XEM MẮT GẶP ĐỊNH MỆNH

Địa chỉ quán Mộc Trà cách nhà Phạm Tích Nhân tầm nửa tiếng. Anh lại phóng xe chạy điên cuồng trên đường, lướt đi như một cơn gió, trực tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, cảnh sát thấy biển số xe hơi kiêng dè, chỉ trố mắt nhìn theo chứ không dám có hành động gì hơn. Khi tới nơi chỉ tốn đúng mười lăm phút.

Chỉ có anh được phép chọc giận mẹ, còn người ngoài một cọng tóc của mẹ anh đừng mơ mà chạm vào được huống hồ dám khinh thường mẹ ngay trước mắt anh. Không muốn sống nữa ư?

Phạm Tích Nhân đeo kính râm, vẻ mặt sắc lạnh như có tầng băng mỏng bao quanh người.

Trước cửa quán, nhân viên đã đợi sẵn. Thấy người đàn ông phong thái cao lãnh trước mặt đoán được chính là con của bà Phạm liền dò hỏi: "Chào anh Phạm!"

Chỉ thấy anh gật đầu một cái.

Phạm Tích Nhân tháo kính, nhìn trực diện ánh mắt này mang vẻ thu hút khó cưỡng nhưng vô cùng sắc bén, anh nhìn cô nhân viên trước mặt làm cô ta hơi hoảng sợ mà lùi lại.

"Mẹ tôi đâu?" Anh đang rất gấp muốn nhìn thấy mẹ mới an tâm được.

Nữ nhân viên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười chuyên nghiệp, người hơi cúi xuống, cung kính nói: "Mời anh theo tôi." Rồi xoay người bước thật nhanh, đi phía trước dẫn đường.

Khí thế bức người, đi gần thật áp lực.

Họ đi lên lầu hai, ở đây tương đối yên tĩnh, bàn bày trí theo kiểu ngồi bệt có một ghế nhỏ để tựa lưng, xung quanh treo mấy bức tranh cổ xưa, gam màu trầm, lại đặt thêm hòn non bộ, tiếng nước chảy róc rách nhưng không quá lớn. Đứng ở đây như đang hòa mình vào một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài, vô cùng thư thái.

Mỗi bàn đều có tấm mành làm bằng vải voan mỏng che lại. Tùy vào khách hàng có thể tháo dây buộc ra để màn che phủ tạo thành không gian riêng tư, nhìn từ xa chỉ có thể thấy lờ mờ dáng người. Hoặc buộc màn lên tạo thành vật trang trí tạo điểm nhấn cho không gian.

Có thể nhận xét rằng phong cách này rất độc đáo. Cảnh đẹp hữu tình. Tuy nhiên Phạm Tích Nhân không có thời gian tỉ mỉ thưởng thức.

Nhân viên dẫn anh đến một bàn ở giữa phòng. Trên bàn vô cùng sạch sẽ không hề có dấu tích đã có người từng ngồi. Anh nhíu mày nhìn xung quanh: "Mẹ tôi đâu?" Ít nhất cũng phải mời mẹ anh được một cốc nước ngồi đợi chứ. Đúng là khinh người quá đáng.

Nói dẫn anh đến tìm mẹ. Đến rồi lại không thấy bóng dáng ai cả. Muốn chơi trò gì đây?

Cô nhân viên mỉm cười, thái độ bình tĩnh giải thích: "Xin anh đợi một lát, vừa rồi bà Phạm nói cần vào toilet, chắc cũng sắp ra rồi. Xin phép tôi đi mời quản lý tới ạ!"

Sau khi nhân viên đi chỉ còn lại mình Phạm Tích Nhân. Trong lòng vô cùng sốt ruột, mẹ anh lại không đem theo điện thoại, muốn liên lạc cũng không thể được, không biết bây giờ ra sao? Chỉ còn cách nghe lời cô nhân viên đó ngồi đợi mẹ hay quản lý gì đó đến thôi. Chưa bao giờ anh rơi vào trạng thái bị động như thế này. Làm ăn gì mà không chuyên nghiệp xíu nào!

Trong khi anh lo lắng nhìn xung quanh. Tầm mắt cứ cách vài giây lại nhìn ra cửa một lần thì từ xa có một cô gái có vẻ gấp gáp đi nhanh vào. Khi đứng ở gần lối ra vào cô ta ngừng lại nhìn xung quanh một lượt giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, tiếp đến khi xác định được vị trí liền nhanh chóng nâng chân bước đi, vẻ mặt trông rất hồ hởi. Mà kỳ lạ là cô ấy đang tiến về phía anh.

Chắc không phải đâu? Ở phía sau anh còn mấy bàn nữa, chắc do anh quá nhạy cảm mà thôi! Nhưng ánh mắt cô ta rõ ràng là nhìn anh. Còn gật nhẹ đầu như đang chào hỏi. Bởi vì anh rất tinh mắt cho nên rất ít khi nhìn lầm.

Đến trước bàn Phạm Tích Nhân, cô gái liền ngừng lại, cười gượng, tay nắm chặt túi xách bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt Phạm Tích Nhân: "Thật xin lỗi, lần đầu gặp mặt mà em lại tới trễ, anh đợi em lâu không?"

Tình huống gì đang xảy ra đây?

Phạm Tích Nhân nhíu mày nghiền ngẫm, anh đã nói anh rất tinh mắt mà.

Không phải người anh chờ đợi phải là mẹ hay quản lý Mộc Trà mới đúng. Tại sao là một cô gái? Anh đang định mở lời nói: "Cô nhầm người rồi." Thì điện thoại anh đúng lúc đổ chuông. Số điện thoại là mẹ anh. Anh chớp mắt không tin vào mắt mình, nhìn lại một lần nữa. Không phải để quên điện thoại ở nhà rồi sao? Anh nhìn cô gái trước mặt rồi bước ra ngoài.

Cô gái ngạc nhiên gọi theo: "Anh..." Nhưng anh vẫn làm lơ bước tiếp. Đến một chỗ yên tĩnh ngoài ban công. Tâm trạng nặng nề, anh ấn nút kết nối.

Anh chưa kịp mở lời mẹ anh đã nhanh hơn giành nói trước, xem ra đang rất vội.

"Tích Nhân, cô gái đó là Tuyết Dung, đối tượng xem của con." Giọng nói bà Phạm rất bình thường. Khác hẵn với giọng nói có chút ủy khuất khi bị Mộc Trà khi dễ.

Cô gái đó vừa đến mẹ anh liền gọi. Rất trùng hợp hay có dự tính cả?

Mọi thứ vỡ lẽ, thì ra là mẹ anh đang từng bước đưa anh vào tròng. Cũng tốn không ít công sức đó chứ. Anh bỏ mặc tất cả chạy đến đây như một thằng hề, trong lòng lại sốt ruột lo lắng vô ích.

Một kế hoạch hoàn hảo!

Đầu tiên tạo ra một tình huống bất ngờ giả vờ không mang theo tiền, bị người ta ức hiếp, lừa anh đến giải cứu, sau đó hẹn cô gái kia đến. Ép anh vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bà biết nếu nói sự thật anh sẽ không tới nên mới sử dụng chiêu này. Được lắm! Vậy mà anh lại bị lừa. Chỉ vì mẹ anh quá hiểu rõ tính cách của anh cho nên mới chắc chắn anh sẽ đến.

Mẹ anh diễn rất hay, không làm diễn viên thật là uổng phí. Hoặc do xem nhiều phim của Hạ Nhiên đóng diễn xuất cũng trở nên xuất thần như cô ấy.

Rất tán thưởng!

Anh cười lạnh: "Nếu mẹ không sao rồi, vậy con cũng nên về thôi." Anh biết chắn chắn mẹ anh đang ở đây hoặc là cho người quan sát nhất cử nhất động của anh. Cứ như con mồi đang bị người khác rình rập, dù biết vậy nhưng vẫn không biết đối phương ẩn nấp ở đâu.

Vô cùng khó chịu!

"Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, con là đàn ông chuyện đã hứa với ta nhất định phải làm." Bà bỏ công bày một vở kịch lớn, không được để phút cuối lại xảy ra chuyện. Dù sao cô gái kia cũng đã tới hai đứa có chào hỏi. Bây giờ con trai bỏ về nó không mất mặt nhưng bà thì có. Nếu người ta mắng vốn cũng không còn đường biện hộ.

"Nhưng là mẹ lừa gạt con trước." Bị tính kế cảm giác sẽ như thế nào? Anh còn có thể đứng nói chuyện với mẹ đã là bình tĩnh lắm rồi.

"Nếu con nghe lời thì mẹ có cần đi đến nước này không? Hao tốn trí lực tóc cũng bạc thêm mấy sợi." Bà Phạm thở dài, vô thức chạm nhẹ lên mái tóc. Đã hứa đi xem mắt hai lần, đi được một lần liền bỏ trốn, nếu chấp nhận đi thêm một lần nữa mọi chuyện có phải tốt hơn không?

Nói anh cứng đầu, mẹ anh còn hơn anh gấp trăm lần. Đây toàn bộ được di truyền từ mẹ hết.

Suy nghĩ một hồi, nếu lần này không theo ý mẹ nhất định sẽ còn lần tiếp theo, mà chắc chắn "thủ đoạn" sẽ còn cao hơn gấp bội. Chi bằng một lần giải quyết triệt để cho xong.

"Được rồi, nể mặt mẹ, nhưng đây là lần cuối." Anh chỉ thỏa hiệp một lần duy nhất, không có lần sau. Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.

Bà Phạm đã hạ hỏa, giọng nói cũng dịu lại không ít: "Vậy mới là con trai của ta, mau vào đi đừng để con gái người ta chờ lâu." Bà lại bổ sung thêm: "Tốt nhất nên đàng hoàng một chút mẹ sẽ theo dõi đó." Tâm trạng bà Phạm có chút kích động, vô cùng mong chờ.

Kế hoạch thành công!

Phạm Tích Nhân thở dài bất lực, quay lại. Bây giờ anh mới có dịp để ý cô gái tên Tuyết Dung này cô ta đang căng thẳng tay đan chặt nhìn về một hướng. Cả người cô ta mỏng manh, một cơn gió cũng có thể thổi bay. Anh lại thích người có da có thịt một chút trông mới có khỏe mạnh tươi tắn. Chẳng hiểu sao các cô gái ngày nay lại cứ ra sức giảm cân đến gầy sộp. Tóc Tuyết Dung đen dài, nhìn rất mượt mà, xõa ra tầm đến giữa lưng. Mặc một chiếc đầm hoa văn li ti nhẹ nhàng mà thước tha. Trùng hợp là áo anh cũng có hoa văn. Nhìn Tuyết Dung đúng là hình mẫu người con gái truyền thống.

Tự dưng anh nhớ đến cô gái kia, cả người tràn đầy sức sống, nếu đứng gần nhau sẽ là hai tính cách đối lập một người cá tính, một người mềm mại.

Nhưng cuộc đời anh gặp kích thích đã quen, mẹ anh lúc nào cũng tạo bất ngờ cho anh, trên công ty lại gặp Trần Kha Nghị lúc nóng lúc lạnh, nhìn cô gái trước mặt dịu dàng thùy mị xem ra rất nhàm chán. Tuy không thích Tư Ly nhưng nếu cho một phiếu bầu vào vòng tiếp theo anh sẽ bỏ cho Tư Ly. Bởi vì cô gái đó đủ mạnh mẽ.

Cuộc đời đủ màu sắc mới thú vị.

Bình luận

Truyện đang đọc