XIN EM ĐỪNG QUÁ QUYẾN RŨ


Cổ họng Yến Phi Bạch như bị mắc kẹt, hắn rót rượu vào ly chưa uống thêm ngụm nào, càng ngày càng nhiều.

Đường Vãn nhìn có chút sốt ruột: "Anh chậm lại chút."Hắn thật sự chậm lại, đặt ly rượu lên bàn, lòng bàn tay cọ qua khóe môi dính chút rượu, rũ tay nhẹ nhàng vuốt chiếc chăn trên đùi, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Anh nói rồi, chỉ cần em đồng ý ở cạnh anh."Đường Vãn cười rộ lên, giọng điệu đùa giỡn: "Ở cạnh anh làm gì? Làm chim hoàng yến của anh sao?"Yến Phi Bạch nhìn cô, không có chút gợn sóng nào: "Đúng vậy."Chăm sóc cô như một con chim hoàng yến, tự đáy lòng hắn cảm thấy rất thích.Đường Vãn mím môi: "Đừng đùa nữa."Yến Phi Bạch chỉ nhìn cô.Hắn không cười, cũng không nói lời nào, dáng vẻ yên tĩnh càng khiến người ta mang theo nỗi áp lực vô hình.Hắn vẫn giống như năm đó, hắn sẽ không dỗ người vui vẻ, cũng không nói cái gì nhẹ nhàng, con ngươi màu nâu đậm tràn đầy nghiêm túc.Đường Vãn bỗng nhiên cười không nổi: "Anh thật sự muốn như vậy?""Ừ."Đường Vãn lắc đầu đáng tiếc: "Nhưng tôi không muốn, Yến tổng."Không gọi tên hắn nữa, mà là Yến tổng.Một cái xưng hô liền đẩy xa khoảng cách giữa hai người.Yến Phi Bạch vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái của mình, rất chắc chắn nói: "Em sẽ đồng ý."Đường Vãn cười khẽ không rõ hàm ý, thật ra nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí như vậy, thương nhân, phú ông nói những lời này với cô nhiều vô số, cô cũng chưa từng vì ai mà bán đi tôn nghiêm của bản thân.Giới giải trí nổi nổi trầm trầm, Đường Vãn cũng không phải là người chính trực ngay thẳng gì, nhưng nguyên tắc mấu chốt của cô là không vì lợi ích mà hy sinh chính mình, cho dù là con đường tương lai sẽ rải đầy hoa hồng đi chăng nữa.


Trên thực tế, chưa từng có người đàn ông nào có thể nắm được một ngón cái của cô, cho dù người này có là Yến Phi Bạch đi nữa cũng không thể lay động.Vì thế, chuyện hợp tác hôm nay chỉ sợ là không thể đồng ý.Đường Vãn đứng dậy: "Một khi đã như vậy, tôi phải đi trước đây."Yến Phi Bạch hơi hơi híp mắt, bỗng nhiên bưng ly rượu còn lại một nửa trên bàn hất qua.

Phía sau lưng Đường Vãn chợt lạnh, cô giật mình một cái, kinh ngạc xoay người nhìn hắn.Yến Phi Bạch nho nhã đặt ly rượu xuống, ung dung vuốt nhẫn của mình: "Còn đi được nữa sao?"Cô mặc váy ôm sát người, bây giờ sau lưng đã bị hắn làm ướt, chiếc váy màu bạc bị một mảng màu đỏ rượu vang xâm chiếm.

Nếu bây giờ đi ra ngoài, cô đã biết chắc chắn tin giải trí ngày mai sẽ viết về cô như thế nào."Anh muốn làm gì vậy hả?"Tính tình Đường Vãn vốn rất tốt, giờ phút này giọng điệu đều đã cứng lên.Yến Phi Bạch nhấc hàng mi dài nhìn cô, đôi mắt đen trầm lại, bộ dạng khi nhìn cô như một con rắn độc theo dõi con mồi, vừa lạnh lẽo lại nguy hiểm, nhìn không ra một chút tình người nào.Đã bao lâu rồi hắn không nhìn cô như thế?Đường Vãn nhịn không được nhớ lại năm đó.


Trước kia, ánh mắt hắn nhìn cô tuy không thể gọi là dịu dàng, chỉ là rất ôn hòa.Hiện giờ...Trong lòng cô tức muốn chết, lại ngồi xuống: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"Yến Phi Bạch im lặng ném chiếc chăn trên đùi mình lên mặt cô.

Màu xám của chăn từ đầu cô chầm chậm trượt xuống, Đường Vãn dùng tay giữ lại: "Yến Phi Bạch, nói chuyện!"Vẫn như lúc trước, luôn là cô nói mười câu, hắn nhiều lắm nói ba câu, làm sao lại có người như vậy chứ!Yến Phi Bạch trầm giọng: "Anh không thích thứ quần áo này của em."Không thích loại quần áo này là sự thật, đồng thời, hắn biết Đường Vãn sẽ ưu tiên chuyện lớn, bộ dạng này đi ra ngoài tuyệt đối không có khả năng.

Váy cô đã dơ, hơn nửa suy nghĩ của cô sẽ thuận theo hắn, ở lại.Chỉ sợ là tối nay, hắn cũng phải chờ đợi.Nhưng Yến Phi Bạch đã xem nhẹ chuyện này, bọn họ đã sớm không phải là những thiếu niên mười năm trước, Đường Vãn cũng thay đổi rất nhiều.Cô bực mình dùng chăn lau khô rượu trên người một chút, lẩm bẩm: "Ai cần anh thích?"Lời này làm cả người hắn cứng đờ, cắn chặt răng đến nỗi cả cơ hàm đều căng ra.


Đường Vãn liếc hắn một cái, biết hắn đang tức giận.Cô cũng giận, càng không muốn dỗ hắn.Đường Vãn vẫn muốn rời đi, Yến Phi Bạch nắm chặt xe lăn, gầm nhẹ như một con thú dữ: "Em dám đi! Đường Vãn!".


Bình luận

Truyện đang đọc