Tôi chưa bao giờ ngủ say đến vậy, không có những ác mộng,không có những lời chửi rủa, tôi ngủ ngon lành đến sáng
Ánh sáng ban mai chiếu qua khe cửa sổ lọt vào trong phòng khiến tôi hơi
chói mắt.Vươn vai vớ lấy đồng hồ, nhận ra mới hơn 6 giờ,còn khá
sớm,nhưng tôi không còn buồn ngủ, cơ thể khoẻ khoắn tràn đầy sinh lực
phái nam.Giờ tôi mới nhận ra, chiếc giường đơn từ bao giờ đã trở lên nhỏ bé với thân thể hiện giờ.
Bước vào trong phòng làm VSCN xong,tôi còn lán lại soi nhan sắc của mình một chút.Dù có nói bao từ đẹp trai
hay cực đẹp trai cũng không đủ.Ngón tay thon dài khẽ lướt qua đôi mắt
màu khói mơ màng, chiếc cằm V line trơn bóng trắng nõn,đôi môi gợi cảm
mang nét cười tà,chỉ một từ thôi-Soái!!
Khoác trên mình đồng
phục nam sinh trường Bristen,cúc mở tới chiếc thứ 2,cà vạt đen thắt
lệch,đầu tóc hơi rối, trông tôi lúc này hẳn vô cùng biếng nhác....
''Mẹ...con đi học đây''Lần đầu tiên tôi vui và hứng khởi đến vậy,được sống lại để
tận hưởng cuộc sống này tôi không hề hối tiếc chút nào.Tôi xem đồng hồ
đã gần 7 giờ, vơ vội chiếc bánh sandwick nhét vào mồm, khoác balo lên
vai chạy thẳng, đằng sau văng vẳng tiếng mẹ nhẹ nhàng nói:
''Đi học vui vẻ...Kỳ Phong''
Trong một tháng qua tôi đã tập lái xe moto,nhìn thân thể trước đây tôi yếu
đuối vậy chứ thực ra tôi thích nhất mấy thứ tốc độ,hay mạo hiểm...Trước
đây, tôi không thể, nhưng giờ tất cả đều có thể...
Đội mũ bảo
hiểm, tôi phóng xe đến trường...Từ xa trường THPT Bristen dần hiện
ra.Khuôn viên trường khá rộng với nhiều cây xanh cùng các khu nhà,nhà để xa cũng khá rộng nữa....Tới trước cổng trường,cởi bỏ mũ bảo hiểm,tôi
nhận thấy bao ánh mắt quay ra nhìn tôi chằm chằm.....
Dưới ánh
mặt trời mùa đông, làn da tôi gần như trong suốt,trắng trẻo....Do mới
khỏi bệnh nên cơ thể nhìn có chút suy nhược...Lần đầu tôi được bạn bè
trong trường chú ý nhiều đến vậy,nên có chút bối rối,xong cũng không
được lâu...Ánh mắt đám con trai nhìn tôi ghen tị,một số thằng còn nhìn
tôi với ánh mắt dâm tặc...Haizz,con trai giờ có cả thành phần đó nữa hả, trai gái không tha -_-
Khỏi phải nói cũng biết đám con gái kia
thế nào.Hú hét y như lũ trốn trại, thiếu hơi trai,như tôi là minh tinh
màn bạc không bằng.Mắt đứa nào cũng hình trái tim to đùng,chả mấy chốc
đám này lúc nhúc sán lại gần tôi.Ồ, tiếp đón nồng nhiệt nhỉ,không nghĩ
đến người các người mê mẩn hôm nay chính là kẻ chuyên bị bắt nạt
sao...Nghĩ đến điều thú vị này, bạc môi khẽ nhếch lên một độ cong hoàn
mĩ.
''Tránh ra...tránh ra''Một nữ anh hùng gạt dàn người bao
quanh lấy tôi để đi về phía bên này sao?Khi cô ta tới gần, tôi nhận ra
chẳng ai xa lạ mà chính là Trịnh Kiều Vy,sau lưng cô ta còn bám theo hai cái đuôi đang vênh váo hếch mặt nhìn trời,một là Bối Nhã Thư, còn người kia tôi không biết, chắc lại tay chân mới đây mà...Nhìn hai nàng kia
ngạo mạn, tôi có thể đếm được số lông mũi của họ ấy chứ...
