Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Đường Ngữ mặc áo đồng phục của mình vào, rồi trả áo cho Băng Mật: "Tuy rằng chúng ta không thể công khai, nhưng có một thứ có thể chứng minh với mọi người quan hệ giữa tôi và cậu không bình thường."
Băng Mật nhận đồng phục, nhìn vào chữ và bức vẽ ở mặt sau.
Đường Ngữ lại nói: "Cái này thuộc về chúng ta."
"Được." Cuối cùng Băng Mật cũng dễ chịu hơn một chút.
Đường Ngữ về nhà trong màn đêm, vừa đúng giờ cơm.
Trên bàn cơm, Lý Dư Phân gắp cho Đường Ngữ một miếng thịt: "Hôm nay cậu nhỏ của con lại dẫn con ra ngoài chơi hả?"
Đường Ngữ khựng lại, cắm đầu ăn, mặt cũng sắp chôn vào trong chén, chỉ dạ dạ hai tiếng ý trả lời.
"Giờ con lớn rồi, cũng biết không nên suốt ngày đòi cậu nhỏ mua đồ cho." Lý Dư Phân vui mừng nói.
"Dạ dạ." Đường Ngữ không dám nhìn mẹ.
Bố liếc nhìn Đường Ngữ, không nói gì.
Ăn cơm xong, Lý Dư Phân xem TV ở phòng khách, Đường Khánh Thư đọc sách trong phòng làm việc.
Đường Ngữ lăn lộn trong phòng một lúc rồi đi đến phòng làm việc của bố.
"Phụ hoàng ơi..." Đường Ngữ đóng cửa phòng làm việc lại.
"Tới chủ động nhận tội à?" Đường Khánh Thư ngước lên liếc cậu một cái rồi cúi đầu đọc sách tiếp.
"Nhận tội?" Nhận tội gì?
Đường Khánh Thư hừ một tiếng: "Nếu không thì tại sao bố tìm không ra cuốn quyển sách cơ bản của y học lâm sàng?"
"À," Đường Ngữ vỗ trán một cái, nhớ tới chuyện vụn vặt này, cười đi đến, "Thì con cầm đọc thử, một thời gian sau lại trả cho bố, với cả y thuật của bố mà còn cần đến quyển sách cơ bản đó ạ?"
"Không được nói dối bố, nói đi, cho ai mượn?"
"..." Đường Ngữ hết cách, "Tiểu Mật."
Đường Khánh Thư buông sách, ngẩng đầu nhìn Đường Ngữ, "Tên nhóc đó thích y học?"
"Éc...!Đúng ạ.
Trời ơi mượn sẽ trả lại mà, bố đừng nhỏ mọn như vậy chứ." Đường Ngữ ân cần mát xa vai cho bố.
Bỗng dưng Đường Ngữ nghĩ tới một vấn đề, mẹ cậu là y tá, bố cậu là bác sĩ, bạn trai cậu là bác sĩ tương lai.
Móa nó, cậu sống trong gia đình toàn là bác sĩ, chắc chắn kiếp trước cậu là bác sĩ cứu giúp ba người này, nên kiếp này mới tụ lại như vậy.
Đường Khánh Thư cũng không phải là người nhỏ mọn, chỉ hỏi một chút, thấy hôm nay Đường Ngữ niềm nở bất thường, hỏi: "Có chuyện gì thì nói?"
"Ngài đúng là thông minh hơn người." Đường Ngữ lấy điện thoại ra, mở ảnh đại diện của Băng Mật đưa cho bố xem, hỏi: "Bố phân tích thử xem ạ."
"Phân tích cái gì, bố có phải bác sĩ tâm lý đâu." Đường Khánh Thư không biết đây là ảnh đại diện của Băng Mật.
Đường Ngữ lắc vai bố: "Trời ơi bố ơi, con biết bố hiểu mà mà, hôm nay bố mà không nói thì con sẽ phiền chết bố luôn."
Đường Khánh Thư không chịu nổi nhất là Đường Ngữ chơi xấu làm nũng, giống y như nhà có cô con gái vậy, phiền đến phất tay: "Được rồi được rồi, bố xem thử."
Ông cầm lấy điện thoại, nhíu mày nhìn ảnh đại diện đã được phóng to.
Tổng thể trông rất tối, cái bàn màu đen chiếm toàn bộ bức ảnh, ở giữa có một viên kẹo nhỏ màu đỏ tươi.
Đường Ngữ cứ tưởng đây là hình Băng Mật tìm trên mạng, nhưng hôm đó cậu vô tình xông vào phòng đọc sách của Băng Mật, nhìn thấy bàn học của hắn giống y như ảnh đại diện, chỉ là khác nhau ở chỗ để kẹo hay không để kẹo, để sách hay không để sách.
"Đây là ảnh đại diện của ai thế?" Đường Khánh Thư nhíu mày.
"Một người bạn của con ạ."
Đường Khánh Thư chậc một tiếng: "Bằng tuổi à, vậy nhóc này trưởng thành hơi sớm."
"Con biết mà, thì sao ạ?" Đường Ngữ cũng nhướn mày.
"Ảnh đại diện của cậu ấy khiến người khác cảm thấy áp lực, nội tâm cậu ấy cô đơn, hẳn là gia đình không hạnh phúc, thiếu sự quan tâm của cha mẹ, nhưng lại không thiếu tiền tiêu.
Cái kẹo tươi đẹp ở giữa bàn này chứng tỏ cậu ấy khát khao một cuộc sống ngọt ngào và sáng sủa, có mơ ước về tương lai."
Đường Ngữ sững sờ vài giây rồi nói: "Còn gì nữa không ạ?"
"Cậu nhóc này có một tuổi thơ bất hạnh, ghét bị lừa gạt và phản bội, nhưng trong lòng vẫn có ánh sáng như cũ, cậu ấy rất mong chờ tình yêu, nội tâm cần phải có người mở ra."
Mong chờ tình yêu...!
Ghét bị lừa gạt và phản bội...!
Đường Ngữ bỗng thu điện thoại lại, vẻ mặt hốt hoảng, Đường Khánh Thư ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu, thằng nhóc này sao vậy nhỉ, cứ thay đổi thất thường.
"Đây là bạn nào của con thế?" Đường Khánh Thư hỏi.
"Bạn quan trọng ạ." Đường Ngữ cầm điện thoại đi mất.
Quay lại phòng của mình, Đường Ngữ lấy Bảo Khí ra, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không, tay vuốt hamster.
"Bảo Khí ơi, tao thật sự rất thích Băng Mật, nhưng mà lại không dám chính thức hẹn hò với cậu ấy, tao sợ đến lúc đó cậu ấy biết được tao nói dối cậu ấy chuyện hệ thống giống nhau, thì chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy tất cả những hành động thân mật của tao đều là do hệ thống mà không phải tao tự nguyện."
"Mày nói xem...!tao có nên chủ động nói thật không nhỉ?"
"Mày nói xem...!cậu ấy có tha thứ cho tao không?"
"Cậu ấy không được người thân quan tâm, ghét bị lừa gạt và phản bội, cho nên mới mong chờ vào tình yêu.
Nếu cậu ấy biết tao cũng lừa cậu ấy, có khi nào cậu ấy sẽ trở nên ghét tình yêu không?"
"Bảo Khí ơi...!tao lo quá, ta thật sự rất sợ, tao không dám nói thật..."
Đường Ngữ cúi đầu nhìn Bảo Khí trong bàn tay, chỉ thấy Bảo Khí đang cuộn cơ thể tròn vo của mình để liếm chân.
Sau lần hướng dẫn trước đó của Băng Mật, Bảo Khí đã gầy hơn, không mập như trước nữa, cơ thể linh hoạt hơn nhiều, nhưng vẫn phải kiên trì một đoạn thời gian nữa mới trở về bình thường được.
【520, mày nói xem, tao nên làm gì bây giờ?】 Đường Ngữ hỏi.
Nhưng 529 không hé răng, như thể không có ở đó.
Băng Mật lướt xem điện thoại, Đường Ngữ không có đăng vòng bạn bè mới, hắn đành xem lại những bài đăng trước đây.
Hắn khẽ thở dài, tắt màn hình, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình điện thoại.
Hắn phát hiện mình không giống hồi trước nữa, vẻ ngoài không thay đổi, thứ thay đổi là cõi lòng hắn.
Hôm nay, lúc hắn thấy Lý Dịch Sâm lại đến tìm Đường Ngữ, hắn đã ghen tới mức sắp phát điên, có lẽ là bởi vì quá thích nên mới không muốn bất kì kẻ nào ngấp nghé.
Hắn tự nhận mình không phải là một người có tính chiếm hữu cao, từ nhỏ đến lớn không có thứ gì hắn đặc biệt muốn.
Có thể là vì hắn bị tình thân tổn thương, nên rất nhiều chuyện trở nên bình thường, bao gồm cả vinh dự, khen ngợi, hay thậm chí là cờ thưởng mà hắn nhận được ở trường, đối với hắn, chúng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Đường Ngữ là cậu nhóc mà hắn khó khăn lắm mới thích được, hắn rất coi trọng, rất để ý.
Hắn thích khoảng thời gian được ở bên Đường Ngữ, nó sẽ khiến hắn cảm thấy phong phú vui vẻ, khiến hắn rung động, khiến hắn cười, khiến hắn muốn làm chuyện thân mật với Đường Ngữ.
Hắn bất tri bất giác coi Đường Ngữ như vật sở hữu của mình, có đôi khi hắn cố chấp nghĩ rằng, muốn để lại một dấu ấn vĩnh viễn của mình lên người Đường Ngữ, nhưng lý trí ngăn cản hắn làm vậy.
Việc ra tay đánh trả Lý Dịch Sâm làm là hành động thiếu suy nghĩ hiếm hoi của hắn.
Con người ai cũng có giới hạn, tâm tư xấu xa của Lý Dịch Sâm đã chạm đến giới hạn của hắn, hắn phải đánh trả thật mạnh mẽ, để cảnh cáo anh ta đừng nên có ý nghĩ không nên có!
Nhưng Đường Ngữ vậy mà vẫn ngây thơ cho rằng Lý Dịch Sâm không sai, còn bảo hắn không cần phải đánh trả.
Điều này khiến hắn hơi đau lòng tức giận, thế nên mới đột nhiên trào ra thật nhiều dục vọng chiếm hữu, muốn kề cận da thịt với Đường Ngữ rồi làm cậu khóc giống như tối hôm qua, như thế mới khiến hắn cảm nhận được Đường Ngữ thật sự đã thuộc về hắn từ đầu đến chân.
Nhưng hắn không làm vậy, vì lý trí của hắn vẫn còn.
Hắn hiểu ý nghĩ của câu nói ấy —— thích là làm càn, yêu là kiềm chế.
Hắn cần phải kiềm chế.
Đứng trước tình yêu, hắn thực sự sẽ biến thành quỷ nhỏ mọn, Đường Ngữ chỉ được thuộc về một mình hắn.
Yêu là phải giữ lấy cho riêng mình, không thể chia sẻ với người khác.
222:【Thân ái, hồi trước cậu gom đủ năm điểm mà vẫn chưa chọn Thẻ chức năng.】
Băng Mật tìm tòi trong không gian, cuối cùng chọn thẻ "Loại bỏ tình địch".
Đầu tiên là kích hoạt Thẻ chức năng, trong danh bạ hiện ra số điện thoại của Lý Dịch Sâm, Băng Mật rũ mắt nhìn, im lặng hai giây, gọi một cuộc.
"Alo, Lý Dịch Sâm."
Lý Dịch Sâm ở đầu bên kia: "Alo chào anh, xin hỏi là ai đang gọi?"
"Người hôm nay mới đánh anh một trận."
"..." Lý Dịch Sâm bên kia im lặng ba giây, gằn giọng, "Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"
Băng Mật lạnh mặt: "Anh nghĩ rằng còn ai có thể cho tôi nữa?"
Câu trả lời lấp lửng như thế dễ dàng khiến người khác suy đoán là Đường Ngữ.
Lý Dịch Sâm hít một hơi thật sâu, anh ta không tin Đường Ngữ sẽ đưa số điện thoại của mình cho Băng Mật, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
"8 giờ sáng mai, gặp nhau ở xưởng thép bỏ hoang ở đường Bác Luân." Băng Mật nói xong lập tức cúp điện thoại, hoàn toàn không cho người ta cơ hội từ chối.
Lý Dịch Sâm nhìn điện thoại đã tắt, đầu ngón tay trắng bệch, cánh mũi khẽ phập phồng vì tức giận.
Anh ta mím môi, nhìn cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Anh ta biết Băng Mật đã phát hiện ra bí mật của anh ta, mục đích hẹn ra ngoài là để làm gì anh ta cũng rõ.
Còn việc có đi hay không...!
Ngày mai là thứ bảy, tối nay Đường Ngữ không làm bài tập, chơi game trong phòng, bỗng nhiên thấy Băng Mật gửi một tin nhắn, cậu bỏ game xuống để nhìn điện thoại.
Cậu bé cầm cờ: 138...890
Cậu bé cầm cờ: Đây là số điện thoại mới của tôi.
Đường Ngữ hơi ngạc nhiên, gõ chữ trả lời: Cậu còn nhớ lời tôi nói hồi trước à?
Cậu bé cầm cờ: Đương nhiên.
Đường Ngữ mặc kệ mình có chết trong game hay không, ôm điện thoại nói chuyện với Băng Mật, cuối cùng Băng Mật nói một câu: "Ngày mai cậu cứ ở nhà chờ, đừng đi đâu hết."
"Hả, không tới tìm cậu à?"
Cậu bé cầm cờ: Có chút việc phải xử lý.
Đường Ngữ nhìn câu nói đó trong khung tin nhắn, ngoan ngoãn trả lời: Ò.
8 giờ ngày hôm sau, trong góc khuất nhất của xưởng thép bỏ hoang, xung quanh có từng tảng sắt vụn chồng chất, mặt đất gồ ghề.
Hai chàng trai cao gần bằng nhau đứng* đối diện nhau.
*Chỗ này tác giả viết 战 nghĩa là chiến đấu, nhưng mà "chiến đấu đối diện nhau" nghe sai sai nên mình nghĩ tác giả sai chính tả, từ 站 nghĩa là đứng có phiên âm giống từ "chiến".
Hôm nay Băng Mật mặc đồ thường, bộ quần áo màu xám khiến hắn trông trưởng thành hơn nhiều.
Còn Lý Dịch Sâm không mặc đồ tây nữa mà mặc đồ thun tối màu gọn gàng sạch sẽ.
Vốn dĩ hôm nay công việc anh ta rất bận, nhưng anh ta vẫn xin nghỉ để đến nơi hẹn.
Hai người gặp nhau cũng không trải chăn, vào thẳng vấn đề, như thể khinh thường hay chán ghét nói nhảm với đối phương.
Giọng Băng Mật lạnh đến nỗi không có chút độ ấm nào: "Có suy nghĩ đó từ bao giờ?"
"À," Lý Dịch Sâm quay mặt cười mỉa một tiếng, rồi lại nghiêm túc quay mặt lại, "Năm em ấy* mười ba tuổi."
*Để em ấy ở đây vì dù Lý Dịch Sâm là cậu nhưng chỉ lớn hơn Đường Ngữ vài tuổi, hơn nữa còn có tâm tư đó với bé.
"Đồ cặn bã." Dường như ba chữ phun ra từ trong miệng Băng Mật này là ba chữ ghê tởm nhất thế gian.
Gần như là ngay lập tức, vành mắt Lý Dịch Sâm đỏ bừng, anh ta trợn mắt nhìn Băng Mật, tay năm thật chặt.
Anh ta không ngờ mình sẽ có một ngày bị một học sinh cấp ba ghê tởm mắng ba chữ "đồ cặn bã".
"Mày thì biết cái đếch gì, chuyện của tao không tới phiên người khác quan tâm!" Lý Dịch Sâm gầm lên, xé bỏ lớp da chính nhân quân tử của mình, hóa thành thú dữ.
