XE BÁNH RÁN

Ga giường màu trắng, vệt nước ấm áp.

Lục Lộ vặn vẹo dưới thân Doãn Lương, hôn, ngang ngược, nóng bỏng, cậu thở không nổi, hai chân chống lên, phần da trơn nhẵn trong đùi cọ xát bắp thịt rắn chắc của Doãn Lương, hai người đồng thời run rẩy một chút.

“Lục Lộ!” Doãn Lương dần mất khống chế, hai tay sờ loạn trên thân thể phập phồng của cậu, cắn xuống chiếc cằm nghe cậu xin tha.

Lục Lộ cứ duy trì trạng thái chống cự mãi, Doãn Lương bèn chộp lấy cổ tay ngăn cậu cử động, cố ý hung tợn tỳ vào đối phương, giống hệt con quái thú mà mút mạnh hầu kết người kia, khẽ cúi đầu, phát hiện núm vú nhỏ nhắn của cậu đã trở nên cứng rắn, phía dưới bờ ngực bên phải, có một hột nốt ruồi bé như mũi kim.

Hoàng Hải chả hề bịa đặt, dưới nhũ hoa của cậu thật sự có nốt ruồi, cho dù biết bọn họ là giả, trong lòng Doãn Lương vẫn thấy khó chịu.

“Trước Hoàng Hải, cậu còn cùng ai nữa không?” Hắn kẹp lấy nơi nhỏ nhắn kia, tàn nhẫn ngắt một chút.

Lục Lộ như thể bị điện giật, ưỡn hông lên, thảm thương rụt bả vai lại: “Không có, thực sự không có!”

Doãn Lương chưa buông tay, vừa nhéo vừa liếm xương quai xanh của cậu, Lục Lộ phản ứng rất mãnh liệt, đôi chân nửa gập nửa duỗi cọ sát khắp nơi, cũng chẳng biết là muốn để hắn buông tay, hay là muốn để hắn càng xấu xa hơn nữa.

Cậu như vậy, Doãn Lương cũng không chịu nổi, đầu óc giống hệt sắp nổ tung, thèm khát chiếm đoạt thân thể này ngay tức khắc, nhưng hắn kìm nén, lật người cậu qua, áp chế cậu từ phía sau.

Vốn dĩ cho rằng không nhìn thấy mặt thì có thể bình tĩnh chút đỉnh, kết quả thật trùng hợp, cái gốc cương cứng dũng mãnh ấy lại lõm vào khe mông Lục Lộ, địa phương mềm mại nóng hổi, phàm là theo bản năng, Doãn Lương bắt đầu đưa đẩy suồng sã. Lục Lộ sợ hãi kêu lên, không bằng lòng mà xô hắn ra, càng xô, Doãn Lương càng thúc cậu hung hãn, nơi ấy càng dán đến chặt chẽ hơn, thậm chí hai tay đã luồn qua hõm nách đối phương, một trái một phải bóp bộ ngực cậu, dùng sức xoa nắn.

Lục Lộ liên tục nỉ non, như thể sắp khóc, loại âm thanh này, khiến Doãn Lương muốn bắn, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, khẽ liếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Chưa có cuộc gọi nào, hắn nhíu mày, bấy giờ đột nhiên phát hiện Lục Lộ đang lay động, từng chút từng chút một, lén lút lắc hông.

“Cậu chà xuống ga trải giường đấy à?” Doãn Lương túm lấy cánh tay của cậu.

Lục Lộ híp mắt há mồm, lâng lâng đáp: “Không có… Không…”

Doãn Lương thở hồng hộc, nằm sấp trên thân thể đối phương một lần nữa: “Ai cho cậu chà xuống ga trải giường?” Nói xong, hắn nhanh chóng vồ vập cậu vô số lần, “Ngộ nhỡ làm bẩn ga trải giường, lát nữa trả phòng người ta vào đây kiểm tra, phát hiện việc chúng ta đang làm, mất hết thể diện!”

Lục Lộ khó khăn siết chặt cái gối, lúc này điện thoại di động của Doãn Lương bỗng đổ chuông, trên màn hình hiển thị ba chữ: Cục cưng honey.

Lục Lộ nhìn thấy, sửng sốt chốc lát.

Doãn Lương học theo mấy thằng cha vụng trộm, cầm điện thoại di động, bật dậy từ trên người cậu, vọt vào phòng vệ sinh.

Đóng chặt cửa lại, hắn khẽ phàn nàn: “Hoàng Hải, sao không trễ thêm chút nữa luôn đi! Tôi cũng éo muốn lần đầu tiên phải ở cái nhà trọ bần cùng này!”

“Chuẩn bị tranh ảnh tốn tí thời gian.” Hoàng Hải khàn giọng nói, “Tớ gởi liền đây.”

Doãn Lương kết thúc cuộc gọi, bước ra khỏi phòng vệ sinh, cố ý ném điện thoại lên gối Lục Lộ: “Có chút việc gấp, tớ phải đi trước đã.”

Hắn xoay người vào tắm rửa, màn hình điện thoại vẫn sáng, Lục Lộ cầm nó, vừa khéo có tin nhắn wechat, người gởi tên là cục cưng honey.

Cậu do dự vài giây, nhẹ nhàng mở xem.

Ảnh đại diện là hình mặc bikini, làn da màu mật ong, rãnh vú cực kì kiêu ngạo, nịt ngực viền ren màu tím đen che như không che, để lộ một góc hình xăm thủy mặc xinh đẹp.

Là kiểu phụ nữ tràn đầy cảm giác nóng bỏng.

Cô hỏi: [Ông xã, khi nào mới trở về? Người ta tắm xong chờ anh nãy giờ~]

Lục Lộ kinh ngạc.

Kế tiếp, cô còn bảo: [Đúng rồi, nhớ mua một hộp Okamoto siêu mỏng nhá, trong nhà hết rồi~]

Điện thoại bỗng chốc rơi xuống giường, Lục Lộ ngây dại.

Bình luận

Truyện đang đọc