''Bạn
học à...bạn là học sinh mới chuyển TSo,thầy hiểu trưởng kêu mình
ra đưa bạn nhận lớp''Giọng cô ta nũng nịu khiến tôi nổi cả da gà, ngọt
xớt khác hẳn giọng chanh chua đanh đá khi bắt nạt học sinh khác.Nói một
câu cô ta lại chớp mắt một cái,tôi thực sự muốn hỏi'' Mắt cô bị tật
à?''Thực ra Kiều Vy là cháu gái hiệu trưởng,vô tình xem hồ sơ nhập học
của tôi nên ả mới kiếm cớ làm quen bằng màn tiếp đón...
Nhìn ả khoảng 2 s, mặt ả vẫn cười tươi đỏm dáng,tôi quay mặt hướng học sinh nữ khác, hỏi:
''Có thể chỉ đường cho tôi đến lớp 10A1 được không?''Thanh âm trầm thấp vô
cùng nam tính vang lên khiến tiểu nữ sinh kia không khỏi thẹn
thùng...Dáng người cô nàng xấp xỉ dáng người thân thể cũ của tôi,chắc
khoảng 1m55...hiện giờ chỉ đứng ngang đến ngực tôi (1m77).Tôi thề nhân
danh Đảng,nhân danh ngọn cờ tôi không có làm gì mờ ám khiến con gái nhà
người ta phải thẹn thùng cả.Vậy sao cô nàng này không chịu ngẩng đầu,
vạt áo cũng sắp bị cô ấy vò rách đến nơi....
Kiều Vy không bỏ qua cơ hội này, cánh tay thân thiết quàng vào tay tôi,ánh mắt long lanh, nói:
''Đừng để ý nó nữa, để Vy dẫn đường cho anh nha,chúng ta học cùng lớp mà''
Dẫn dẫn cái đầu nhà cô,bám dai không thể tả.Cay thật đấy,không hiểu sao tôi lại bị xếp chung lớp với cô ta cơ chứ.Tôi lạnh lùng hất tay ả ra,quay
ra hỏi nữ sinh kia lần nữa:
''Được chứ?''Khuôn mặt kiểu,nếu cô còn không mở họng ra, cô chết với tôi
''Dạ, được...đi theo mình?''Cô gái khẽ đẩy mắt kính dày cộp,bím tóc hơi đung
đưa,làm tư thế mời đi.Nhân vật chính đã đi rồi, chẳng ai còn muốn tụ tập ở đây cả...Mấy bà mê trai còn đi sau một đoàn dài,hỏi nhiều vô kể khiến tôi tức điên, gân xanh nổi đầy trán...Làm nam thần cũng khổ quá đi!!
Hai người đi khuất dáng, đằng sau Trịnh Kiều Vy đã nghiến răng kèn kẹt,cô
ta chưa từng mất mặt như vậy bao giờ,chưa từng đồ gì cô muốn mà không có được cả.Người con trai kia khiến cô muốn chiếm hữu ngay từ lần gặp đầu
tiên.Ngoại hình ấy, khí chất băng lãnh ấy,cả con người ấy đều phải thuộc về cô, cô muốn!!Dám tranh dành đàn ông với cô,lại là một con bé mọt
sách nữa chứ,sao mấy đứa mọt sách cứ cản trở cô vậy???Một đứa đã bị cô
xử chết,lại xuất hiện đứa nữa cô cũng không ngán đâu.
Cô là ai
chứ, Trịnh Kiều Vy,có thế lực chống lưng là ông nội cùng cha, cô chả sợ
cái gì cả.Mọc thêm một đối thủ, cô lại trừ khử một đứa, vậy là xong.Nụ
cười ác độc khẽ nở trên môi nữ sinh mới 16 tuổi (được cưng chiều quá đây mà)