Năm ấy, anh ta 21 tuổi, tràn trề sức sống, khí phách hăng hái.
Người khác ai cũng ngưỡng mộ hiện tại và tương lai của anh ta, nhưng chỉ có một mình anh ta biết nội tâm mình gian ác bao nhiêu, đúng.
Từ nhỏ, Đường Ngữ đã làm người khác yêu thích, đáng yêu, nói chuyện dễ nghe, ngày nào cũng cười thật xán lạn, ríu rít ngây thơ trong sáng, bên cạnh luôn có Kha Đố ngốc ngốc.
Cậu rất thích dính lấy anh ta, đi theo anh ta như một cái đuôi nhỏ, miệng lúc nào cũng gọi cậu nhỏ cậu nhỏ, con muốn ôm một cái, con muốn ăn kẹo, lớn hơn một chút thì gọi cậu nhỏ cậu nhỏ, cậu giỏi ghê.
...!Cậu nhỏ cậu nhỏ, con ngưỡng mộ cậu lắm, sao cậu lại thông minh thế.
...!Cậu nhỏ, sau này lớn lên con cũng muốn ưu tú giống cậu vậy.
...!Cậu nhỏ, bao giờ cậu mới lại đến thăm con ạ?
Cậu nhỏ...!
Từ giọng con nít non nớt đến giọng thiếu niên, từ bé đáng yêu mũm mĩm đến chàng trai nhanh nhẹn khôi ngô, từ bé heo lười muốn bế muốn cõng đến thiếu niên xinh xắn muốn ăn muốn chơi, mỗi một động tác, mỗi một nét mặt, đều chạm vào trái tim anh ta, khắc ghi vào đầu óc không xóa được.
Mùa hè năm ấy, Đường Ngữ 16 tuổi dẫn theo Kha Đô vẫn còn mập mạp đến nhà mới của anh ta để giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc.
Hai thiếu niên nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi thở dốc.
Đường Ngữ mặc quần đùi màu cà phê dài đến đầu gối, thân trên mặc áo thun trắng, chân mang giày thể thao màu trắng.
Khung xương của thiếu nhiên bắt đầu lộ ra, mảnh khảnh thanh tú, toát lên khí chất hồn nhiên.
Bởi vì nóng nực nên gương mặt nhỏ đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, không giấu được tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Cậu không muốn dọn nữa bèn ôm lấy anh ta làm nũng, nói thẳng ra là cậu nhỏ con mệt, con muốn nghỉ một lát.
Anh ta sao mà không để Đường Ngữ nghỉ ngơi được, đương nhiên là bảo cậu vào phòng ngủ của mình bật điều hòa, còn nhóc ngốc Kha Đô kia vẫn ở ngoài ra sức dọn dẹp.
Đường Ngữ nhào lên giường anh ta, để lộ cẳng chân trắng ngần, áo thun trắng vô tình bị xốc lên, lộ một đoạn eo vừa trắng vừa thon, giày bị đạp rớt, mang vớ trắng giẫm lên giường anh ta.
Toàn bộ cảnh xuân đã rơi vào mắt anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ta đã nghĩ rằng, hai tay có thể nắm trọn vòng eo đó không?
Túm lấy đôi mắt cá của Đường Ngữ rồi đè lên vai sẽ là cảnh tượng thế nào?
Bé Đường của anh ta sẽ khóc ư?
- --
*Khoai tây xàm xí: Hả? Cụt ngủn dị.
Má chương này tác giả như chạy deadline ấy, vừa cụt vừa nhiều chỗ vô lý, đặc biệt là cái đoạn tâm tình của Băng Mật á, tác giả thay vì khéo léo làm cho Đường Ngữ hiểu thì phang thẳng dô luôn.
Anyway mọi người, hè hết rồi huhu, bọn tui bắt đầu đi học lại nên là có thể sẽ hong lên chương đều nữa huhu, Tui chưa nghỉ hè đã mà ư ư.
08/08/2021
Hết chương 60..