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ chỉ lo Ðường Tam Cô và Ngọc Lan đến lúc mặt trời lặn cũng chưa giải trừ hết chất độc trong người.
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Dù cho hai cô đã hoàn toàn diệt trừ chất độc thì thể lực cũng chưa phục hồi.
Phải chờ trong vòng mười ba giờ, các cô mới có thể cự địch được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Theo trong thư của chim bồ câu đem đến thì đêm nay bọn địch tới rất đông mà chúng ta chỉ có ba người, lại còn phân tâm bảo vệ cho hai cô bị độc thương chưa khỏi . Nếu không an bài cẩn thận e rằng giữ được mặt này phải bỏ mặt kia.
Tiền Ðại Nương nói :
- Chúng ta chỉ cần nghĩ cách chống được đến trưa mai là có viện thủ tới.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng lão bà muốn nói vị cố hữu kia...
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Phải rồi ! Dù lão chẳng nể lão thân thì cũng vì Tam trang chúa mà động thủ.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nói :
- Giữa tại hạ và nhân vật đó chưa từng quen biết...
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Không phải lão cứu Tiêu Lĩnh Vu mà là cứu tôn nhi của lão thân.
Ðột nhiên tiếng vù vù từ đằng xa vọng lại. Tiền Ðại Nương biến sắc nói :
- Úi chà l Bọn chúng bắt đầu phá động. Chúng ta phải thương nghị kế hoạch cự địch.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông chiều trời hỏi :
- Chưa đến giờ ước hẹn sao chúng phát động sớm thế ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Chắc bọn chúng tức giận lão thân đã xé tờ thư kia nên phát động mạnh.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ðã vậy chúng ta phải có kế hoạch. Theo ý tại hạ thì lão bà bà phụ trách việc bảo vệ cho Ðường cô nương được an toàn, việc nghinh địch dành cho tại hạ.
Tiền Ðại Nương nói :
- Biện pháp đó không thông. Bọn chúng đông người thì sức một người làm sao mà địch nổi ? Người ta thường nói đánh rắn thì phải đập đầu, bắt giặc thì phải bắt chủ tướng. Vậy trước hết chúng ta phải tìm cách kiềm chế nhân vật chủ trương...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Một cô không bị trúng độc võ công thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Y chỉ vào hạng cao thủ bậc nhì.
Tiền Ðại Nương trầm ngâm một chút rồi nói :
- Ðường gia ở Tứ Xuyên nổi tiếng về ám khí hàng trăm năm nay. Nếu Ðường Tam Cô mà không bị thương thì được một tay viện thủ rất tốt. Hiện giờ chúng ta chỉ có ba người cự địch, cần phải ra tay hết. Chúng ta bày thành mặt trận hình tam giác, lấy cây đa làm điểm tựa, không để cho bọn chúng đánh gần vào căn nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Không được . Ba người cùng ra hết thì thanh thế có tăng gia nhưng còn hai cô thể lực chưa phục hồi để cho ai chiếu cố ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Lão thân cũng đang khó nghĩ về vụ này. Lấy sức cả ba người chúng ta thì rất nhiều hy vọng sống được đêm nay và nửa ngày mai, không để bên địch đánh vào nhà gianh.. Lão thân định đưa hai cô vào nghĩ trong nhà mật thất. Ðó là để đề phòng nếu thế địch mạnh quá, chúng ta không chống nổi thì phải nhờ bóng đêm yểm hộ mà tháo chạy nhưng vẫn e không còn cách nào chiếu cố cho hai cô trong mật thất.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Nhà mật thất của lão bà ở dưới hầm có kiên cố không ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Kiên cố lắm. Ai không biết cách mở thì khó lòng vào được. Chỉ còn một điều đáng tiếc là nhà hầm này không có cửa hầm thông đi nơi khác.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Theo ý kiến tại hạ thì cứ đưa hai cô đó vào mật thất để tạm thời khỏi phải lo đến các cô mới vững tâm chống chọi với địch được.
Tiền Ðại Nương quay lại ngó căn nhà gianh một cái rồi nói :
- Ðã thế chúng ta phải tử thủ căn nhà này.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Theo ý tại hạ thì kế hoạch này hay hơn hết.
Tiền Ðại Nương liền hạ quyết tâm gật đầu đáp :
- Vậy chúng ta cứ làm thế. Lão thân đi đưa hai cô vào mật thất.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Tiền Ðại Nương dẫn Kim Lan ra. Mụ ngửng đầu trông cành cây rậm rạp nói :
- Mong rằng cây đa ngàn năm này giúp chúng ta qua trường kiếp nạn đêm nay một cách bình yên.
Kim Lan tiến đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
- Căn mật thất của Tiền lão tiền bối kiên cố vô cùng và rất an toàn. Dù bọn chúng có phóng hỏa đốt nhà gianh cũng không làm nguy hại đến Ðường Tam Cô và Ngọc Lan tỷ tỷ được.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái đáp :
- Ta chỉ lo bọn chúng đánh hỏa công. Nghe cô nói vậy, ta rất vững tâm.
Kim Lan dặn :
- Tam gia . Nếu tha người được thì nên tha, xin đừng hạ thủ tàn độc.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Cái đó còn chờ xem thủ đoạn của bên địch.
Kim Lan nói :
- Tam gia đã nhẫn nại nhiều rồi. Hiện giờ đã được Sở côn Sơn và Bộ Thiên Tinh đi giải thích dùm Tam gia. Cứ tình hình này thì chẳng bao lâu võ lâm sẽ rõ chân tướng. Nếu Tam gia không nhẫn nại được cơn xúc động nhất thời mà ra tay tàn sát thì e rằng bao nhiêu công trình trước kia đều hư hết.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :
- Cô nói rất đúng...
Kim Lan mĩm cười nói tiếp :
- Ðường cô nương và Ngọc Lan tỷ tỷ bị trúng tuyệt độc, ngoài Thẩm Ðại trang chúa, trên thế gian không còn thuốc chữa được. Ngờ đâu chúng ta may gặp Tiền lão tiền bối khẳng khái tặng linh đan khiến Ðường cô nương và Ngọc Lan tỷ tỷ tuyệt xứ phùng sinh. Vậy thuyết Hoàng thiên bảo vệ người lành không phải là lời nói dối, nó khiến cho tỳ thiếp càng vững dạ làm điều thiện...
Bỗng nghe một tiếng "véo" rít lên ! Một mũi trường tiến xé bầu không khí bay tới.
Tiền Ðại Nương vung cây trượng trong tay đánh "chát" một tiếng gạt rớt mũi tên. Mụ cười lạt nói :
Bọn chúng bắt đầu phát động rồi đây. Chúng bắn tên hỏi lại lão thân lần nữa có quyết tâm viện trợ Tam trang chúa để gây cừu địch với chúng không ?
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Lúc này lão bà bà còn có thể đứng ra ngoài được.
Tiền Ðại Nương tức giận nói :
- Nếu lão thân mà không muốn giúp Tam trang chúa có yêu cầu cũng vô ích.
Một khi lão thân đã viện trợ thì Tam trang chúa không nghe cũng không được.
Kim Lan mĩm cười nói :
- Tiền lão tiền bối đã tận lực giúp cho là một điều cầu mong còn chưa được.
Vậy xin lão tiền bối chủ trương đại cuộc.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Bọn địch đông người, ba chúng ta không nên đối trận với họ. Theo ý lão thân thì bên mình mỗi người giữ một phương vị làm thế ỷ giốc và tiếp ứng cho nhau...
Mụ đảo mắt ngó Kim Lan hỏi :
- Cô nương có dùng ám khí được không ?
Kim Lan đáp :
- Biểu nữ chỉ biết sơ lược chứ chưa tinh thục.
Tiền Ðại Nương nói :
- Hay lắm ! Vậy xin cô nương giữ ở trong nhà gianh. Lão thân cùng Tiêu trang chúa cự địch bên ngoài. Chúng ta lấy căn nhà gianh làm khu vực trọng yếu phải bảo vệ, không cho bọn chúng tiến gần vào.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hay lắm ! Xin theo lời chỉ dạy của lão bà bà.
Kim Lan khẽ hỏi :
- Lão tiền bối ! Tiểu tử có mấy câu muốn nói được không ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Cô có câu gì xin cứ nói ra.
Kim Lan nói :
- Giữa chúng ta và những nhân vật võ lâm sắp đến xâm phạm vốn không thù oán. Tưởng khi cần làm hãy hạ độc thủ bằng không thì chẳng nên giết người.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Bọn họ hiển nhiên đến xâm phạm bờ cõi như quân giặc cướp coi lão thân không vào đâu. Nếu không cho chúng nếm mùi cay đắng thì sau này lão thân không còn đất đứng trên chốn giang hồ nữa.
Kim Lan toan khuyên giải thêm mấy câu thì đột nhiên tiếng gió rít veo véo trên không. Một mũi trường tiển lại bay tới.
Tiền Ðại Nương lại vung trượng lên gạt. Mũi trường tiển không rớt xuống mà chỉ bay trệch đi một chút rồi cắm vào cây đa đánh "phập" một tiếng sâu đến 6, 7 tấc. Ðuôi tên bằng lông clùm nhạn không ngớt rung động.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi lẩm bẩm :
- Cung mạnh tên dài, uy lực hung dữ ghê gớm. Nội lực người này thật là đáng sợ.
Tiền Ðại Nương vừa trông thấy mũi tên, biến sắc nói :
- Hay lắm không ngờ gã cũng đến rồi !