XIN LỖI, NHẬN NHẦM NGƯỜI

Thụ bước xuống giường đi rửa mặt, thuận tay làm một bữa sáng đơn giản cho anh bạn nhỏ, sau khi chuẩn bị xong hắn bưng đồ về phòng, liếc mắt liền thấy Công đang ngồi trên giường.

Nửa người trên của cậu loã lồ, dấu vết xanh xanh đỏ đỏ hôm qua lưu lại không hề được che đậy mà lộ ra hết, tất cẩ đều là tác phẩm của Thụ.

Thụ hé mắt, hầu kết lộn hai ba vòng, cười nói với Công: “Cục cưng, lại ăn miếng đi.”

Anh bạn nhỏ lúc này mới phát hiện hắn vào phòng, ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt đỏ au rõ bất thường.

Thụ đặt đồ ăn một bên, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

Công cúi thấp đầu, Thụ chú ý tới trong lòng cậu có một mảnh vải gì đó, tiếp theo, Công không nói lời nào cầm mảnh vải ấy quơ quơ về phía hắn.

Thụ: “……”

Cái này… hình như là cái váy hắn tặng?

Ngày hôm qua cậu bạn nhỏ mặc váy đáng yêu tới mức quá đáng, lúc đầu hắn còn định không cởi váy ra, nhưng sau đó trong lúc sảng khoái không chú ý…

Nhìn dấu vết trong bé váy xinh xinh…

Thụ: “Cục cưng đừng buồn mà.”

Thụ: “Ngày hôm qua… rất kịch liệt… Cho nên… không chú ý…”

Cảm thấy biểu tình của Công hơi có xu hướng càng ngày càng sai sai, Thụ vội vàng chữa cháy: “Lỡ hư rồi thì chúng ta mua cái mới, nhé cục cưng?!”

Công xoa xoa mắt, xụt xịt nói: “Nhưng cái này là phiên bản giới hạn, không còn bán nữa…”

Thụ cầm cái váy bị chà đạp tới không còn hình dạng, ôm Công nói: “Em quên người hôm qua anh giới thiệu với em rồi sao, thằng bạn anh á? Nó là người trong nghề, chỉ cần có nó, không sản xuất nó cũng làm được một cái cho em.”

Công buồn thiu hỏi: “Thiệt hả?”

Thụ hôn nhẹ trán cậu: “Chỉ cần em thích, gì cũng được.”

Bình luận

Truyện đang đọc