XE MỸ THỰC DI ĐỘNG CỦA NỮ PHÁO HÔI TẠI MẠT THẾ


Thế giới này quá huyền ảo, hay là đám ngốc nhiều hơn rồi?Bọn họ không biết định luật đồ ngon rất nhanh cũng biến mình trở thành một thành viên trong đám ngốc ban đầu họ mắng thầm trong lòng.

Sau khi dọn hàng, Biên Duyên nhìn tinh hạch đầy trong hộp, cô vui vẻ híp mắt lại, buổi thử kinh doanh hôm nay vô cùng thành công, ngày mai có thể làm nhiều hơn.

Cầm một viên tinh hạch cấp một lên, Biên Duyên đi về phía máy chuyển hóa năng lượng ở cuối xe, cô muốn xem xem tác dụng của tinh hạch cấp một với thân thể cô lớn đến mức nào.

Không giống với việc chuyển hóa động thực vật biến dị, chuyển hóa tinh hạch có một khay lõm riêng, hơn nữa khay lõm này có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong thân xe theo ý thức của cô, bây giờ vì thuận tiện cô mới đặt khay chuyển hóa ở cuối xe, đi qua kéo miếng che ra, cô đặt tinh hạch vào trong.

“Bắt đầu lấy năng lượng tinh hạch.

” Vì tránh điều bất ngờ, Biên Duyên nhắm mắt xong nắm chặt tay vịn bên cạnh rồi mới khẽ nói.


[Đang lấy năng lượng tinh hạch cấp một.

]Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu, sau đó Biên Duyên cảm nhận được một dòng điện lưu quen thuộc truyền khắp người, cảm giác này duy trì chưa đầy một phút đã dừng lại.

Mặc dù tinh hạch cấp một hơn thịt thú biến dị, nhưng cũng chỉ kéo dài thời gian Spa cấp tốc thôi, xem ra vẫn phải cố gắng kiếm tiền, sau đó đổi một viên tinh hạch cấp hai về thử mới được.

Giấu khay đi xong, cô cầm khăn lau lên dọn dẹp.

Mà cô không hề biết rằng tinh hạch cấp một quả thực có thay đổi thân thể của cô, chỉ là quá ít cô không thể phát hiện ra mà thôi.

“An An, con có muốn xuống chơi với bạn không?” Dọn dẹp xe xong, Biên Duyên đến bên cạnh An An cười hỏi cậu bé, hai đứa trẻ nhà bên cạnh đã nhìn rất nhiều lần về phía An An muốn kết bạn cùng chơi.


“Con, con…” qua cửa kính, An An đương nhiên cũng nhìn thấy các bạn bên dưới, chỉ là trước đây cậu bé chưa từng có bạn, vì vậy trong lòng vừa chờ mong lại cũng hơi sợ hãi.

“Vậy thế này, mẹ xuống kết bạn với mẹ bạn ấy, con đi cùng mẹ được không?” Nhìn ánh mắt chờ mong lại sợ sệt của con, Biên Duyên dịu dàng nói.

“Vâng.

” An An ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, sau đó nhỏ giọng đáp.

“Vậy chúng ta đi thôi.

” Nói xong, Biên Duyên ôm con lên, mẹ của đứa trẻ nhà bên cạnh hình như rất biết làm quần áo, vừa hay cô đi xuống mua cho An An hai bộ, bây giờ là cuối hè, cô không muốn lúc trời lạnh rồi An An vẫn mặc bộ quần áo này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc