XÍCH ĐẠO VÀ SAO BẮC CỰC



Giữa trưa.



Trong nhà ăn của trường đại học A nọ, mấy cô sinh viên ngồi túm tụm lại vừa ăn vừa chỉ chỉ trỏ trỏ một cô gái dáng người bốc lửa ngồi cách đó không xa.



“Nghe nói Thiên Thế của học viện Mỹ thuật lại thay bạn trai mới rồi đó.”



“Cái gì, thật hay đùa vậy? Đấy là tên thứ mấy rồi? Mới vào trường có nửa năm mà hình như thay năm sáu tên bạn trai rồi ấy nhỉ?”



“Đúng là đáng sợ thật!”



“Còn gì nữa. Học viện Mỹ thuật mà, những tên làm về nghệ thuật thường chẳng những không học hành lại còn lăng nhăng nữa chứ, nghe nói con bé đó suốt ngày đi chơi bên ngoài, không chịu lên lớp học đâu, tối còn chẳng về kí túc ngủ nữa ấy chứ.”



“Ặc, xem ra đời sống cá nhân hơi bị phong phú đấy chứ?”



“Đúng thế, đúng thế, cậu không nhìn cậu ta bấm sáu lỗ tai à?”



“Loại này chắc chắn còn chơi hút thuốc, uống rượu đấy…”







Cơm nhà ăn vẫn khó ăn như ngày thường và những chuyện thị phi về cô bạn ấy cũng lan truyền khắp chốn như xưa nay vẫn vậy.



Thiên Thế đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, hai tay vẫn đều đặn gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch.



Em đói quá, bao lâu nữa anh mới tan?



Một phút sau, một tin nhắn trả lời được gửi đến không nhanh không chậm.



Tính cả thời gian đi đến nhà ăn, 5 phút.




Nhanh lên, nhanh lên nha.



Quăng điện thoại sang một bên, cô nghe thấy những âm thanh nhộn nhạo bên cạnh liền thở dài một hơi, bất lực đảo mắt lên trần nhà.



Đúng lúc sự kiên nhẫn của cô sắp đạt cực hạn thì ở cửa ra vào nhà ăn xuất hiện bóng hình một bóng dáng cao cao gầy gầy.



Hơn nửa số con gái trong nhà ăn gần như đều đổ dồn về bóng hình đó.



Thị lực của Đồng Hi Châu trước nay đều rất tốt, dường như chỉ cần vài giây anh đã xác định được ngay vị trí chính xác của cô giữa “đám đông quần chúng”, lập tức cất bước tiến về phía cô.



Thiên Thế chống cằm, đôi mắt ngước nhìn bóng anh tiến về phía mình, càng lúc càng gần.



Sau khi ngồi xuống đối diện với cô, anh lấy ra một chiếc túi rồi giao cho cô.



Cô nhận lấy chiếc túi rồi mở ra, bên trong là bánh pudding mà cô yêu thích nhất, cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận được hàng trăm hàng ngàn cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.



Cô biết rõ, cô sắp bị chết chìm trong sự đố kị và ngưỡng mộ của đám con gá trong cả nhà ăn này.



“Trời ơi, tại sao bạn trai mới của cô ta lại là Đồng Hi Châu chứ?”



“Mẹ nó chứ, Đồng Hi Châu là hotboy học viện Kinh tế, học giỏi khủng khiếp, hai người ở hai học viện chẳng liên quan gì đến nhau sao lại đến được với nhau nhỉ?”



“Không phải từ lúc vào trường cậu ta chưa từng yêu đương à? Không biết đã từ chối bao nhiêu cô gái rồi, cuối cùng còn có người nghi ngờ cậu ta thích trai cơ đấy.”



“Mình thấy mấy cậu nói cậu ta là hotboy học viện là quá xem thường cậu ta rồi! Phải nói cậu ta là hotboy của trường mình mới đúng đó.”



“Con nhỏ Thiên Thế này thật sự cao tay đó…”







“Em lại bấm thêm một lỗ khuyên tai?”



Thiên Thế vừa lấy một miếng bánh pudding bỏ vào miệng thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của người ngồi đối diện.



Ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt anh tuấn của người con trai ấy thể hiện thái độ không lạnh không nóng, mặc dù qua lại với anh đã hai tuần nay nhưng cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm nào khác trên gương mặt ấy.



Tức giận, vui vẻ, kinh ngạc, thất vọng… những cảm xúc phong phú mà cũng bình thường ở những người bình thường khác, cô chưa từng cảm nhận được từ con người này.



“Ừm.” Cô ăn thêm một miếng: “Không được à?”



Đồng Hi Châu nhìn cô nửa cười nửa không, anh im lặng.



Lúc chỉ còn một miếng bánh, cô xúc lấy một thìa, vươn tay ra đưa đến trước miệng anh.



Đồng Hi Châu nhìn cô, cúi đầu, tiến sát về phía chiếc thìa, ăn lấy một miếng.



“Ngon không?”



“Ừ.”



“Mình đi nhé?Ở đây oi bức chết mất.”



“Ừ.”



Cô đứng dậy, lúc này anh đã đưa hết những đồ thức ăn thừa của cô nhân viên nhà ăn, còn lễ phép cảm ơn cô ấy nữa.



“Đi thôi.” Sau đó anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi về phía cửa.




Sau khi ra khỏi nhà ăn, anh hỏi: “Cần anh tiễn em về kí túc không?”



Cô lắc đầu: “Chiều không có tiết. Mình ra bên hồ đi dạo đi.”



Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi về phía hồ nhân tạo trong trường.



Đi được một lúc, Thiên Thế không kìm nổi, cô nghiêng đầu nhìn người đang đi bên cạnh.



Anh dáng người cao gầy, gần như đều đạt tỷ lệ vàng cả, ngũ quan cũng không hề có khuyết điểm, đặc biệt là cặp mắt sâu bí ẩn, mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh hướng về, cô đều bất giác căng thẳng, thậm chí có lúc còn run lên được.



Trước khi bắt gặp anh, cô đã nghĩ rằng thế giới này không tồn tại người trị nổi cô nữa, chứ đừng nói đến việc làm cô sợ, ngay cả việc làm cô ngưng bướng còn khó, tên nào mà không cả ngày quỳ rạp trước cô, xoay theo cô?



Nhưng cô đã bắt gặp Đồng Hi Châu.



Anh không hề giống bất cứ tên con trai nào mà cô từng gặp.



Một chút cũng không.



Trong số những bạn trai cô từng quen, anh học giỏi nhất.



Trong số những bạn trai cô từng quen, anh có giáo dục nhất.



Trong số những bạn trai cô từng quen, anh là người không ham chơi nhất.



Trong số những bạn trai cô từng quen, anh là người “duy nhất” mà cô chủ động tỏ tình rồi chính thức qua lại.



Anh không hề nói bất cứ một câu tục tĩu nào, không hút thuốc, không uống rượu, cuộc sống ngăn nắp trật tự, tính cách lúc nào cũng dịu dàng bình lặng. Sau khi qua lại với anh, cô chủ động tự giác thay đổi những thói quen “xấu” theo cô bao nhiêu năm nay.



Chuyện này trong mắt những người quen biết cô là một chuyện vô cùng khủng khiếp.



“Sao cơ?” Đồng Hi Châu phát hiện cô đang nhìn anh, lúc này cũng nghiêng mặt sang.



Thiên Thế bị bắt thóp, ngượng ngùng mà ngoảnh mặt đi, cô lắc đầu.



“Nếu cảm thấy không khỏe thì em nhớ phải nói với anh đó.”



“Vâng.”



Đi xong một vòng quanh hồ, anh đưa cô về kí túc.



Đến dưới tòa nhà kí túc, anh buông tay cô ra, xoa xoa đầu cô: “Lát anh phải lên lớp, không thể bên cạnh em rồi.”



Thiên Thế nhìn anh một lúc, đáp lạnh lùng: “Tuần này em có thể đến nhà anh không?”



Nghe thấy câu này, ban đầu anh hơi khựng lại, hai giây sau, hai tròng mắt đen nhánh có chút biến hóa.



“Sắp thi cuối kì rồi, em muốn anh kèm em học Anh.” Lời nói dối cô thốt ra, đến chính cô cũng sắp không giả vờ được nữa: “Tuy thành tích học tập của em đã thế rồi nhưng lần này em không muốn thi nát quá! Dù sao bây giờ em cũng là bạn gái của chàng trai đứng đầu học viện Kinh tế, em cũng không thể làm anh mất mặt, đúng không nào?”



“Ở trường anh luôn rất bận rộn, có lẽ chẳng có thời gian kèm em. Vậy cuối tuần được chứ?”



Đuôi của cô đã vểnh lên cả trời rồi, từ điển của cô trước nay chưa từng có từ “mềm mỏng”.



Vậy mà đối diện với anh, cô lại không ngần ngại lật tung từ điển tích lũy từ vựng hai mươi năm của mình.



Không biết qua bao lâu, cô thấy anh khẽ gật đầu.



Khoảng khắc ấy Thiên Thế cảm thấy vui như mở cờ trong bụng.



“Thứ bảy em sẽ dậy sớm.” Cô nói: “À đúng rồi, hôm đó bố mẹ anh có nhà chứ?“




Anh đáp rất chậm rãi: “Bố mẹ anh đi công tác rồi.”



“Ừm ừm, vậy lát anh nhớ gửi địa chỉ nhà anh qua cho em nhé!” Cô vui tới mức không dám nhìn vào mắt anh, cứ thế quay người bỏ chạy: “Em lên kí túc trước đây, bye bye.”



Tận mắt nhìn bóng cô khuất dần trước cửa kí túc, Đồng Hi Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Qua một hồi lâu, đôi mắt như sóng dào của anh híp lại.







Về phòng kí túc rồi, những bạn cùng phòng còn chưa về, Thiên Thế cởi bỏ áo khóa ngoài rồi cầm điện thoại lên, rất vui vẻ gọi cho một người.



Đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng hét của cô: “Chị ơi!”



“Sao thế?” Giọng nói Thiên Kỳ dịu dàng: “Chị vừa tan lớp.”



Thiên Kỳ là chị họ của cô, lớn hơn cô bốn tuổi, là một cô gái hoàn toàn khác với cô, nhẹ nhàng ngoan ngoãn, thành tích học tập xuất sắc, hai năm trước đã tốt nghiệp. Tuy còn trẻ tuổi nhưng vì biểu hiện vượt trội, xuất chúng đã trực tiếp đi làm giáo viên dạy Toán của một trường cấp ba trọng điểm trong thành phố.



“Thứ bảy này em đến nhà Đồng Hi Châu!!!” Cô ngồi lên giường.



“Bạn trai em à?”



“Vâng.”



“Đến nhà cậu ta à…” Thiên Kỳ nghĩ một lúc, hơi ngượng ngùng, giọng cô hạ thấp xuống: “Hai em mới bên nhau hai tuần, thế này có phải là có chút nhanh hay không?”



“Nhanh á?” Thiên Thế nghe được câu này, hừ một tiếng: “Chị có tin không, nếu em không đưa ra yêu cầu này thì em với bạn trai em cả đời sẽ giữ mối quan hệ nam nữ thuần khiết mà thôi.”



“Ý gì đấy?”



“Em qua lại với anh ấy hai tuần này, ngoài nắm tay và xoa đầu em ra, anh ấy không hề làm bất cứ hành động nào mà giữa bạn trai với bạn gái thường làm. Anh ây không ôm em, không hôn em, anh ấy không làm gì hết!” Thiên Thế nói đến đây cuối cùng đã bạo lộ tính khí của mình, cô đập tay xuống mặt giường: “Mẹ nó chứ, em vì anh ấy mà đã gượng ép mình thay đổi từ một con nhỏ không ngoan hiền gì thành một con cừu biết làm bộ làm tịch, anh ấy còn đối xử với em đúng kiểu tôn trọng như khách, cứ như là động vào em một tẹo thì sợ bị vỡ ra ấy!”



“Đùa gì chứ, em đây làm gì có rảnh háng để đi vờn với anh ấy! Từ đầu chí cuối, tỏ tình là em, cầm tay ư? Mẹ kiếp! Cũng là em chủ động vươn tay ra để tay em chạm vào tay anh ấy! Vậy chẳng lẽ ngay cả lên giường cũng phải để em ra tay cởi quần áo giúp anh ấy à? Em còn nghi ngờ anh ấy thích trai đấy!“



“Tiểu Thế…” Thiên Kỳ bất lực ngắt lời cô: “Đàn ông như vậy không phải rất tốt à? Đáng tin, vững vàng, trách nhiệm. Bây giờ có rất nhiều tên đàn ông dễ dãi, chỉ quen em một thời gian đã muốn lên giường với em rồi…”



“Em biết anh ấy tốt nhưng anh ấy quá chắc chắn, quá bình lặng, em không cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho em, chị hiểu không? Chị biết không, em thậm chí không biết anh ấy thích em nhường nào!”



Một cô gái trước nay luôn kiêu ngạo như một con sư tử lại phải cúi đầu, vùi mặt vào trong gối, giọng nói ủ rũ: “Em không cảm nhận được anh ấy thích em, em nghĩ dù cho em có đứng cạnh anh ấy thì anh ấy cũng xa xôi kinh khủng…”



Cũng như ban nãy, cho dù anh đối tốt với cô, cho dù anh ở bên cạnh cô, cho dù anh nhẹ nhàng xoa đầu cô nhưng cô vẫn không cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô, dù chỉ là một chút ít.



Cô nghĩ chắc anh sẽ thích kiểu con gái ngoan hiền, bởi vậy trước khi lấy hết can đảm đi tỏ tình với anh – lần tỏ tình đầu tiên trong đời, cô đã phải dành ra hẳn một tháng để thay đổi những thói quen bạo ngược của mình, thậm chí cắt đứt hoàn toàn với tất cả lũ bạn lông bông của mình. Đây thật sự không phải một chuyện đơn giản chút nào.



Ngay cả lúc anh gật đầu đồng ý, cô cũng vui đến mức cả đêm không ngủ được.



“Chị ơi, đây không phải là chuyện đáng thương nhất đâu.” Trong lúc đầu dây bên Thiên Kỳ đang im lặng thở dài, cô nhắm mắt lại, nói: “Đáng thương nhất là em thích tên con trai không thích em, thích đến chết đi được!”


Bình luận

Truyện đang đọc