XUÂN CÓ HẸN, HOA CHẲNG LỖI HẸN

Rồi ta vội vàng dùng khăn tay bịt vết thương cho hắn, luống cuống không biết làm gì hơn.

Rõ ràng người bị thương là hắn, nhưng ngược lại, hắn lại xoay người nhìn ta, giọng dịu dàng an ủi: "Nàng không sao chứ? Có bị thương không? Đừng sợ, đừng sợ, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi…"

Hắn quả thực biết cách khiến người ta khó chịu.

Chỉ hai câu đơn giản đã khiến khóe mắt ta cay xè.

Nhìn m.á.u từ vết thương vẫn chầm chậm rỉ ra, tim ta như bị kim châm, dấy lên từng cơn đau âm ỉ.

Cổ họng nghẹn lại, ta muốn hỏi cách cầm máu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng gào rú chói tai của Tần Sương Sương cắt ngang.

"Trữ Thanh Nguyệt! Tất cả là tại ngươi! Nếu không có ngươi, Thành nhi sẽ không chết!

"Tại sao ngươi cái gì cũng có, ngay cả người đàn ông này cũng che chở cho ngươi, còn ta, ta chẳng có gì cả! Cao Thăng ruồng bỏ ta! Thành nhi cũng rời bỏ ta!

"Đúng vậy! Chỉ cần g.i.ế.c ngươi, tất cả sẽ thuộc về ta! Ha ha ha…"

Nàng ta vừa khóc vừa cười, lời nói mâu thuẫn, lúc thì lẩm bẩm như tự nói với chính mình, lúc thì gào thét chửi rủa, trông hoàn toàn mất trí.

Đường phố buổi sáng vốn vắng vẻ, sau trận chiến với Tây Nhung, đa phần mọi người đã tạm chuyển đến thiện đường, khu vực xung quanh lại càng hiu quạnh.

Nhưng tiếng thét của nàng vẫn khiến một vài người hiếu kỳ ngoái đầu nhìn.

Tần Sương Sương dường như đã hoàn toàn phát điên, không còn để ý đến ánh mắt của người qua đường.

Còn Lâm Tiêu, như thể không nhìn thấy những ánh mắt đó, tháo dây buộc cổ tay, từng vòng quấn lấy vết thương của mình, sau đó bước về phía Tần Sương Sương.

Giọng hắn sắc lạnh, thậm chí mang theo chút giận dữ: "Phu quân của ngươi ruồng bỏ ngươi vì hắn không yêu ngươi. Ta bảo vệ Trữ Thanh Nguyệt vì ta thích nàng. Một đạo lý đơn giản như thế mà ngươi cũng không hiểu, đúng là đáng đời!"



Lâm Tiêu nói với giọng rất nghiêm túc, lời bộc bạch của hắn đến quá đột ngột, không chỉ Tần Sương Sương mà cả ta cũng thoáng ngẩn người.

Ta vẫn luôn nghĩ những câu như "chịu trách nhiệm" hay "xem xét lại" của hắn chỉ là lời bông đùa.

Không ngờ, hắn lại thật lòng.

Cảm xúc trong ta lúc này phức tạp khó tả, hơi thở có chút gấp gáp, n.g.ự.c căng tức như bị ép chặt.

Phải mất một lúc lâu ta mới có thể trấn áp trái tim đang đập điên cuồng, ánh mắt chuyển về phía Tần Sương Sương.

Ta tự nhận mình không phải kẻ hiền lành mềm yếu.

Trước đây nhẫn nhịn chịu đựng ở nhà họ Cao, chỉ vì phụ thân ta sức khỏe ngày một sa sút, ta không muốn gây chuyện khiến ông phải bận lòng.

Sau này phát hiện nàng ta cùng Cao Thăng mưu đồ hại ta, muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Trữ, ta cũng không lập tức đưa họ ra công đường, mà chọn rời khỏi Cao gia, bởi vì ta ghét phiền phức.

Nhưng việc ta nhẫn nhịn không có nghĩa là ta sẽ để mặc người khác muốn làm gì thì làm.

Tần Sương Sương vẫn còn đang lẩm bẩm: "Ta có lỗi gì chứ? Ta chỉ muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn, ta có lỗi gì chứ…"

Ta nhặt con d.a.o găm nàng làm rơi trên mặt đất, từng bước tiến lại gần.

"Muốn biết ngươi sai ở đâu không? Ta sẽ nói cho ngươi."

Ta vung dao, cắt một nhát lên cánh tay nàng.

Tần Sương Sương hét lên đầy đau đớn.



Cơn đau dường như giúp nàng tỉnh táo hơn, nàng trừng lớn mắt, nhìn ta đầy căm hận: "Trữ Thanh Nguyệt! Ngươi dám làm ta bị thương! Ngươi dám!"

Ta không để ý đến lời nàng, tiếp tục hạ dao, một nhát nữa rạch lên bả vai nàng.

Nàng đau đớn kêu thét, âm thanh vang khắp cả con phố vắng vẻ. Nhưng tay ta vẫn không dừng lại.

Mỗi nhát d.a.o đều cố ý rạch vào chỗ da mỏng.

"Ngươi sai ở chỗ quá tham lam, ngay cả t.h.i t.h.ể con trai mình cũng đem ra lợi dụng, cuối cùng làm hại cả người vô tội."

"Sai ở chỗ ngươi dẫn Tây Nhung quân vào phủ ta, định hủy đi thanh danh của ta, thậm chí muốn họ lấy mạng ta!"

Nhát d.a.o thứ ba hạ xuống, ta ném con d.a.o trước mặt nàng.

Tần Sương Sương giờ đây đã đau đến không nói nổi.

Dù không có hai võ sư kiềm giữ, nàng cũng chẳng còn chút sức lực để gây chuyện.

Nàng cuộn mình dưới đất, bên cạnh là t.h.i t.h.ể nhỏ bé của Cao Văn Thành, lạnh lẽo nằm đó.

Ta đứng trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: "Muốn sống tốt đúng là không sai, nhưng sai ở chỗ ngươi không dựa vào chính mình, chỉ biết tính kế người khác và đem số phận mình đặt vào tay nam nhân."

"Yên tâm, những vết thương này không đủ để lấy mạng ngươi. Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, thậm chí còn giúp ngươi, chôn con trai ngươi bên cạnh Cao Thăng. Còn ngươi…"

Ta cúi xuống, ghé sát tai nàng, giọng nói nhỏ nhưng sắc lạnh: "Ngươi đã g.i.ế.c Cao Thăng, vậy phần đời còn lại, hãy làm bạn với Liễu thị đi. Ta tin bà ta sẽ rất vui khi có ngươi bầu bạn."

Tần Sương Sương đã g.i.ế.c Cao Thăng.

Đưa nàng đến chỗ Liễu thị, bất kể nàng có tỉnh táo hay không, cả quãng đời còn lại chắc chắn nàng sẽ bị Liễu thị hành hạ trả thù. Đến lúc đó, nàng cũng không còn sức để gây hại cho ta nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc